Thiếu niên trầm lặng
Độc Cô
2024-07-14 16:48:21
“Ngươi thua rồi!”
Độc Cô Thần dời mũi kiếm đang chĩa vào cổ họng của Lý Phong Kỷ ra, xoay người bỏ đi.
Dưới đài luận võ, đám đông đang quan sát ồ lên vang dội.
“Đây..... Lý Phong Kỷ này thật đúng là xui xẻo mà. Võ công vốn dĩ đã kém cỏi rồi, ai mà ngờ ngay trận đấu đầu tiên đã chạm trán với Độc Cô Thần là người mạnh nhất nữa chứ. Đúng là tự mình tìm khổ”
“Nếu là ta thì ta sẽ trực tiếp bỏ cuộc, còn hơn là mất mặt như thế này.”
“Nhưng mà tên Lý Phong Kỷ này cũng can đảm lảm đấy, †a tán dương lòng dũng cảm của hắn đó..... Ha hal”
Dưới đài, những âm thanh mỉa mai châm chọc không ngừng vang lên. Từng chữ từng lời đều truyền rõ vào trong tai của Lý Phong Kỷ.
Vẻ mặt của Lý Phong Kỷ vẫn rất bình tĩnh, trong ánh mắt không hề có chút gì gọi là chán nản uể oải. Ngược lại, đôi mắt ấy còn càng lúc càng sáng ngời, tựa như chứa đầy ý chí chiến đấu đang sôi trào.
“Ba chiêu —— thật là đáng tiếc.”
Trong lòng Lý Phong Kỷ thầm nghĩ một câu, xoay người đi xuống đài luận võ, không hề để ý đến những chuyện khác. Đối với hẳn mà nói, càng để ý nhiều thì càng gặp nhiều phiền phức, càng phải lo nghĩ nhiều. Chi bằng mặc kệ mọi chuyện cho bớt việc.
Miệng của người khác, mọc trên người kẻ khác—— bản thân hắn không thể điều khiển được, nhưng hẳn có thể dùng hành động thực tế để khiến cho những kẻ đó phải ngậm miệng câm lặng.
Trong lòng Lý Phong Kỷ vẫn luôn có suy nghĩ như thế.
Sau khi đi ra khỏi khu luyện võ, Lý Phong Kỷ nhanh chóng trở về dãy phòng cho đệ tử ở. Trong đầu hắn đang không ngừng hiện lên những động tác khi tỷ thí với Độc Cô Thần, diễn tả lại những chiêu thức lúc đối chiến một cách thong thả. Lý Phong Kỷ vừa đi vừa suy nghĩ phương pháp hóa giải.
Đột nhiên, một dáng hình xinh đẹp chắn trước mặt Lý Phong Kỷ, vạt váy màu tím nhạt phất phơ nhẹ trong gió. Mũi hẳn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ của thiếu nữ.
“Nhuy tỷ —— tỷ đã đến rồi!”
Lý Phong Kỷ nhìn người đang đứng trước mặt mình, trong giọng nói ẩn chứa sự vui vẻ.
“Lý Phong Kỷ..... Ngươi mau rời khỏi nơi này đi. Ngươi ở lại đây thì sẽ chỉ nhận được vô vàn lời mỉa mai chế giễu mà thôi. Cũng chỉ mang đến sự sỉ nhục cho Lý gia chúng ta.... Ta thậm chí cảm thấy xấu hổ và mất mặt vì ngươi, ngươi đi đi!”
Thiếu nữ đó nói một cách chậm rãi, nhưng ý nghĩa của từng câu chữ lại rất nặng nề.
Vẻ mặt của Lý Phong Kỷ hơi thay đổi, cúi đầu.
Một lúc lâu sau, Lý Phong Kỷ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng ta. Trong ánh mắt hắn không có chút tức giận nào, vẫn ngời sáng giống như lúc ban đầu, tựa như một ao nước trong vắt, thuần khiết và tĩnh lặng. Lại tựa như bầu trời rộng lớn với hàng ngàn vạn những vì sao, mênh mông rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối.
“Lý Tịnh Nhuy..... Chê bai cũng được, sỉ nhục cũng thế, đều là chuyện của ta. Xin lỗi vì khiến ngươi cảm thấy bị sỉ nhục, rất xin lỗi!”
Lý Phong Kỷ khẽ khom lưng cúi đầu với thiếu nữ trước mặt, nói ra lời xin lỗi, sau đó nhanh chóng vòng qua người nàng ta và bỏ đi.
Lý Phong Kỷ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh.
Chân hắn đang bước đi những bước chậm rãi, nhưng trong lòng lại như bị dao cắt.
Chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi.
Tình bạn từ nhỏ đến lớn đã bị đánh bại bởi thực tế tàn khốc, phế vật thì cũng chỉ mãi là phế vật, sẽ không được ai coi trọng. Có đôi khi, vết thương lòng do những người thân yêu mang đến lại khiến người ta đau khổ hơn nhiều so với tổn thương do người xa lạ gây ra.
Lý Tịnh Nhuy nhìn bóng lưng dần đi xa của Lý Phong Kỷ, cảm thấy sống mũi chua xót, khóe mắt cay cay, nước mắt không kìm được mà dần rơi xuống.
“Trước đây, lúc nào hẳn cũng gọi ta là Nhụy tỷ... Nhưng bây giờ lại gọi thẳng tên họ ra, có lế ta đã khiến hắn tổn thương rồi, nhưng mà... Đây cũng là một loại quan tâm đúng không? Lý Phong Kỷ, rốt cuộc thì ngươi đang suy nghĩ gì vậy. Nếu ngươi cứ ở lại mãi chỗ này, sợ rằng tài sản mà phụ thân ngươi để lại sẽ bị đám người trong tộc cần nuốt sạch sẽ. Mà một khi ngươi bị trục xuất khỏi Kiếm Tông, vậy thì ngươi sẽ đi đến được nơi nào cơ chứ?”
Trong lòng Lý Tịnh Nhuy cũng rất đau khổ, nhìn bóng dáng cô đơn dần khuất xa, nàng thở dài một hơi rồi tự nhủ: “Thôi, có lẽ ta phải bảo vệ ngươi cả đời này rồi, nhưng vậy thì sao?"
Lý Tịnh Nhuy lại lần nữa trở thành dáng vẻ nữ thần băng giá như lúc trước, nhưng nàng ta không lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi.
Sau khi trở về phòng của mình, Lý Phong Kỷ ngồi xếp băng trên giường, hít sâu vài hơi, yên lặng niệm Băng Tâm Quyết trong đầu. Trong chốc lát, toàn thân hắn cảm thấy sảng khoái thư giãn, mọi suy nghĩ linh tinh gây xao lãng trong lòng hắn đều dần dần mờ nhạt.
Giờ đây, trong đầu Lý Phong Kỷ đang từ từ diễn tả lại cảnh tượng khi hẳn tỷ thí với Độc Cô Thần, cẩn thận quan sát lại ba chiêu kia.
Võ công trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá giải được.
Tốc độ xuất kiếm của Lý Phong Kỷ rất nhanh, nhanh hơn so với Độc Cô Thần. Nhưng hắn lại bị đánh bại chỉ trong vòng ba chiêu, đây là điều đáng để hắn suy ngẫm.
Lý Phong Kỷ vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng.
Trong đầu hắn đang không ngừng luyện tập lại các chiêu thức.
Mặt trời đã dần lặn xuống phía tây, ánh sáng vàng rực rỡ lúc hoàng hôn trải rộng khäảp mặt đất, bao phủ lên toàn bộ Kiếm Tông, khiến cho nơi này toát lên vẻ trang nghiêm, thần thánh mà cũng rất lộng lẫy.
Trận thi đấu trên đài luận võ cũng đã đến hồi kết, người đứng đầu vẫn như cũ là Độc Cô Thần, kẻ được mệnh danh là thiên chỉ kiêu tử(*).
(*) Người được ông trời ưu ái, ban cho tài năng và may mắn hơn người khác.
Độc Cô Thần kiêu ngạo quay người rời đi.
Những đệ tử khác bị gã đánh bại thì âm thầm thề rằng nhất định phải đuổi kịp bước chân của Độc Cô Thần, nhất định phải đánh bại được gã ta.
Về phần Lý Phong Kỷ, rốt cuộc hẳn cũng tỉnh lại sau khi tĩnh tọa một lúc lâu. Trong mắt hẳn lóe lên ánh sáng, đưa tay rút thanh trường kiếm đang đặt trên bàn ra, rồi chạy về phía khu luyện võ.
Lúc này, khu luyện võ đã không còn ai, bầu không khí im lặng và tĩnh mịch.
Lý Phong Kỷ liên tục xuất chiêu đối đầu với tượng đồng, từ chậm đến nhanh, mũi kiếm không ngừng đâm chém vào những điểm được đánh dấu trên thân tượng, đánh trúng vào nơi đó thì có thể gây ra tổn thương cho tượng đồng.
Sau khi liên tiếp chém ra ba nghìn nhát kiếm, Lý Phong Kỷ đã dùng hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại của mình.
Hắn năm ngửa trên mặt đất và nhằm hai mắt lại. Chờ đến khi Lý Phong Kỷ tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm hôm sau. Nghỉ ngơi suốt một đêm đã giúp cho sức lực của hắn khôi phục trở lại, tinh thần tỉnh táo phấn chấn.
Lý Phong Kỷ trở về phòng cho đệ tử, thay một bộ trang phục sạch sẽ khác, rồi lại quay trở lại khu luyện võ.
Sáng sớm ngày mới, tử khí đông lai (*), đây đúng là thời gian tốt nhất để tu luyện nội lực.
(*) Ám chỉ điềm lành, năng lượng tích cực.
Trong lòng hẳn thầm niệm Thăng Hoa Quyết, cơ thể Lý Phong Kỷ nhanh chóng hấp thụ nguyên khí trong đất trời. Từng luồng nguyên khí mát lạnh tiến vào trong thân thể hẳn, khiến cho Lý Phong Kỷ cảm thấy thoải mái. Hắn chậm rãi điều khiển nguyên khí, rèn luyện bản thân, có ý định cố gắng đả thông những khiếu huyệt trong cơ thể.
Con đường tu luyện của một võ giả là phải từ từ đi từng bước một, coi trọng tiến bộ theo thứ tự, hấp thu nguyên khí trong đất trời, rèn luyện bản thân, đả thông hết mười tám khiếu huyệt khắp cơ thể. Đây mới chỉ là cảnh giới đầu tiên — Võ Đồ Cảnh. Khi đã khai thông hết mười tám khiếu huyệt thì sẽ có sức mạnh tựa như chín trâu hai hổ. Trên Võ Đồ còn có Võ Sư, cơ thể vô cùng mạnh mẽ, tu luyện võ công tâm pháp, tuổi thọ được tăng lên nhiều, có thể sống hơn trăm tuổi. Đột phá cảnh giới Võ Sư Hậu Thiên thì có thể dùng khí lực luyện thành sức mạnh, dùng lực để tấn công, cơ thể nhẹ tựa chim nhạn, lướt trên mặt nước, vượt nóc băng tường không còn là lời nói điêu nữa mà trở thành điều dễ như trở bàn tay. Đột phá Hậu Thiên sẽ tiến vào Tiên Thiên Cảnh, hấp thu tiên thiên chỉ khí, đó cũng chính là năng lượng lúc sáng sớm. Tiên Thiên Khí chảy dọc toàn thân, tuổi thọ càng được tăng thêm, lên đến hơn ba trăm tuổi. Một khi xuất chiên thì ẩn chứa lực lượng vô địch, đi mười bước giết một người. Dù có cách xa đến bao. nhiêu thì cũng có thể lấy một địch vạn. Phía trên Tiên Thiên Cảnh là Tông Sư Cảnh, lấy vô chiêu thắng hữu chiêu(*), xây tông lập phái, truyền thừa học thuật đi khắp tứ phương thiên hạ...
(*) Không cần ra tay cũng chiến thẳng kẻ xuất ra nhiều chiêu thức.
Phàm là võ giả thì đầu dựa vào thực lực để nói chuyện. Nếu không có thực lực thì hết thảy những thứ khác chỉ là vô nghĩa.
Đạo lý này, trong lòng mỗi người ai ai cũng hiểu. Những đứa trẻ thuộc Càn Đế Quốc, không phân biệt giới tính nam nữ, từ khi năm tuổi đã bắt đầu rèn luyện cơ thể, cố gắng khai thông khiếu huyệt càng sớm càng tốt, để đắp nặn nền tảng tốt nhất cho con đường võ giả sau này.
Thế nhưng......
Khi Lý Phong Kỷ được sinh ra, cũng chính là lúc bi kịch bắt đầu.
Từ lúc hẳn năm tuổi, bắt đầu rèn luyện thân thể cho đến nay, Lý Phong Kỷ chỉ khai thông được vỏn vẹn năm khiếu huyệt mà thôi. Mà những người khác cùng tuổi với hắn, chỉ cách một bước nữa là đả thông hết mười tám khiếu huyệt. Khoảng cách xa xôi này khiến cho Lý Phong Kỷ chịu rất nhiều áp lực, lưng cõng danh xưng phế vật, bị người người cười chê.
Cũng may, phụ thân của Lý Phong Kỷ từng có cống hiến †o lớn cho gia tộc. Nên khi Kiếm Tông thu nhận đệ tử, Lý Phong Kỷ mới có thể tiến vào học tập được. Nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn, đó là công trạng của phụ thân hẳn cũng coi như bị xóa bỏ sạch sẽ.
Đây chính là niềm mong ước của phụ thân Lý Phong Kỷ trước khi qua đời.
Sau khi tiến vào Kiếm Tông, biệt danh phế vật vẫn đi theo Lý Phong Kỷ như lúc trước. Điều khác biệt duy nhất đó chính là xung quanh càng có nhiều người mỉa mai châm chọc hắn hơn.
Lý Phong Kỷ vẫn luôn ở yên lặng chịu đựng, âm thầm tu luyện.
Không có thực lực thì chẳng là cái thá gì cả.
Đây là câu nói duy nhất mà phụ thân hẳn dặn dò trước khi nhằm mắt ra đi, Lý Phong Kỷ vẫn luôn khắc ghi câu nói ấy trong đầu.
Nhiều năm qua, Lý Phong Kỷ vẫn luôn chịu đựng những sự chê bai khinh thường.
Nhưng cũng trong nhiều năm ấy, rất nhiều người chỉ biết rằng Lý Phong Kỷ khổ tu suốt tám năm mà chỉ đả thông được năm khiếu huyệt, lại không biết được là thực lực của Lý Phong Kỷ đã như thế nào rồi.
Lời nói của con người đôi khi rất đáng sợ, nghe lầm đồn bậy, lan truyền tin đồn thất thiệt.
Và vì thế, cái danh xưng phế vật vẫn luôn đeo bám theo Lý Phong Kỷ.
Những đệ tử trong Kiếm Tông đều biết Lý Phong Kỷ là phế vật, lại không biết là kiếm thuật của người mà họ khinh thường lại không chênh lệch quá lớn với kẻ mạnh nhất - Độc Cô Thần. Hắn chỉ thua trong ba chiêu, khoảng cách thật sự giữa Độc Cô Thần và Lý Phong Kỷ là sự chêch lệch về nội lực.
Cao thủ so chiêu chỉ trong nháy mắt, mọi chuyện không cần phải nói dài dòng.
Độc Cô Thần kiêu ngạo, không cho phép phế vật Lý Phong Kỷ có cơ hội giải thích nào. Thắng chính là thắng, thua chính là thua.
Lý Phong Kỷ có tính cách trầm lặng, đã quen với việc chịu đựng những khinh thường này, bởi vì giải thích cũng chỉ vô ích mà thôi.
Độc Cô Thần dời mũi kiếm đang chĩa vào cổ họng của Lý Phong Kỷ ra, xoay người bỏ đi.
Dưới đài luận võ, đám đông đang quan sát ồ lên vang dội.
“Đây..... Lý Phong Kỷ này thật đúng là xui xẻo mà. Võ công vốn dĩ đã kém cỏi rồi, ai mà ngờ ngay trận đấu đầu tiên đã chạm trán với Độc Cô Thần là người mạnh nhất nữa chứ. Đúng là tự mình tìm khổ”
“Nếu là ta thì ta sẽ trực tiếp bỏ cuộc, còn hơn là mất mặt như thế này.”
“Nhưng mà tên Lý Phong Kỷ này cũng can đảm lảm đấy, †a tán dương lòng dũng cảm của hắn đó..... Ha hal”
Dưới đài, những âm thanh mỉa mai châm chọc không ngừng vang lên. Từng chữ từng lời đều truyền rõ vào trong tai của Lý Phong Kỷ.
Vẻ mặt của Lý Phong Kỷ vẫn rất bình tĩnh, trong ánh mắt không hề có chút gì gọi là chán nản uể oải. Ngược lại, đôi mắt ấy còn càng lúc càng sáng ngời, tựa như chứa đầy ý chí chiến đấu đang sôi trào.
“Ba chiêu —— thật là đáng tiếc.”
Trong lòng Lý Phong Kỷ thầm nghĩ một câu, xoay người đi xuống đài luận võ, không hề để ý đến những chuyện khác. Đối với hẳn mà nói, càng để ý nhiều thì càng gặp nhiều phiền phức, càng phải lo nghĩ nhiều. Chi bằng mặc kệ mọi chuyện cho bớt việc.
Miệng của người khác, mọc trên người kẻ khác—— bản thân hắn không thể điều khiển được, nhưng hẳn có thể dùng hành động thực tế để khiến cho những kẻ đó phải ngậm miệng câm lặng.
Trong lòng Lý Phong Kỷ vẫn luôn có suy nghĩ như thế.
Sau khi đi ra khỏi khu luyện võ, Lý Phong Kỷ nhanh chóng trở về dãy phòng cho đệ tử ở. Trong đầu hắn đang không ngừng hiện lên những động tác khi tỷ thí với Độc Cô Thần, diễn tả lại những chiêu thức lúc đối chiến một cách thong thả. Lý Phong Kỷ vừa đi vừa suy nghĩ phương pháp hóa giải.
Đột nhiên, một dáng hình xinh đẹp chắn trước mặt Lý Phong Kỷ, vạt váy màu tím nhạt phất phơ nhẹ trong gió. Mũi hẳn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ của thiếu nữ.
“Nhuy tỷ —— tỷ đã đến rồi!”
Lý Phong Kỷ nhìn người đang đứng trước mặt mình, trong giọng nói ẩn chứa sự vui vẻ.
“Lý Phong Kỷ..... Ngươi mau rời khỏi nơi này đi. Ngươi ở lại đây thì sẽ chỉ nhận được vô vàn lời mỉa mai chế giễu mà thôi. Cũng chỉ mang đến sự sỉ nhục cho Lý gia chúng ta.... Ta thậm chí cảm thấy xấu hổ và mất mặt vì ngươi, ngươi đi đi!”
Thiếu nữ đó nói một cách chậm rãi, nhưng ý nghĩa của từng câu chữ lại rất nặng nề.
Vẻ mặt của Lý Phong Kỷ hơi thay đổi, cúi đầu.
Một lúc lâu sau, Lý Phong Kỷ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng ta. Trong ánh mắt hắn không có chút tức giận nào, vẫn ngời sáng giống như lúc ban đầu, tựa như một ao nước trong vắt, thuần khiết và tĩnh lặng. Lại tựa như bầu trời rộng lớn với hàng ngàn vạn những vì sao, mênh mông rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối.
“Lý Tịnh Nhuy..... Chê bai cũng được, sỉ nhục cũng thế, đều là chuyện của ta. Xin lỗi vì khiến ngươi cảm thấy bị sỉ nhục, rất xin lỗi!”
Lý Phong Kỷ khẽ khom lưng cúi đầu với thiếu nữ trước mặt, nói ra lời xin lỗi, sau đó nhanh chóng vòng qua người nàng ta và bỏ đi.
Lý Phong Kỷ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh.
Chân hắn đang bước đi những bước chậm rãi, nhưng trong lòng lại như bị dao cắt.
Chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi.
Tình bạn từ nhỏ đến lớn đã bị đánh bại bởi thực tế tàn khốc, phế vật thì cũng chỉ mãi là phế vật, sẽ không được ai coi trọng. Có đôi khi, vết thương lòng do những người thân yêu mang đến lại khiến người ta đau khổ hơn nhiều so với tổn thương do người xa lạ gây ra.
Lý Tịnh Nhuy nhìn bóng lưng dần đi xa của Lý Phong Kỷ, cảm thấy sống mũi chua xót, khóe mắt cay cay, nước mắt không kìm được mà dần rơi xuống.
“Trước đây, lúc nào hẳn cũng gọi ta là Nhụy tỷ... Nhưng bây giờ lại gọi thẳng tên họ ra, có lế ta đã khiến hắn tổn thương rồi, nhưng mà... Đây cũng là một loại quan tâm đúng không? Lý Phong Kỷ, rốt cuộc thì ngươi đang suy nghĩ gì vậy. Nếu ngươi cứ ở lại mãi chỗ này, sợ rằng tài sản mà phụ thân ngươi để lại sẽ bị đám người trong tộc cần nuốt sạch sẽ. Mà một khi ngươi bị trục xuất khỏi Kiếm Tông, vậy thì ngươi sẽ đi đến được nơi nào cơ chứ?”
Trong lòng Lý Tịnh Nhuy cũng rất đau khổ, nhìn bóng dáng cô đơn dần khuất xa, nàng thở dài một hơi rồi tự nhủ: “Thôi, có lẽ ta phải bảo vệ ngươi cả đời này rồi, nhưng vậy thì sao?"
Lý Tịnh Nhuy lại lần nữa trở thành dáng vẻ nữ thần băng giá như lúc trước, nhưng nàng ta không lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi.
Sau khi trở về phòng của mình, Lý Phong Kỷ ngồi xếp băng trên giường, hít sâu vài hơi, yên lặng niệm Băng Tâm Quyết trong đầu. Trong chốc lát, toàn thân hắn cảm thấy sảng khoái thư giãn, mọi suy nghĩ linh tinh gây xao lãng trong lòng hắn đều dần dần mờ nhạt.
Giờ đây, trong đầu Lý Phong Kỷ đang từ từ diễn tả lại cảnh tượng khi hẳn tỷ thí với Độc Cô Thần, cẩn thận quan sát lại ba chiêu kia.
Võ công trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá giải được.
Tốc độ xuất kiếm của Lý Phong Kỷ rất nhanh, nhanh hơn so với Độc Cô Thần. Nhưng hắn lại bị đánh bại chỉ trong vòng ba chiêu, đây là điều đáng để hắn suy ngẫm.
Lý Phong Kỷ vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng.
Trong đầu hắn đang không ngừng luyện tập lại các chiêu thức.
Mặt trời đã dần lặn xuống phía tây, ánh sáng vàng rực rỡ lúc hoàng hôn trải rộng khäảp mặt đất, bao phủ lên toàn bộ Kiếm Tông, khiến cho nơi này toát lên vẻ trang nghiêm, thần thánh mà cũng rất lộng lẫy.
Trận thi đấu trên đài luận võ cũng đã đến hồi kết, người đứng đầu vẫn như cũ là Độc Cô Thần, kẻ được mệnh danh là thiên chỉ kiêu tử(*).
(*) Người được ông trời ưu ái, ban cho tài năng và may mắn hơn người khác.
Độc Cô Thần kiêu ngạo quay người rời đi.
Những đệ tử khác bị gã đánh bại thì âm thầm thề rằng nhất định phải đuổi kịp bước chân của Độc Cô Thần, nhất định phải đánh bại được gã ta.
Về phần Lý Phong Kỷ, rốt cuộc hẳn cũng tỉnh lại sau khi tĩnh tọa một lúc lâu. Trong mắt hẳn lóe lên ánh sáng, đưa tay rút thanh trường kiếm đang đặt trên bàn ra, rồi chạy về phía khu luyện võ.
Lúc này, khu luyện võ đã không còn ai, bầu không khí im lặng và tĩnh mịch.
Lý Phong Kỷ liên tục xuất chiêu đối đầu với tượng đồng, từ chậm đến nhanh, mũi kiếm không ngừng đâm chém vào những điểm được đánh dấu trên thân tượng, đánh trúng vào nơi đó thì có thể gây ra tổn thương cho tượng đồng.
Sau khi liên tiếp chém ra ba nghìn nhát kiếm, Lý Phong Kỷ đã dùng hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại của mình.
Hắn năm ngửa trên mặt đất và nhằm hai mắt lại. Chờ đến khi Lý Phong Kỷ tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm hôm sau. Nghỉ ngơi suốt một đêm đã giúp cho sức lực của hắn khôi phục trở lại, tinh thần tỉnh táo phấn chấn.
Lý Phong Kỷ trở về phòng cho đệ tử, thay một bộ trang phục sạch sẽ khác, rồi lại quay trở lại khu luyện võ.
Sáng sớm ngày mới, tử khí đông lai (*), đây đúng là thời gian tốt nhất để tu luyện nội lực.
(*) Ám chỉ điềm lành, năng lượng tích cực.
Trong lòng hẳn thầm niệm Thăng Hoa Quyết, cơ thể Lý Phong Kỷ nhanh chóng hấp thụ nguyên khí trong đất trời. Từng luồng nguyên khí mát lạnh tiến vào trong thân thể hẳn, khiến cho Lý Phong Kỷ cảm thấy thoải mái. Hắn chậm rãi điều khiển nguyên khí, rèn luyện bản thân, có ý định cố gắng đả thông những khiếu huyệt trong cơ thể.
Con đường tu luyện của một võ giả là phải từ từ đi từng bước một, coi trọng tiến bộ theo thứ tự, hấp thu nguyên khí trong đất trời, rèn luyện bản thân, đả thông hết mười tám khiếu huyệt khắp cơ thể. Đây mới chỉ là cảnh giới đầu tiên — Võ Đồ Cảnh. Khi đã khai thông hết mười tám khiếu huyệt thì sẽ có sức mạnh tựa như chín trâu hai hổ. Trên Võ Đồ còn có Võ Sư, cơ thể vô cùng mạnh mẽ, tu luyện võ công tâm pháp, tuổi thọ được tăng lên nhiều, có thể sống hơn trăm tuổi. Đột phá cảnh giới Võ Sư Hậu Thiên thì có thể dùng khí lực luyện thành sức mạnh, dùng lực để tấn công, cơ thể nhẹ tựa chim nhạn, lướt trên mặt nước, vượt nóc băng tường không còn là lời nói điêu nữa mà trở thành điều dễ như trở bàn tay. Đột phá Hậu Thiên sẽ tiến vào Tiên Thiên Cảnh, hấp thu tiên thiên chỉ khí, đó cũng chính là năng lượng lúc sáng sớm. Tiên Thiên Khí chảy dọc toàn thân, tuổi thọ càng được tăng thêm, lên đến hơn ba trăm tuổi. Một khi xuất chiên thì ẩn chứa lực lượng vô địch, đi mười bước giết một người. Dù có cách xa đến bao. nhiêu thì cũng có thể lấy một địch vạn. Phía trên Tiên Thiên Cảnh là Tông Sư Cảnh, lấy vô chiêu thắng hữu chiêu(*), xây tông lập phái, truyền thừa học thuật đi khắp tứ phương thiên hạ...
(*) Không cần ra tay cũng chiến thẳng kẻ xuất ra nhiều chiêu thức.
Phàm là võ giả thì đầu dựa vào thực lực để nói chuyện. Nếu không có thực lực thì hết thảy những thứ khác chỉ là vô nghĩa.
Đạo lý này, trong lòng mỗi người ai ai cũng hiểu. Những đứa trẻ thuộc Càn Đế Quốc, không phân biệt giới tính nam nữ, từ khi năm tuổi đã bắt đầu rèn luyện cơ thể, cố gắng khai thông khiếu huyệt càng sớm càng tốt, để đắp nặn nền tảng tốt nhất cho con đường võ giả sau này.
Thế nhưng......
Khi Lý Phong Kỷ được sinh ra, cũng chính là lúc bi kịch bắt đầu.
Từ lúc hẳn năm tuổi, bắt đầu rèn luyện thân thể cho đến nay, Lý Phong Kỷ chỉ khai thông được vỏn vẹn năm khiếu huyệt mà thôi. Mà những người khác cùng tuổi với hắn, chỉ cách một bước nữa là đả thông hết mười tám khiếu huyệt. Khoảng cách xa xôi này khiến cho Lý Phong Kỷ chịu rất nhiều áp lực, lưng cõng danh xưng phế vật, bị người người cười chê.
Cũng may, phụ thân của Lý Phong Kỷ từng có cống hiến †o lớn cho gia tộc. Nên khi Kiếm Tông thu nhận đệ tử, Lý Phong Kỷ mới có thể tiến vào học tập được. Nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn, đó là công trạng của phụ thân hẳn cũng coi như bị xóa bỏ sạch sẽ.
Đây chính là niềm mong ước của phụ thân Lý Phong Kỷ trước khi qua đời.
Sau khi tiến vào Kiếm Tông, biệt danh phế vật vẫn đi theo Lý Phong Kỷ như lúc trước. Điều khác biệt duy nhất đó chính là xung quanh càng có nhiều người mỉa mai châm chọc hắn hơn.
Lý Phong Kỷ vẫn luôn ở yên lặng chịu đựng, âm thầm tu luyện.
Không có thực lực thì chẳng là cái thá gì cả.
Đây là câu nói duy nhất mà phụ thân hẳn dặn dò trước khi nhằm mắt ra đi, Lý Phong Kỷ vẫn luôn khắc ghi câu nói ấy trong đầu.
Nhiều năm qua, Lý Phong Kỷ vẫn luôn chịu đựng những sự chê bai khinh thường.
Nhưng cũng trong nhiều năm ấy, rất nhiều người chỉ biết rằng Lý Phong Kỷ khổ tu suốt tám năm mà chỉ đả thông được năm khiếu huyệt, lại không biết được là thực lực của Lý Phong Kỷ đã như thế nào rồi.
Lời nói của con người đôi khi rất đáng sợ, nghe lầm đồn bậy, lan truyền tin đồn thất thiệt.
Và vì thế, cái danh xưng phế vật vẫn luôn đeo bám theo Lý Phong Kỷ.
Những đệ tử trong Kiếm Tông đều biết Lý Phong Kỷ là phế vật, lại không biết là kiếm thuật của người mà họ khinh thường lại không chênh lệch quá lớn với kẻ mạnh nhất - Độc Cô Thần. Hắn chỉ thua trong ba chiêu, khoảng cách thật sự giữa Độc Cô Thần và Lý Phong Kỷ là sự chêch lệch về nội lực.
Cao thủ so chiêu chỉ trong nháy mắt, mọi chuyện không cần phải nói dài dòng.
Độc Cô Thần kiêu ngạo, không cho phép phế vật Lý Phong Kỷ có cơ hội giải thích nào. Thắng chính là thắng, thua chính là thua.
Lý Phong Kỷ có tính cách trầm lặng, đã quen với việc chịu đựng những khinh thường này, bởi vì giải thích cũng chỉ vô ích mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro