Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!
Chuyện đôi trẻ.
2024-10-02 00:06:25
Sáng hôm sau, Triệu Dương vừa thức giấc đã viết thư gửi về Nam Huyền và thông báo cho đám người thái úy biết về mầm mống dịch bệnh, bảo bọn họ cần trọng hành động, kẻo rước họa vào thân, ảnh hưởng tính mạng.
Ánh dương vàng ngoài cửa sổ khẽ rọi xuống mặt chữ xinh xắn, tuy trông mềm mại nhu hòa, nhưng đường nét kiên định, sắc xảo ngược lại có thừa. Triệu Dương giương đôi mắt hạnh sáng rỡ nhìn ra ngoài cửa số, hàng mi cong vút hơi rũ xuống.
Khoảnh khắc giao mùa giữa hạ và thu trông thật đẹp, đất trời chuyển giao, dung hòa một thể. Quả thật khiến lòng người vương vấn. Nắng hạ từng tô điểm một khoảng trời xanh, nay lại nhẹ nhàng đến trầm tĩnh. Không khỏi mang lại xúc cảm vừa hoài niệm vừa lưu luyến.
Triệu Dương cụp mắt, y hiển nhiên có chút nhớ nhà...
Môi y vừa bĩu nhẹ một chút, hai mắt xinh đẹp đã bị một bàn tay che lấy. Thanh âm thân thuộc của hắn vang lên :
"Nói cho ta biết, vì sao lại rầu rĩ?"
Triệu Dương được quan tâm, không khỏi sinh ra cảm xúc muốn nhõng nhẽo, y bĩu môi, hai má phấn nộn tưởng chừng đã chảy dài xuống : "Ngươi không biết đâu, rất nhiều là đằng khác."
Đoạn Trường Kiệt biết rõ ràng y đang làm nũng, vì thế trái tim hắn liền tan chảy không kiểm soát, hắn cười cười, cất giọng trầm thấp, nghe trong đó còn có một chút yêu chiều : "Hửm? Điện Hạ nhỏ, đừng buồn nữa nha, ta cùng ngươi đi ăn bánh bao."
Triệu Dương đang nhõng nhẽo, nghe đến hai từ bánh bao liền sáng rỡ hai mắt, xoay người chụp lấy tay hắn. Nụ cười không hẹn mà tỏa nắng thiên thu, khiến cõi lòng ai đó được một đợt chấn động, thanh âm ngọt ngào của y vang lên : "Thật sao?"
Ánh mắt hắn nhìn y đến đê mê, lỗ tai phiếm hồng, hắn hơi mất tự nhiên mà xoay mặt đi, nói : "Được, ngươi muốn gì đều sẽ cho ngươi."
Triệu Dương nghe xong, nụ cười càng nở rộ hơn, kéo thêm sắc đỏ trên mặt ai đó thêm vài phần đậm đà.
Đoạn Trường Kiệt than khổ trong lòng : ta lạy ngươi, đừng cười xinh như thế chứ!!!
(...)
Hai thân ảnh cao ráo tuấn lãng đột nhiên xuất hiện ở khu chợ náo nhiệt, quả thật là quá kinh động lòng người đi.
Tướng mạo thế này thì quá hại nước hại dân rồi.
Bất quá, trung tâm của mọi ánh nhìn lại chẳng mảy may để ý, họ cùng nhau bước đi song song, vạt áo phất phơ trong gió, ngào ngạt hương vị thanh xuân.
Triệu Dương tròn mắt cầm hai cái bánh bao trên tay, nhai ngấu nhai nghiến. Hai mắt y vì cao hứng mà cong lên xinh xắn, dễ thương vô cùng.
Hắn nhìn người nọ ăn đến mức miệng toe toét, lại nghĩ đến lý do vì sao y thích bánh bao. Trong lòng hắn đột nhiên lại thấy thỏa mãn lạ thường.
Đoạn Trường Kiệt đứng khoanh tay, mải mê ngắm nhìn y, nhắm chuẩn lúc y ăn xong thì chìa chai nước đưa cho người nhỏ.
Giọng hắn vang lên, nghe ra có chút buồn bã: "Ta biết ngươi nhớ nhà, nếu ngươi muốn trở về, ta sẽ đưa ngươi đi gặp đám người Lý Tử Đàm, ngươi cùng họ trở về. Đợi khi ta thành công chinh phạt Trung Sơn, giành lại Bắc An, ta chắc chắn sẽ đến tìm ngươi."
Triệu Dương vừa nghe xong, động tác hơi khựng lại. Tròng mắt xao động không thôi, nếu trở về, hắn và y chẳng biết bao giờ gặp lại. Tuy rằng y biết rõ, hắn nói là sẽ làm, nhưng mà...
Y chính là không hề muốn xa hắn, một chút cũng không muốn.
"Ta không sao, ta đã hứa sẽ đồng hành cùng ngươi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Lời này nói ra, muốn bao nhiêu kiên định liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu tin cậy liền có nhiều hơn cả. Đoạn Trường Kiệt hơi sững người, rồi bật cười, hắn vươn tay kéo người vào lòng, ôm chặt cứng.
"Cảm ơn ngươi, rất nhiều, rất nhiều..."
Triệu Dương ngơ ngác, rồi sau đó khẽ mỉm cười, ôm lấy lưng hắn, tuyệt nhiên không hề kháng cự.
Thứ xúc cảm nhen nhóm trong tim, lại ngày càng bùng phát, không thứ gì có thể ngăn cản.
Ba ngày sau, bọn người Lý Tử Đàm theo chỉ dẫn của y đã tìm đến được nhà của thần y Võ Kiêu. Đa số đều đã nắm rõ tình hình, cũng biết nguy hiểm phía trước là gì.
Lý Tử Đàm xúc động chụp lấy tay Triệu Dương, cậu xém nữa đã bật khóc tại chỗ : "Tứ Điện Hạ, ta xin người, tuyệt đối đừng đến núi Thiên Hy, nơi đó không rõ có bao nhiêu cạm bẫy, người không thể mạo hiểm bản thân. Hoàng thượng chắc chắn không cho phép."
Triệu Dương vừa định nói, đã bị ánh mắt kiên định của hắn làm cho ngừng lại. Đoạn Trường Kiệt nhìn y, biểu tình trầm trọng : "Ta cũng nghĩ như thế, núi Thiên Hy nguy hiểm, ta không muốn ngươi đến đó."
"Nhưng mà..."
Đoạn Trường Kiệt thở dài, chạm khẽ vào tóc y, hắn nhẹ giọng : "Đừng lo lắng, ta tự biết bảo vệ bản thân."
Triệu Dương cụp mắt, chậm rãi gật đầu. Y quả thật rất lo lắng, nhưng y tin vào năng lực của hắn, tin vào lời hứa mà hắn đã nói. Rằng sẽ trở thành Hoàng đế, sẽ đến tìm gặp y.
*Một tuần sau*...
Đoàn người bắt đầu lên đường đến Đông Kỳ, một trong năm vương quốc hiện tại. Nếu Bắc An là đất võ, Nam Huyền là đất học thì Đông Kỳ là đất dược. Bởi nơi đây nổi tiếng hội tụ biết bao thảo dược quý hiếm, là cái nôi của ngành y học.
Rất nhiều những vị thần y trong các cung đình hoàng gia đều đã học qua phương pháp trị bệnh của Đông Kỳ.
Sau một thời gian dài đánh ngựa vất vả, rốt cuộc cũng đến được lãnh thổ của Kỳ quốc. Trời vừa hay đã chập tối, đoàn người mệt mỏi dừng chân tại một khách điếm sang trọng trong vùng.
Mỗi người một phòng, không ai đá động ai. Triệu Dương vừa tắm xong, ngáp ngắn ngáp dài đi đến phòng ngủ, kết quả vừa mở cửa, đã thấy một đôi nam nữ đang ân ân ái ái.
Vị nữ nhân thét lên một tiếng chói tai, mắng y xói xả. Triệu Dương thờ ơ ra mặt, y nói : "Ò, xin chào." sau đó chán chường mà rời đi.
Đôi nam nữ :"?" Tên này thiếu ngủ quá nên hóa điên đấy à?
Y vừa đi được ba bước, đã bắt gặp hắn đang nhịn cười đến run vai : "Ngươi hay thật nhỉ? Vô duyên vô có xông vào phòng người khác, thấy những cảnh không nên thấy, đã vậy còn nói một câu ngứa đòn như vậy. Ngươi sợ rằng họ sẽ không đủ ấn tượng với ngươi sao?"
Triệu Dương bĩu môi : "Mặc kệ bọn họ, ta chỉ là đi lộn phòng. Cơ mà khách trọ gì mà lắm phòng thế, ta tìm hoài chẳng thấy."
Đoạn Trường Kiệt nhún vai, không biết là đang nghĩ gì, hắn vươn tay chỉ về căn phòng phía xa xa : "Phòng của ngươi ở đó, mau vào ngủ đi."
Triệu Dương căn bản là quá buồn ngủ, lật đật bước đi, thả người lên giường liền ngủ phì phò ngay và luôn. Đêm khuya, y phát hiện chỗ bên cạnh lún xuống một chút, cơ mà y quả thật không thể nhấc mi lên được nữa, chỉ đành mặc kệ, ngủ ngon là trên hết.
Đoạn Trường Kiệt nén cười, kéo người ôm vào lòng, hôn nhẹ lên trán của y, thủ thỉ : "Ngủ ngon, tiểu ngốc."
....
• ***Mẩu truyện nhỏ (1***) :~~~~
Bé : Oa oa, bé buồn lắm luôn ý huhu
Anh : Uchuchu, bé ngoan ngoan, chúng ta cùng ăn bánh bao nhé.
Bé nhỏ tròn mắt, cười rạng rỡ : "Oa, Kiệt ca ca là hiểu Dương Dương nhất.
Ai đó tim đập bang bang.
• ***Mẩu truyện nhỏ (2***): ~~~~
Bé : Buồn ngủ quá đi thôi.
Anh : Bé lại phòng đấy đi.
Bé : Dạ~~ bé đi ngay.
Dương nhỏ thắc mắc : Ủa? Phòng em mà, anh sao lại ở đây?
Kiệt ca ca gian xảo : Đây là phòng anh, là em tự chạy vào đấy thôi.
Ánh dương vàng ngoài cửa sổ khẽ rọi xuống mặt chữ xinh xắn, tuy trông mềm mại nhu hòa, nhưng đường nét kiên định, sắc xảo ngược lại có thừa. Triệu Dương giương đôi mắt hạnh sáng rỡ nhìn ra ngoài cửa số, hàng mi cong vút hơi rũ xuống.
Khoảnh khắc giao mùa giữa hạ và thu trông thật đẹp, đất trời chuyển giao, dung hòa một thể. Quả thật khiến lòng người vương vấn. Nắng hạ từng tô điểm một khoảng trời xanh, nay lại nhẹ nhàng đến trầm tĩnh. Không khỏi mang lại xúc cảm vừa hoài niệm vừa lưu luyến.
Triệu Dương cụp mắt, y hiển nhiên có chút nhớ nhà...
Môi y vừa bĩu nhẹ một chút, hai mắt xinh đẹp đã bị một bàn tay che lấy. Thanh âm thân thuộc của hắn vang lên :
"Nói cho ta biết, vì sao lại rầu rĩ?"
Triệu Dương được quan tâm, không khỏi sinh ra cảm xúc muốn nhõng nhẽo, y bĩu môi, hai má phấn nộn tưởng chừng đã chảy dài xuống : "Ngươi không biết đâu, rất nhiều là đằng khác."
Đoạn Trường Kiệt biết rõ ràng y đang làm nũng, vì thế trái tim hắn liền tan chảy không kiểm soát, hắn cười cười, cất giọng trầm thấp, nghe trong đó còn có một chút yêu chiều : "Hửm? Điện Hạ nhỏ, đừng buồn nữa nha, ta cùng ngươi đi ăn bánh bao."
Triệu Dương đang nhõng nhẽo, nghe đến hai từ bánh bao liền sáng rỡ hai mắt, xoay người chụp lấy tay hắn. Nụ cười không hẹn mà tỏa nắng thiên thu, khiến cõi lòng ai đó được một đợt chấn động, thanh âm ngọt ngào của y vang lên : "Thật sao?"
Ánh mắt hắn nhìn y đến đê mê, lỗ tai phiếm hồng, hắn hơi mất tự nhiên mà xoay mặt đi, nói : "Được, ngươi muốn gì đều sẽ cho ngươi."
Triệu Dương nghe xong, nụ cười càng nở rộ hơn, kéo thêm sắc đỏ trên mặt ai đó thêm vài phần đậm đà.
Đoạn Trường Kiệt than khổ trong lòng : ta lạy ngươi, đừng cười xinh như thế chứ!!!
(...)
Hai thân ảnh cao ráo tuấn lãng đột nhiên xuất hiện ở khu chợ náo nhiệt, quả thật là quá kinh động lòng người đi.
Tướng mạo thế này thì quá hại nước hại dân rồi.
Bất quá, trung tâm của mọi ánh nhìn lại chẳng mảy may để ý, họ cùng nhau bước đi song song, vạt áo phất phơ trong gió, ngào ngạt hương vị thanh xuân.
Triệu Dương tròn mắt cầm hai cái bánh bao trên tay, nhai ngấu nhai nghiến. Hai mắt y vì cao hứng mà cong lên xinh xắn, dễ thương vô cùng.
Hắn nhìn người nọ ăn đến mức miệng toe toét, lại nghĩ đến lý do vì sao y thích bánh bao. Trong lòng hắn đột nhiên lại thấy thỏa mãn lạ thường.
Đoạn Trường Kiệt đứng khoanh tay, mải mê ngắm nhìn y, nhắm chuẩn lúc y ăn xong thì chìa chai nước đưa cho người nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng hắn vang lên, nghe ra có chút buồn bã: "Ta biết ngươi nhớ nhà, nếu ngươi muốn trở về, ta sẽ đưa ngươi đi gặp đám người Lý Tử Đàm, ngươi cùng họ trở về. Đợi khi ta thành công chinh phạt Trung Sơn, giành lại Bắc An, ta chắc chắn sẽ đến tìm ngươi."
Triệu Dương vừa nghe xong, động tác hơi khựng lại. Tròng mắt xao động không thôi, nếu trở về, hắn và y chẳng biết bao giờ gặp lại. Tuy rằng y biết rõ, hắn nói là sẽ làm, nhưng mà...
Y chính là không hề muốn xa hắn, một chút cũng không muốn.
"Ta không sao, ta đã hứa sẽ đồng hành cùng ngươi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Lời này nói ra, muốn bao nhiêu kiên định liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu tin cậy liền có nhiều hơn cả. Đoạn Trường Kiệt hơi sững người, rồi bật cười, hắn vươn tay kéo người vào lòng, ôm chặt cứng.
"Cảm ơn ngươi, rất nhiều, rất nhiều..."
Triệu Dương ngơ ngác, rồi sau đó khẽ mỉm cười, ôm lấy lưng hắn, tuyệt nhiên không hề kháng cự.
Thứ xúc cảm nhen nhóm trong tim, lại ngày càng bùng phát, không thứ gì có thể ngăn cản.
Ba ngày sau, bọn người Lý Tử Đàm theo chỉ dẫn của y đã tìm đến được nhà của thần y Võ Kiêu. Đa số đều đã nắm rõ tình hình, cũng biết nguy hiểm phía trước là gì.
Lý Tử Đàm xúc động chụp lấy tay Triệu Dương, cậu xém nữa đã bật khóc tại chỗ : "Tứ Điện Hạ, ta xin người, tuyệt đối đừng đến núi Thiên Hy, nơi đó không rõ có bao nhiêu cạm bẫy, người không thể mạo hiểm bản thân. Hoàng thượng chắc chắn không cho phép."
Triệu Dương vừa định nói, đã bị ánh mắt kiên định của hắn làm cho ngừng lại. Đoạn Trường Kiệt nhìn y, biểu tình trầm trọng : "Ta cũng nghĩ như thế, núi Thiên Hy nguy hiểm, ta không muốn ngươi đến đó."
"Nhưng mà..."
Đoạn Trường Kiệt thở dài, chạm khẽ vào tóc y, hắn nhẹ giọng : "Đừng lo lắng, ta tự biết bảo vệ bản thân."
Triệu Dương cụp mắt, chậm rãi gật đầu. Y quả thật rất lo lắng, nhưng y tin vào năng lực của hắn, tin vào lời hứa mà hắn đã nói. Rằng sẽ trở thành Hoàng đế, sẽ đến tìm gặp y.
*Một tuần sau*...
Đoàn người bắt đầu lên đường đến Đông Kỳ, một trong năm vương quốc hiện tại. Nếu Bắc An là đất võ, Nam Huyền là đất học thì Đông Kỳ là đất dược. Bởi nơi đây nổi tiếng hội tụ biết bao thảo dược quý hiếm, là cái nôi của ngành y học.
Rất nhiều những vị thần y trong các cung đình hoàng gia đều đã học qua phương pháp trị bệnh của Đông Kỳ.
Sau một thời gian dài đánh ngựa vất vả, rốt cuộc cũng đến được lãnh thổ của Kỳ quốc. Trời vừa hay đã chập tối, đoàn người mệt mỏi dừng chân tại một khách điếm sang trọng trong vùng.
Mỗi người một phòng, không ai đá động ai. Triệu Dương vừa tắm xong, ngáp ngắn ngáp dài đi đến phòng ngủ, kết quả vừa mở cửa, đã thấy một đôi nam nữ đang ân ân ái ái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị nữ nhân thét lên một tiếng chói tai, mắng y xói xả. Triệu Dương thờ ơ ra mặt, y nói : "Ò, xin chào." sau đó chán chường mà rời đi.
Đôi nam nữ :"?" Tên này thiếu ngủ quá nên hóa điên đấy à?
Y vừa đi được ba bước, đã bắt gặp hắn đang nhịn cười đến run vai : "Ngươi hay thật nhỉ? Vô duyên vô có xông vào phòng người khác, thấy những cảnh không nên thấy, đã vậy còn nói một câu ngứa đòn như vậy. Ngươi sợ rằng họ sẽ không đủ ấn tượng với ngươi sao?"
Triệu Dương bĩu môi : "Mặc kệ bọn họ, ta chỉ là đi lộn phòng. Cơ mà khách trọ gì mà lắm phòng thế, ta tìm hoài chẳng thấy."
Đoạn Trường Kiệt nhún vai, không biết là đang nghĩ gì, hắn vươn tay chỉ về căn phòng phía xa xa : "Phòng của ngươi ở đó, mau vào ngủ đi."
Triệu Dương căn bản là quá buồn ngủ, lật đật bước đi, thả người lên giường liền ngủ phì phò ngay và luôn. Đêm khuya, y phát hiện chỗ bên cạnh lún xuống một chút, cơ mà y quả thật không thể nhấc mi lên được nữa, chỉ đành mặc kệ, ngủ ngon là trên hết.
Đoạn Trường Kiệt nén cười, kéo người ôm vào lòng, hôn nhẹ lên trán của y, thủ thỉ : "Ngủ ngon, tiểu ngốc."
....
• ***Mẩu truyện nhỏ (1***) :~~~~
Bé : Oa oa, bé buồn lắm luôn ý huhu
Anh : Uchuchu, bé ngoan ngoan, chúng ta cùng ăn bánh bao nhé.
Bé nhỏ tròn mắt, cười rạng rỡ : "Oa, Kiệt ca ca là hiểu Dương Dương nhất.
Ai đó tim đập bang bang.
• ***Mẩu truyện nhỏ (2***): ~~~~
Bé : Buồn ngủ quá đi thôi.
Anh : Bé lại phòng đấy đi.
Bé : Dạ~~ bé đi ngay.
Dương nhỏ thắc mắc : Ủa? Phòng em mà, anh sao lại ở đây?
Kiệt ca ca gian xảo : Đây là phòng anh, là em tự chạy vào đấy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro