Điệu múa sông lớn
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
Lần này bất kể là ai ở sau lưng, Mạnh Hàn chắc chắn sẽ không để bọn họ dễ chịu. Trước tiên chờ sau khi xong nghi lễ mở thành cho Hoàng Kim Thành, sau đó giải quyết tai hoạ ngầm trên người các nàng Joey và Juli, lúc quay trở lại, cũng chính là thời điểm tính sổ với những người này.
- Cao thủ kia là ai? Tại sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói tới?
Khi Mạnh Hàn một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Kiếm Thần Andy, Kiếm Thần Andy đang ngồi vuốt ve nỗi buồn sương giá. Dùng lời của bản thân, gọi là dưỡng kiếm, bồi dưỡng sự ăn ý giữa người và kiếm.
Mạnh Hàn cũng không hiểu những điều này. Tuy nhiên hắn có một ưu điểm. Nếu thời điểm không có lợi ích gì cực lớn, hắn rất ít phản bác quan điểm của người khác. Kiếm Thần Andy nói như vậy, chính là như vậy đi.
- Lần trước ta đã nói với ngài, đó chính là cao thủ ta biết kia.
Mạnh Hàn đối với hiếu kỳ của Kiếm Thần Andy, hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái. Hắn có thể nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy không truy hỏi Mạnh Hàn, đã rất có hàm dưỡng rồi. Thật ra chẳng mấy bao lâu nữa sẽ cùng nhau lên đường, Mạnh Hàn không cần thiết phải che giấu:
- Qua mấy ngày nữa, hắn sẽ đi cùng với chúng ta.
- Hắn rất mạnh!
Trong ánh mắt Kiếm Thần Andy lộ ra một sự sùng kính. Dường như tầm mắt của hắn đã xuyên qua vách tường, nhìn thấy Benson ở bên kia.
- Hắn là cao thủ mạnh nhất ta từng gặp. Vận khí của ngươi không tệ.
- Vận khí của ta luôn luôn rất tốt.
Mạnh Hàn bật cười:
- Không có chuyện gì lại có thể quen biết với cao thủ như vậy, hơn nữa còn có một vị Kiếm Thần các hạ mạnh mẽ đẩy hai mỹ nữ như hoa như ngọc vào trong lòng ta.
- Ngươi không muốn sao?
Kiếm Thần Andy nhíu mày.
- Làm sao có khả năng như vậy được? Cầu còn không được nữa là!
Mạnh Hàn cũng không che giấu dã tâm của mình đối với mỹ nữ, đặc biệt là loại mỹ nữ mình rất thích, hơn nữa có thiên phú cực lớn chỉ chuyển tâm theo đuổi nghệ thuật, nổi tiếng khắp thiên hạ.
- Đi gặp các nàng đi!
Kiếm Thần Andy thấy thần sắc Mạnh Hàn hoàn toàn không giả vờ, không nói gì thêm, lại ngồi xuống, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, bắt đầu quá trình dưỡng kiếm của hắn:
- Ta đã nói với các nàng, các nàng cũng không phản đối. Ngươi cố gắng đối xử với các nàng cho tốt!
Mạnh Hàn đi chuyến này, chính là muốn tới thăm hai nàng. Hai nàng vừa trở về, buổi tối đã gặp phải bạo loạn, cũng không thể thoải mái nghỉ ngơi. Đến bây giờ mới tính là an tâm nghỉ ngơi được một, hai ngày. Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng Mạnh Hàn đã có chút mong nhớ.
Claudia và Lidia đang cùng các thành viên trong đoàn của các nàng nghiên cứu. Vừa nhìn thấy Mạnh Hàn, hai nàng đều có chút ngượng ngùng. Chỉ có điều các nàng vẫn dẫn Mạnh Hàn tới một gian phòng bên trong. Sau đó, Claudia với vẻ mặt đầy tự trách bắt đầu giải thích với Mạnh Hàn.
- Đại nhân, nghĩa phụ lão nhân gia hắn quan tâm tới sự an nguy của chúng ta, cho nên...
Claudia vừa nói một câu, đã bị Mạnh Hàn trực tiếp cắt ngang.
- Không sao. Claudia, Lidia, ta thật sự rất thích các nàng, cũng rất muốn giúp được các nàng.
Mạnh Hàn mỉm cười:
- Các nàng không cần tự trách. Ta chỉ muốn các nàng toàn tâm toàn ý không cần phải lo lắng, tập trung vào thế giới mà các nàng thích mà thôi. Yên tâm đi, ở trong Hoàng Kim Thành, không ai có thể ép buộc các nàng làm chuyện các nàng không muốn làm, bao gồm cả ta.
Chỉ một lời nói của Mạnh Hàn đã khiến hai vị mỹ nữ nghệ thuật gia cảm động đến tột đỉnh. Đôi mắt đẹp thoáng ẩm ướt, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng. Ban đầu các nàng vẫn lo lắng Mạnh Hàn sẽ cảm thấy phu thê trên danh nghĩa này không chân thực hợp lý mà từ chối. Hiện tại các nàng rốt cuộc đã yên lòng.
Trong lòng hai nàng cũng hy vọng mình không bị một vài người không liên quan quấy nhiễu. Nhưng các nàng không ngờ được Kiếm Thần Andy lại trực tiếp an bài Mạnh Hàn trở thành trượng phu như vậy cho các nàng.
Cho dù đã nói rõ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng hai nàng vẫn rất cảm thấy lo lắng không yên. Sau khi thấy được Mạnh Hàn bố trí Hoàng Kim Thành, hai nàng càng bội phục Mạnh Hàn hơn. Từ một kẻ không có gì cả đến tình trạng có của cải đứng đầu thiên hạ như bây giờ, hai nàng tự nhận mình không có cách nào với tới.
- Diễn xuất một năm qua có thu hoạch gì không?
Mạnh Hàn rất tùy ý hỏi. Hắn nhìn ra được hai nàng rất khẩn trương. Hắn chỉ có thể tìm một vài đề tài nhẹ nhàng làm cho các nàng thả lỏng một chút.
Nói tới diễn xuất, tinh thần hai nàng lập tức tỉnh táo. Ở địa phương nào gặp được tình hình gì, cạnh tranh khủng khiếp thế nào các nàng đều nói ra. Rất nhanh, các nàng đã ném chút lúng túng kia ra sau đầu.
Chỉ có điều khiến Mạnh Hàn có phần không nói được chính là, cho dù các nàng có vẻ thao thao bất tuyệt, nhưng chuyện nói ra vẫn chỉ liên quan tới âm nhạc và vũ đạo. Dường như dọc đường đi, điều khiến hai nàng quan tâm cũng chỉ có những thứ này.
- Có đôi khi, quan tâm một chút tới cuộc sống xung quanh, cũng là khởi nguồn của nghệ thuật.
Mạnh Hàn không thể không cười khổ nhắc nhở:
- Nghệ thuật vốn bắt nguồn từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống.
- Bắt nguồn từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống sao?
Câu nói giàu có triết lý này của Mạnh Hàn trực tiếp khiến hai nàng lại một lần nữa chìm vào trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, Lidia ngẩng đầu hỏi:
- Đại nhân, có thể đưa ra một ví dụ thích hợp hay không?
- Sau này các nàng là thê tử của ta, cho nên không cần gọi đại nhân, gọi ta là Tony.
Mạnh Hàn không trực tiếp trả lời, trước tiên sửa lại cách xưng hô của các nàng.
- Tony!
Lần này, hai nàng lại không hẹn mà cùng nũng nịu kêu lên một câu, sau đó lại đồng loạt vội vàng nói:
- Đưa ra một ví dụ.
- Rất dễ dàng!
Lần này Mạnh Hàn cũng không do dự, mở miệng nói luôn:
- Nói một cách đơn giản, ví dụ như gặp đoạn diễn tả mọi người chúc mừng, mọi người vừa múa vừa hát, trong lòng đầy cao hứng. Vào lúc này, tùy tiện làm ra một ca khúc vui vẻ. Đó chính là chuyện rất bình thường!
Nói xong, Mạnh Hàn thuận miệng huýt sao một đoạn khúc nhạc tết xuân. Hàng năm hắn đều có thể nghe thấy đoạn nhạc này. Hơn nữa mỗi lần nghe thấy, đều có một loại cảm giác muốn hoan hô nhảy nhót. Chỉ một đoạn như thế, Claudia sẽ rơi vào bên trong bầu không khí vui vẻ. Đợi đến lúc Mạnh Hàn ngừng lại, nàng vẫn chưa thấy thỏa mãn, thất vọng hỏi:
- Không còn nữa sao?
- Hẳn là còn nữa. Chỉ có điều phía sau, ta nghĩ, nàng nên lĩnh hội một chút về cảm giác hân hoan đón mừng. Sau đó, nàng tự mình nối tiếp sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Đây không phải là Mạnh Hàn cố ý che giấu. Phần phía sau, có một vài cảm giác văn hóa đặc biệt của Trung Quốc kiếp trước, người chưa từng cảm nhận bầu không khí ngày tết sẽ không lĩnh hội ra được. Chỉ có đoạn đầu của khúc nhạc này, có vẻ náo nhiệt khác thường. Bất kể là ai nghe xong, đều có cảm giác hân hoan như vậy. Claudia chưa thấy thỏa mãn. Bên kia Lidia đã có cảm giác muốn đứng lên nhảy một điệu.
- Vũ đạo cũng như thế. Rất nhiều lúc, một vài người bình thường cũng sẽ nhảy loại vũ đạo bình thường.
- Cao thủ kia là ai? Tại sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói tới?
Khi Mạnh Hàn một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Kiếm Thần Andy, Kiếm Thần Andy đang ngồi vuốt ve nỗi buồn sương giá. Dùng lời của bản thân, gọi là dưỡng kiếm, bồi dưỡng sự ăn ý giữa người và kiếm.
Mạnh Hàn cũng không hiểu những điều này. Tuy nhiên hắn có một ưu điểm. Nếu thời điểm không có lợi ích gì cực lớn, hắn rất ít phản bác quan điểm của người khác. Kiếm Thần Andy nói như vậy, chính là như vậy đi.
- Lần trước ta đã nói với ngài, đó chính là cao thủ ta biết kia.
Mạnh Hàn đối với hiếu kỳ của Kiếm Thần Andy, hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái. Hắn có thể nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy không truy hỏi Mạnh Hàn, đã rất có hàm dưỡng rồi. Thật ra chẳng mấy bao lâu nữa sẽ cùng nhau lên đường, Mạnh Hàn không cần thiết phải che giấu:
- Qua mấy ngày nữa, hắn sẽ đi cùng với chúng ta.
- Hắn rất mạnh!
Trong ánh mắt Kiếm Thần Andy lộ ra một sự sùng kính. Dường như tầm mắt của hắn đã xuyên qua vách tường, nhìn thấy Benson ở bên kia.
- Hắn là cao thủ mạnh nhất ta từng gặp. Vận khí của ngươi không tệ.
- Vận khí của ta luôn luôn rất tốt.
Mạnh Hàn bật cười:
- Không có chuyện gì lại có thể quen biết với cao thủ như vậy, hơn nữa còn có một vị Kiếm Thần các hạ mạnh mẽ đẩy hai mỹ nữ như hoa như ngọc vào trong lòng ta.
- Ngươi không muốn sao?
Kiếm Thần Andy nhíu mày.
- Làm sao có khả năng như vậy được? Cầu còn không được nữa là!
Mạnh Hàn cũng không che giấu dã tâm của mình đối với mỹ nữ, đặc biệt là loại mỹ nữ mình rất thích, hơn nữa có thiên phú cực lớn chỉ chuyển tâm theo đuổi nghệ thuật, nổi tiếng khắp thiên hạ.
- Đi gặp các nàng đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm Thần Andy thấy thần sắc Mạnh Hàn hoàn toàn không giả vờ, không nói gì thêm, lại ngồi xuống, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, bắt đầu quá trình dưỡng kiếm của hắn:
- Ta đã nói với các nàng, các nàng cũng không phản đối. Ngươi cố gắng đối xử với các nàng cho tốt!
Mạnh Hàn đi chuyến này, chính là muốn tới thăm hai nàng. Hai nàng vừa trở về, buổi tối đã gặp phải bạo loạn, cũng không thể thoải mái nghỉ ngơi. Đến bây giờ mới tính là an tâm nghỉ ngơi được một, hai ngày. Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng Mạnh Hàn đã có chút mong nhớ.
Claudia và Lidia đang cùng các thành viên trong đoàn của các nàng nghiên cứu. Vừa nhìn thấy Mạnh Hàn, hai nàng đều có chút ngượng ngùng. Chỉ có điều các nàng vẫn dẫn Mạnh Hàn tới một gian phòng bên trong. Sau đó, Claudia với vẻ mặt đầy tự trách bắt đầu giải thích với Mạnh Hàn.
- Đại nhân, nghĩa phụ lão nhân gia hắn quan tâm tới sự an nguy của chúng ta, cho nên...
Claudia vừa nói một câu, đã bị Mạnh Hàn trực tiếp cắt ngang.
- Không sao. Claudia, Lidia, ta thật sự rất thích các nàng, cũng rất muốn giúp được các nàng.
Mạnh Hàn mỉm cười:
- Các nàng không cần tự trách. Ta chỉ muốn các nàng toàn tâm toàn ý không cần phải lo lắng, tập trung vào thế giới mà các nàng thích mà thôi. Yên tâm đi, ở trong Hoàng Kim Thành, không ai có thể ép buộc các nàng làm chuyện các nàng không muốn làm, bao gồm cả ta.
Chỉ một lời nói của Mạnh Hàn đã khiến hai vị mỹ nữ nghệ thuật gia cảm động đến tột đỉnh. Đôi mắt đẹp thoáng ẩm ướt, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng. Ban đầu các nàng vẫn lo lắng Mạnh Hàn sẽ cảm thấy phu thê trên danh nghĩa này không chân thực hợp lý mà từ chối. Hiện tại các nàng rốt cuộc đã yên lòng.
Trong lòng hai nàng cũng hy vọng mình không bị một vài người không liên quan quấy nhiễu. Nhưng các nàng không ngờ được Kiếm Thần Andy lại trực tiếp an bài Mạnh Hàn trở thành trượng phu như vậy cho các nàng.
Cho dù đã nói rõ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng hai nàng vẫn rất cảm thấy lo lắng không yên. Sau khi thấy được Mạnh Hàn bố trí Hoàng Kim Thành, hai nàng càng bội phục Mạnh Hàn hơn. Từ một kẻ không có gì cả đến tình trạng có của cải đứng đầu thiên hạ như bây giờ, hai nàng tự nhận mình không có cách nào với tới.
- Diễn xuất một năm qua có thu hoạch gì không?
Mạnh Hàn rất tùy ý hỏi. Hắn nhìn ra được hai nàng rất khẩn trương. Hắn chỉ có thể tìm một vài đề tài nhẹ nhàng làm cho các nàng thả lỏng một chút.
Nói tới diễn xuất, tinh thần hai nàng lập tức tỉnh táo. Ở địa phương nào gặp được tình hình gì, cạnh tranh khủng khiếp thế nào các nàng đều nói ra. Rất nhanh, các nàng đã ném chút lúng túng kia ra sau đầu.
Chỉ có điều khiến Mạnh Hàn có phần không nói được chính là, cho dù các nàng có vẻ thao thao bất tuyệt, nhưng chuyện nói ra vẫn chỉ liên quan tới âm nhạc và vũ đạo. Dường như dọc đường đi, điều khiến hai nàng quan tâm cũng chỉ có những thứ này.
- Có đôi khi, quan tâm một chút tới cuộc sống xung quanh, cũng là khởi nguồn của nghệ thuật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Hàn không thể không cười khổ nhắc nhở:
- Nghệ thuật vốn bắt nguồn từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống.
- Bắt nguồn từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống sao?
Câu nói giàu có triết lý này của Mạnh Hàn trực tiếp khiến hai nàng lại một lần nữa chìm vào trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, Lidia ngẩng đầu hỏi:
- Đại nhân, có thể đưa ra một ví dụ thích hợp hay không?
- Sau này các nàng là thê tử của ta, cho nên không cần gọi đại nhân, gọi ta là Tony.
Mạnh Hàn không trực tiếp trả lời, trước tiên sửa lại cách xưng hô của các nàng.
- Tony!
Lần này, hai nàng lại không hẹn mà cùng nũng nịu kêu lên một câu, sau đó lại đồng loạt vội vàng nói:
- Đưa ra một ví dụ.
- Rất dễ dàng!
Lần này Mạnh Hàn cũng không do dự, mở miệng nói luôn:
- Nói một cách đơn giản, ví dụ như gặp đoạn diễn tả mọi người chúc mừng, mọi người vừa múa vừa hát, trong lòng đầy cao hứng. Vào lúc này, tùy tiện làm ra một ca khúc vui vẻ. Đó chính là chuyện rất bình thường!
Nói xong, Mạnh Hàn thuận miệng huýt sao một đoạn khúc nhạc tết xuân. Hàng năm hắn đều có thể nghe thấy đoạn nhạc này. Hơn nữa mỗi lần nghe thấy, đều có một loại cảm giác muốn hoan hô nhảy nhót. Chỉ một đoạn như thế, Claudia sẽ rơi vào bên trong bầu không khí vui vẻ. Đợi đến lúc Mạnh Hàn ngừng lại, nàng vẫn chưa thấy thỏa mãn, thất vọng hỏi:
- Không còn nữa sao?
- Hẳn là còn nữa. Chỉ có điều phía sau, ta nghĩ, nàng nên lĩnh hội một chút về cảm giác hân hoan đón mừng. Sau đó, nàng tự mình nối tiếp sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Đây không phải là Mạnh Hàn cố ý che giấu. Phần phía sau, có một vài cảm giác văn hóa đặc biệt của Trung Quốc kiếp trước, người chưa từng cảm nhận bầu không khí ngày tết sẽ không lĩnh hội ra được. Chỉ có đoạn đầu của khúc nhạc này, có vẻ náo nhiệt khác thường. Bất kể là ai nghe xong, đều có cảm giác hân hoan như vậy. Claudia chưa thấy thỏa mãn. Bên kia Lidia đã có cảm giác muốn đứng lên nhảy một điệu.
- Vũ đạo cũng như thế. Rất nhiều lúc, một vài người bình thường cũng sẽ nhảy loại vũ đạo bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro