Đó là vinh dự của ta
Độc Cô
2024-07-14 16:48:21
Lý Phong Kỷ kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra ở Kiếm Tông. Ông cụ gật đầu liên tục, trong mắt toát ra vẻ hiền từ dày đặc.
“Thiếu gia.. chúng ta đi thắp nhan cho lão gia đi Người đi suốt hai năm, năm nào thanh minh ta cũng đi thắp nhang. Bây giờ ngươi về rồi, đi thăm hắn đi thôi” Ông cụ nhẹ giọng nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nhìn vật nhớ người, bên trong tiểu viện có rất nhiều ký ức của hắn và phụ thân. Tiểu viện vẫn là tiểu viện, chỉ là cảnh còn người mất.
“Sáng mai ta sẽ đi thấp nhang cho phụ thân..... Trương gia gia, thắp nhang xong ta sẽ đi nữa. Hiện nay ta không có nhiều thời gian. Chờ khi ta tham gia đại hội lãnh kiếm của Kiếm Tông xong thì ta sẽ trở vẽ chăm sóc ngươi” Lý Phong Kỷ nói với giọng áy náy.
Trong mắt ông cụ hiện lên vẻ vui mừng. Ông vỗ vai Lý Phong Kỷ: "Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, bộ xương già ta còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa... Ta còn muốn dỗ tiểu thiếu gia của thiếu gia nữa đấy” Ông. cụ trêu ghẹo.
Lý Phong Kỷ cũng cười: "Vậy được rồi... chờ khi ta có con cái, chắc chắn sẽ để cho Trương gia gia chăm. sóc, chỉ cần ngươi không sợ vất vả là được rồi.”
“Đó là vinh dự của ta!” Ông cụ nói với vẻ phấn khích.
Ông chợt khựng lại, mặt mày trở nên nghiêm túc: “Thiếu gia, lần này ngươi cần bao nhiêu tiền?"
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi nói: “Càng nhiều càng tốt."
Ông cụ chợt im lặng.
“Sao vậy? Không phải cửa hàng của phụ thân vẫn buôn bán có lời hay sao?" Lý Phong Kỷ hỏi.
Ông cụ gật đầu, vẻ mặt trở nên tức giận: “Thiếu gia, không phải ngươi không biết, hiện nay mạch của các ngươi đang ở thế yếu, không ai chịu đứng về phía các ngươi. Tuy rằng cửa hàng do lão gia để lại vẫn buôn bán có lời, nhưng phần lớn tiền lời trong mấy. năm qua đều bị chuyển qua gia tộc. Ngươi cũng biết, ta chỉ là người hầu, có một số chuyện khó mà nói được”
Nghe vậy, trong lòng Lý Phong Ký nảy lên lửa giận.
Những cửa hàng kia đều do phụ thân mình vất vả làm ra, không ngờ đến cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác.
Lý Phong Ký siết chặt nắm tay, trong lòng rất là bực bội.
Hắn cố nén lửa giận xuống, nói: “Bây giờ trong cửa hàng còn bao nhiêu tiền?"
Ông cụ lắc đầu: "Hiện nay cửa hàng do mạch của gia chủ buôn bán, không biết tiền lời là bao nhiêu. Có điều, mỗi tháng bọn họ có chia hoa hồng cho chúng ta... chia không đến ba trăm lượng bạc.”
Lý Phong Kỷ bật cười, tức giận đến mức bật cười.
Khinh người quá đáng!
Ông cụ hơi khựng lại, nói tiếp: “Có điều, lúc ta còn buôn bán tại cửa hàng, ta đã biết sớm muộn gì cửa hàng cũng sẽ bị gia tộc chiếm đoạt, vậy nên ta làm giả giấy tờ, lén giấu tiền lời. Hiện giờ chúng ta có khoảng mười vạn lượng”
Lý Phong Kỷ lại trở nên bình tính: “Trương gia gia... ngươi yên tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại hết đồ vật thuộc về chúng ta. ” Hân nói với giọng điệu cực kì kiên quyết.
Ông cụ nhìn về phía Lý Phong Kỷ, cảm thấy hắn lúc này hoàn toàn với hẳn trước đây.
Lý Phong Kỷ trước đây cứ luôn nhịn nhục, tuyệt đối sẽ không nói ra lời mới vừa rồi. Nhưng mà ngay giây phút này, lời nói kia còn rõ rằng bên tai, khiến ông cụ không thể không nhìn lại Lý Phong Kỷ.
“Thiếu gia.. chỉ mong ngày ấy đến sớm một chút” Ông cụ nói với giọng điệu mong chờ.
Bộp bộp!
Có tiếng vỗ tay đang tới gần trong tiểu viện. Lý Phong Kỷ ngước mắt lên nhìn thì thấy là Lý Thiên Hoan.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Trên mặt Lý Thiên Hoan hiện lên ý cười: "Đúng là một hình ảnh cảm động!”
“Thiếu gia.. chúng ta đi thắp nhan cho lão gia đi Người đi suốt hai năm, năm nào thanh minh ta cũng đi thắp nhang. Bây giờ ngươi về rồi, đi thăm hắn đi thôi” Ông cụ nhẹ giọng nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nhìn vật nhớ người, bên trong tiểu viện có rất nhiều ký ức của hắn và phụ thân. Tiểu viện vẫn là tiểu viện, chỉ là cảnh còn người mất.
“Sáng mai ta sẽ đi thấp nhang cho phụ thân..... Trương gia gia, thắp nhang xong ta sẽ đi nữa. Hiện nay ta không có nhiều thời gian. Chờ khi ta tham gia đại hội lãnh kiếm của Kiếm Tông xong thì ta sẽ trở vẽ chăm sóc ngươi” Lý Phong Kỷ nói với giọng áy náy.
Trong mắt ông cụ hiện lên vẻ vui mừng. Ông vỗ vai Lý Phong Kỷ: "Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, bộ xương già ta còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa... Ta còn muốn dỗ tiểu thiếu gia của thiếu gia nữa đấy” Ông. cụ trêu ghẹo.
Lý Phong Kỷ cũng cười: "Vậy được rồi... chờ khi ta có con cái, chắc chắn sẽ để cho Trương gia gia chăm. sóc, chỉ cần ngươi không sợ vất vả là được rồi.”
“Đó là vinh dự của ta!” Ông cụ nói với vẻ phấn khích.
Ông chợt khựng lại, mặt mày trở nên nghiêm túc: “Thiếu gia, lần này ngươi cần bao nhiêu tiền?"
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi nói: “Càng nhiều càng tốt."
Ông cụ chợt im lặng.
“Sao vậy? Không phải cửa hàng của phụ thân vẫn buôn bán có lời hay sao?" Lý Phong Kỷ hỏi.
Ông cụ gật đầu, vẻ mặt trở nên tức giận: “Thiếu gia, không phải ngươi không biết, hiện nay mạch của các ngươi đang ở thế yếu, không ai chịu đứng về phía các ngươi. Tuy rằng cửa hàng do lão gia để lại vẫn buôn bán có lời, nhưng phần lớn tiền lời trong mấy. năm qua đều bị chuyển qua gia tộc. Ngươi cũng biết, ta chỉ là người hầu, có một số chuyện khó mà nói được”
Nghe vậy, trong lòng Lý Phong Ký nảy lên lửa giận.
Những cửa hàng kia đều do phụ thân mình vất vả làm ra, không ngờ đến cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Phong Ký siết chặt nắm tay, trong lòng rất là bực bội.
Hắn cố nén lửa giận xuống, nói: “Bây giờ trong cửa hàng còn bao nhiêu tiền?"
Ông cụ lắc đầu: "Hiện nay cửa hàng do mạch của gia chủ buôn bán, không biết tiền lời là bao nhiêu. Có điều, mỗi tháng bọn họ có chia hoa hồng cho chúng ta... chia không đến ba trăm lượng bạc.”
Lý Phong Kỷ bật cười, tức giận đến mức bật cười.
Khinh người quá đáng!
Ông cụ hơi khựng lại, nói tiếp: “Có điều, lúc ta còn buôn bán tại cửa hàng, ta đã biết sớm muộn gì cửa hàng cũng sẽ bị gia tộc chiếm đoạt, vậy nên ta làm giả giấy tờ, lén giấu tiền lời. Hiện giờ chúng ta có khoảng mười vạn lượng”
Lý Phong Kỷ lại trở nên bình tính: “Trương gia gia... ngươi yên tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại hết đồ vật thuộc về chúng ta. ” Hân nói với giọng điệu cực kì kiên quyết.
Ông cụ nhìn về phía Lý Phong Kỷ, cảm thấy hắn lúc này hoàn toàn với hẳn trước đây.
Lý Phong Kỷ trước đây cứ luôn nhịn nhục, tuyệt đối sẽ không nói ra lời mới vừa rồi. Nhưng mà ngay giây phút này, lời nói kia còn rõ rằng bên tai, khiến ông cụ không thể không nhìn lại Lý Phong Kỷ.
“Thiếu gia.. chỉ mong ngày ấy đến sớm một chút” Ông cụ nói với giọng điệu mong chờ.
Bộp bộp!
Có tiếng vỗ tay đang tới gần trong tiểu viện. Lý Phong Kỷ ngước mắt lên nhìn thì thấy là Lý Thiên Hoan.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Trên mặt Lý Thiên Hoan hiện lên ý cười: "Đúng là một hình ảnh cảm động!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro