Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!
Lén hôn một cái...
2024-10-02 00:06:25
Võ Kiêu ngẩng đầu nhìn mái nhà bị thủng một lỗ lớn, e rằng không thể tu sửa ngay lập tức được. Lão chửi mắng trong lòng, song cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ đành nuốt cục tức vào trong lòng.
Triệu Dương nghịch ngợm sảng khoái rồi, bèn bàn đến chính sự, y tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cất giọng tra hỏi : "Ngươi nói, ngươi muốn cứu rỗi. Là cứu bằng cách nào?"
Võ Kiêu hơi rũ mắt, ông nói : "Chắc hẳn ngươi đã biết, rằng ta đã làm ra chuyện gì. Nhưng hậu quả trước mắt, e rằng chỉ có ta mới tìm ra cách giải quyết. Trước mắt, ta sẽ nghiên cứu mức độ nguy hiểm của nguồn nước rồi đưa ra cách giải quyết thỏa đáng. Nói là nghiên cứu, nhưng ta đã có đáp án sẵn trong đầu rồi. Hành động hiện tại chỉ là đang xác nhận."
Triệu Dương gật gù, nghiêm túc nói : "Ông có chắc chắn?"
Võ Kiêu nghe được lời này, chỉ biết cười khổ. Lão ta làm biết bao nhiêu chuyện ác, đến bây giờ rốt cuộc cũng hiểu ra, chân lý sáng tỏ của cuộc sống là gì. Ác giả ác báo, lão đã thấu, thấu đến tận xương tủy.
"Ha, dù có phải hy sinh tấm thân già này, ta cũng phải làm cho bằng được."
Triệu Dương xùy một tiếng, tỏ ý khinh bỉ : "Còn bày đặt thể sống thề chết, làm như mạng quèn của ngươi đáng giá lắm."
Võ Kiêu bật cười, sau đó đưa bọn họ đi đến một căn nhà khác, tuy cũng là mái lá đơn sơ. Nhưng ít ra cũng không có cái lỗ trên nóc nhà.
Triệu Dương vừa bước vào đã ngã lăn ra tấm nệm. Thở phì phò. Đoạn Trường Kiệt khoanh tay, đứng từ trên mà nhìn xuống. Chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm mắng y là tiểu ngốc siêu lười.
Nhưng mà đáng yêu nhiều hơn.
Hắn cũng nằm xuống bên cạnh, cùng y chợp mắt. Buổi trưa cứ thế trôi qua. Mãi đến tận chiều, Triệu Dương mới nhíu nhíu chân mày, mắt hạnh xinh đẹp khẽ hé mở.
Nắng chiều rọi qua cửa số, hữu duyên mà sượt lên gương mặt nghiêng nước khuynh thành của y. Khiến dung mạo thêm vạn phần chói lóa, ngàn hoa cũng phải thẹn thùng.
Triệu Dương run rẩy mi tâm, rồi hé mở đôi mắt. Y bắt gặp một người rất đẹp, một vẻ đẹp phong trần sương gió.
Không biết là mơ thấy gì, chỉ thấy đầu chân mày hắn nhíu lại, môi run lẩy bẩy. Rõ ràng là đang gặp ác mộng.
Y rơi rũ mi, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Vươn ngón tay mềm mại len vào giữa hai đầu chân mày của hắn, chậm rãi xoa xoa.
Thanh âm ngọt ngào vang lên, như thứ âm thanh khiến hắn rung động từ thuở ấy. Mắt y cong cong, nói vài câu mang theo ý đùa : "Đừng cau mày, sẽ có nếp nhăn. Ngươi mà có nếp nhăn, ta liền không thích nữa. Cũng đừng sợ hãi, ta không thích kẻ yếu đuối đâu."
Không rõ là như thế nào, chỉ là sau đó hắn thật sự không còn cau mày, môi cũng ngừng run rẩy. Ngũ quan tức khắc trở nên êm đềm, vang lên tiếng thở đều đều chậm rãi.
Triệu Dương cười tít mắt, dùng ngón trỏ chạm khẽ lên đầu mũi hắn. Y vừa sờ sờ, vừa xuýt xoa trong lòng. Ngươi này thật đẹp aaa~
Cũng chẳng hiểu là đang nghĩ gì, gò má y bỗng phiếm hồng, mắt hạnh láo liên nhìn xung quanh. Rồi nhanh chóng thơm vào má hắn một cái chốc.
Sau đó, Triệu Dương ôm má thẹn thùng, không nhịn được hôn thêm một cái thật khẽ vào môi.
Xong xuôi, Triệu Dương ngại muốn thổ huyết, kéo chăn phủ qua đầu.
Qua hồi lâu, y hé hai mắt to tròn ra bên ngoài, quan sát sắc mặt hắn. Âm thầm thở phào vì người vẫn chưa tỉnh.
Nếu không, y chắc chắn sẽ ngượng đến chết mất.
Mà lúc này, thiếu niên kia vừa hay đẩy cửa bước vào. Cậu nhìn y, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiên sinh, ông của ta mời ngươi cùng dùng bửa."
Triệu Dương hơi bất ngờ, sau đó liền ngóc đầu dậy, nói một câu : "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi."
Người thiếu niên gật đầu, nhanh chóng rời khỏi.
Triệu Dương nhìn gương mặt ngủ say như chết của Đoạn Trường Kiệt, không có chút lương tâm mà vả bóp bóp vào mặt hắn : "Dậy!!! Dậy ngay."
Đoạn Trường Kiệt bị quấy rầy, hơi nhíu mày rồi hé mắt, hăn lười biếng vươn vai, nhanh chóng ngồi dậy. Hắn ngớ người suy suy nghĩ nghĩ, sau đó liền thắc mắc với y : "Triệu Dương, ban nãy ngươi ngủ, có bị thứ gì mềm mềm chạm vào môi như ta không?"
Triệu Dương nghe xong liền giật nảy, lấp ba lấp bấp: "Không, không, không có. Ngươi nói nhảm gì vậy?"
Đoạn Trường Kiệt ng người gãi gãi đầu, hết ngẫm rồi lại nghĩ, sau cùng liền vứt ra sau đó. Cùng y đi ra ngoài
Hắn vươn vai ngáp một cái thật sảng khoái, mấy ngày nay vất vả trăm bề, cuối cùng cũng có thể đánh một giấc không cần cảnh giác.
Võ Kiêu đang ngồi ở bàn đá trước nhà, thấy họ liền vẫy vẫy tay. Lão cười cười, nói bâng quơ : "Ban nãy, các ngươi ngủ ngon thật nhỉ? Dính chặt không còn kẽ hở luôn."
Nói xong còn liếc liếc Triệu Dương, cười cười ẩn ý. Y xùy một cái, hơi đỏ mặt quay đi.
Đoạn Trường Kiệt vẫn ngu người, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Bửa cơm không thể gọi là cao lương mỹ vị, nhưng cũng vừa đủ để cảm thấy thuận miệng, khá ổn áp.
Xong xuôi, hắn đi tìm lại xe ngựa ở gần đó. Triệu Dương rảnh rỗi ngồi lại chiếc bàn đá mà đọc sách, nhâm nhi tách trà. Võ Kiêu bước đến : "Ngươi còn trẻ mà sở thích giống người già quá nhỉ?"
Triệu Dương liếc lão, đặt mạnh tách trà xuống. Võ Kiêu toát mồ hôi hột: "Ta không nói nữa, nhỡ đâu nóc nhà lại bị thủng một lỗ nữa thì chả biết phải ở đâu."
Y không thèm quan tâm đến mấy lời đùa cợt đó, bèn lái sang chuyện khác : "Đã nghiên cứu được gì chưa?"
Võ Kiêu hơi trầm mặc, rồi nói : "Đúng như ta dự đoạn, mức độ nguy hiểm và tần suất lây lan vẫn còn trong tầm kiểm soát. Có điều, muốn tìm ra thuốc giải trừ, còn phải có được một loại thảo dược của Đông Kỳ, nơi được sương mù bao phủ, ánh nắng không rọi tới."
Lão hơi khựng lại, rồi tiếp tục : "Điều khó khăn chính là, loại thảo dược này quý hiếm, nhưng lại trị được bách bệnh. Vì thế cả thiên hạ đều khao khát, muốn sở hữu cho bằng được. Cho dù chúng ta có giỏi đến đâu, cũng chưa chắc tìm được nơi đó, cũng chưa chắc giành được quý dược."
Triệu Dương nghe xong, mệt mỏi xoa ấn đường
Tối đến, y kể cho hắn nghe về loại thảo dược đó. Đoạn Trường Kiệt đăm chiêu nhíu mày, e rằng cũng lực bất tòng tâm.
Triệu Dương tức giận đập bàn : "Đông Kỳ, nơi sương mù phủ quanh năm, ánh mặt trời không rọi tới. Rốt cuộc là nơi nào? Nếu là núi, thì phải tìm bao nhiêu đây."
Cả hai thở dài, tự mình suy suy ngẫm ngẫm. Qua hồi lâu, hắn nói : "Ta từng đến Đông Kỳ, quả thật đã nghe thấy nơi này, nó là núi Thiên Hy. Nhưng, bất kì ai đến đấy, đều sẽ chết không toàn thây. Không biết là vì lý do gì."
Nói đến đây, bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị, ngọn gió ngoài cửa sổ đang êm đềm, thoáng chốc trở nên điên cuồng, thổi tắt ngọn đèn dầu đang sáng
Như một điềm báo, rằng tuyệt đối đừng đến nơi đấy!
Mẩu truyện nhỏ : ~-~-~~
Dương Dương nhỏ xíu, lén lút hôn lên môi người nợ một cái chốc, sau đó thẹn thùng chui vào chăn : Aaa bé ngại quá đi oa oa.
Kiệt ca ca không hiểu chuyện gì : Cái gì mềm mềm chạm vào môi mình vậy nhỉ?
Triệu Dương nghịch ngợm sảng khoái rồi, bèn bàn đến chính sự, y tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cất giọng tra hỏi : "Ngươi nói, ngươi muốn cứu rỗi. Là cứu bằng cách nào?"
Võ Kiêu hơi rũ mắt, ông nói : "Chắc hẳn ngươi đã biết, rằng ta đã làm ra chuyện gì. Nhưng hậu quả trước mắt, e rằng chỉ có ta mới tìm ra cách giải quyết. Trước mắt, ta sẽ nghiên cứu mức độ nguy hiểm của nguồn nước rồi đưa ra cách giải quyết thỏa đáng. Nói là nghiên cứu, nhưng ta đã có đáp án sẵn trong đầu rồi. Hành động hiện tại chỉ là đang xác nhận."
Triệu Dương gật gù, nghiêm túc nói : "Ông có chắc chắn?"
Võ Kiêu nghe được lời này, chỉ biết cười khổ. Lão ta làm biết bao nhiêu chuyện ác, đến bây giờ rốt cuộc cũng hiểu ra, chân lý sáng tỏ của cuộc sống là gì. Ác giả ác báo, lão đã thấu, thấu đến tận xương tủy.
"Ha, dù có phải hy sinh tấm thân già này, ta cũng phải làm cho bằng được."
Triệu Dương xùy một tiếng, tỏ ý khinh bỉ : "Còn bày đặt thể sống thề chết, làm như mạng quèn của ngươi đáng giá lắm."
Võ Kiêu bật cười, sau đó đưa bọn họ đi đến một căn nhà khác, tuy cũng là mái lá đơn sơ. Nhưng ít ra cũng không có cái lỗ trên nóc nhà.
Triệu Dương vừa bước vào đã ngã lăn ra tấm nệm. Thở phì phò. Đoạn Trường Kiệt khoanh tay, đứng từ trên mà nhìn xuống. Chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm mắng y là tiểu ngốc siêu lười.
Nhưng mà đáng yêu nhiều hơn.
Hắn cũng nằm xuống bên cạnh, cùng y chợp mắt. Buổi trưa cứ thế trôi qua. Mãi đến tận chiều, Triệu Dương mới nhíu nhíu chân mày, mắt hạnh xinh đẹp khẽ hé mở.
Nắng chiều rọi qua cửa số, hữu duyên mà sượt lên gương mặt nghiêng nước khuynh thành của y. Khiến dung mạo thêm vạn phần chói lóa, ngàn hoa cũng phải thẹn thùng.
Triệu Dương run rẩy mi tâm, rồi hé mở đôi mắt. Y bắt gặp một người rất đẹp, một vẻ đẹp phong trần sương gió.
Không biết là mơ thấy gì, chỉ thấy đầu chân mày hắn nhíu lại, môi run lẩy bẩy. Rõ ràng là đang gặp ác mộng.
Y rơi rũ mi, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Vươn ngón tay mềm mại len vào giữa hai đầu chân mày của hắn, chậm rãi xoa xoa.
Thanh âm ngọt ngào vang lên, như thứ âm thanh khiến hắn rung động từ thuở ấy. Mắt y cong cong, nói vài câu mang theo ý đùa : "Đừng cau mày, sẽ có nếp nhăn. Ngươi mà có nếp nhăn, ta liền không thích nữa. Cũng đừng sợ hãi, ta không thích kẻ yếu đuối đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không rõ là như thế nào, chỉ là sau đó hắn thật sự không còn cau mày, môi cũng ngừng run rẩy. Ngũ quan tức khắc trở nên êm đềm, vang lên tiếng thở đều đều chậm rãi.
Triệu Dương cười tít mắt, dùng ngón trỏ chạm khẽ lên đầu mũi hắn. Y vừa sờ sờ, vừa xuýt xoa trong lòng. Ngươi này thật đẹp aaa~
Cũng chẳng hiểu là đang nghĩ gì, gò má y bỗng phiếm hồng, mắt hạnh láo liên nhìn xung quanh. Rồi nhanh chóng thơm vào má hắn một cái chốc.
Sau đó, Triệu Dương ôm má thẹn thùng, không nhịn được hôn thêm một cái thật khẽ vào môi.
Xong xuôi, Triệu Dương ngại muốn thổ huyết, kéo chăn phủ qua đầu.
Qua hồi lâu, y hé hai mắt to tròn ra bên ngoài, quan sát sắc mặt hắn. Âm thầm thở phào vì người vẫn chưa tỉnh.
Nếu không, y chắc chắn sẽ ngượng đến chết mất.
Mà lúc này, thiếu niên kia vừa hay đẩy cửa bước vào. Cậu nhìn y, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiên sinh, ông của ta mời ngươi cùng dùng bửa."
Triệu Dương hơi bất ngờ, sau đó liền ngóc đầu dậy, nói một câu : "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi."
Người thiếu niên gật đầu, nhanh chóng rời khỏi.
Triệu Dương nhìn gương mặt ngủ say như chết của Đoạn Trường Kiệt, không có chút lương tâm mà vả bóp bóp vào mặt hắn : "Dậy!!! Dậy ngay."
Đoạn Trường Kiệt bị quấy rầy, hơi nhíu mày rồi hé mắt, hăn lười biếng vươn vai, nhanh chóng ngồi dậy. Hắn ngớ người suy suy nghĩ nghĩ, sau đó liền thắc mắc với y : "Triệu Dương, ban nãy ngươi ngủ, có bị thứ gì mềm mềm chạm vào môi như ta không?"
Triệu Dương nghe xong liền giật nảy, lấp ba lấp bấp: "Không, không, không có. Ngươi nói nhảm gì vậy?"
Đoạn Trường Kiệt ng người gãi gãi đầu, hết ngẫm rồi lại nghĩ, sau cùng liền vứt ra sau đó. Cùng y đi ra ngoài
Hắn vươn vai ngáp một cái thật sảng khoái, mấy ngày nay vất vả trăm bề, cuối cùng cũng có thể đánh một giấc không cần cảnh giác.
Võ Kiêu đang ngồi ở bàn đá trước nhà, thấy họ liền vẫy vẫy tay. Lão cười cười, nói bâng quơ : "Ban nãy, các ngươi ngủ ngon thật nhỉ? Dính chặt không còn kẽ hở luôn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong còn liếc liếc Triệu Dương, cười cười ẩn ý. Y xùy một cái, hơi đỏ mặt quay đi.
Đoạn Trường Kiệt vẫn ngu người, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Bửa cơm không thể gọi là cao lương mỹ vị, nhưng cũng vừa đủ để cảm thấy thuận miệng, khá ổn áp.
Xong xuôi, hắn đi tìm lại xe ngựa ở gần đó. Triệu Dương rảnh rỗi ngồi lại chiếc bàn đá mà đọc sách, nhâm nhi tách trà. Võ Kiêu bước đến : "Ngươi còn trẻ mà sở thích giống người già quá nhỉ?"
Triệu Dương liếc lão, đặt mạnh tách trà xuống. Võ Kiêu toát mồ hôi hột: "Ta không nói nữa, nhỡ đâu nóc nhà lại bị thủng một lỗ nữa thì chả biết phải ở đâu."
Y không thèm quan tâm đến mấy lời đùa cợt đó, bèn lái sang chuyện khác : "Đã nghiên cứu được gì chưa?"
Võ Kiêu hơi trầm mặc, rồi nói : "Đúng như ta dự đoạn, mức độ nguy hiểm và tần suất lây lan vẫn còn trong tầm kiểm soát. Có điều, muốn tìm ra thuốc giải trừ, còn phải có được một loại thảo dược của Đông Kỳ, nơi được sương mù bao phủ, ánh nắng không rọi tới."
Lão hơi khựng lại, rồi tiếp tục : "Điều khó khăn chính là, loại thảo dược này quý hiếm, nhưng lại trị được bách bệnh. Vì thế cả thiên hạ đều khao khát, muốn sở hữu cho bằng được. Cho dù chúng ta có giỏi đến đâu, cũng chưa chắc tìm được nơi đó, cũng chưa chắc giành được quý dược."
Triệu Dương nghe xong, mệt mỏi xoa ấn đường
Tối đến, y kể cho hắn nghe về loại thảo dược đó. Đoạn Trường Kiệt đăm chiêu nhíu mày, e rằng cũng lực bất tòng tâm.
Triệu Dương tức giận đập bàn : "Đông Kỳ, nơi sương mù phủ quanh năm, ánh mặt trời không rọi tới. Rốt cuộc là nơi nào? Nếu là núi, thì phải tìm bao nhiêu đây."
Cả hai thở dài, tự mình suy suy ngẫm ngẫm. Qua hồi lâu, hắn nói : "Ta từng đến Đông Kỳ, quả thật đã nghe thấy nơi này, nó là núi Thiên Hy. Nhưng, bất kì ai đến đấy, đều sẽ chết không toàn thây. Không biết là vì lý do gì."
Nói đến đây, bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị, ngọn gió ngoài cửa sổ đang êm đềm, thoáng chốc trở nên điên cuồng, thổi tắt ngọn đèn dầu đang sáng
Như một điềm báo, rằng tuyệt đối đừng đến nơi đấy!
Mẩu truyện nhỏ : ~-~-~~
Dương Dương nhỏ xíu, lén lút hôn lên môi người nợ một cái chốc, sau đó thẹn thùng chui vào chăn : Aaa bé ngại quá đi oa oa.
Kiệt ca ca không hiểu chuyện gì : Cái gì mềm mềm chạm vào môi mình vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro