Trang phục của lính đánh thuê (3)
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
Sau khi sắp xếp gọn mọi thứ, bọn họ lại đắc ý điều chỉnh đai an toàn trên vai. Dù sao đi nữa, bọn họ làm tất cả mọi điều khiến những người không có được phải ước ao.
Đám người lính đánh thuê chen chúc nhau xông tới mua bộ đồ song sinh, khiến cho hai huynh đệ sinh đôi trông coi cửa tiệm tạp hóa này thiếu chút nữa thì bị doạ. Sau đó vẫn là lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn ra tay, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà giải thích sản lượng có hạn, cho mọi người đăng ký lấy hàng, thu lấy một nửa tiền đặt cọc, hứa hẹn một ngày chí ít sẽ sản xuất ra mười bộ, mới có thể dập tắt được sự nóng lòng của mọi người.
Sau này, Grace lại an bài thêm mấy người gia nhập vào cái nghề này. Mọi người đều do mấy ông già dẫn dắt, điên cuồng làm việc.
Sau khi trải qua mấy ngày làm quen tay, sản lượng rốt cuộc có thể tăng lên gấp bội. Mỗi ngày đã có thể sản xuất được ba mươi bộ đồ lính đánh thuê song sinh.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, trong nhà xưởng sản xuất bộ đồ lính đánh thuê song sinh gần như đã có hơn một nghìn bộ. Tất cả đều bị những người thấy được lợi ích của bộ đồ này quét sạch một lần. Dù vậy, vẫn có người yêu cầu đặt hàng. Nhà xưởng vẫn đang toàn lực sản xuất.
Tuy rằng không biết vì sao lãnh chúa đại nhân lại thêm vào hai tiếng song sinh cho bộ đồ này. Nhưng bộ đồ lính đánh thuê song tử vẫn đang là một trào lưu thời thượng cho đám lính đánh thuê ở Hoàng Sa Trấn.
Hiện tại không có một bộ trang bị như thế, những người lính đánh thuê quả thực rất ngại phải tiến vào sa mạc. Cho dù tiến vào, mùa đông trong sa mạc chính là địa ngục khiến người ta không cách nào nhịn được. Sự lạnh lẽo trong sa mạc, buổi tối lại không có lửa trại, chỉ dựa vào thân thể cường hãn của những người lính đánh thuê và chút thảm giữ ấm không chút chuyên nghiệp, so với túi ngủ thật sự không thể ngang hàng.
Dưới thời tiết này, càng ngày càng có nhiều người vẫn không thể không ngừng ở lại Hoàng Sa Trấn. Bảo tàng quan trọng, nhưng sinh mạng càng quan trọng hơn. Mọi người liều mạng sống đi tìm bảo tàng là vì cái gì? Còn không phải là để cuộc sống có thể hưởng thụ thêm một chút sao?
Ban đầu Mạnh Hàn thiết kế giường sưởi và tường ấm, rốt cuộc đã có đất dụng võ.
Thời khắc trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông đến, lửa được đốt lên hừng hực, đã mang lại dòng khí ấm cho tường ấm và giường sưởi, khiến những người tiến vào nhà trọ quả thực đều không muốn rời khỏi đó. Nơi nào thoải mái, có thể có ấm áp thoải mái bằng trong chăn không?
Huống gì, trong mùa đông loại lẩu song sinh này càng giống như cá gặp nước.
Lửa nóng đốt lên, nước trong nồi sôi sục. Miếng thịt thái mỏng, nước tương ngon. Quả thực đây chính là món ăn khiến người ta có thể nuốt ngay cả đầu lưỡi cùng món ăn vào miệng.
Trong lúc ăn miếng thịt nóng hổi, đồng thời lại uống một hớp rượu ngon, cuộc sống này quả thực chính là ở trong thiên đường.
Điều duy nhất khiến những người đầu đao liếm máu này cảm thấy bất mãn, chính là Hoàng Sa Trấn không có nữ nhân. Hoặc là nói chuẩn xác, không có kỹ nữ. Điều này khiến những gia hỏa có kinh nghiệm dồi dào này không có cách nào giải được dục vọng tăng vọt.
Cư dân của bản địa thật ra có nữ nhân. Nhưng giữa sự nguyền rủa của các cặp sinh đôi và thỏa mãn một lần, bất kỳ ai cũng sẽ không lựa chọn vế sau.
Ngoại trừ oán giận vài câu ra, những thứ khác ở nơi này vẫn rất tốt. Bọn họ có thể từ từ ở lại.
Ở lại chờ đợi bộ đồ song sinh liền trở thành thời điểm cho các lính đánh thuê hưởng lạc. Bọn họ dự trữ nhiều năm như vậy rốt cuộc đã có một con đường để phát tiết. Nơi này tất cả hưởng thụ đều không quá đắt, đều làm đúng chỗ như vậy. Nhất thời bọn họ không để ý, hưởng thụ thêm mấy ngày, sẽ cảm giác được hầu bao tràn đầy đã xẹp xuống. Chí ít Mạnh Hàn đã biết đồng thời cũng nhìn thấy, có khoảng hơn trăm người không tiếp tục tiến vào sa mạc, mà rời khỏi Hoàng Sa Trấn tiến về một hướng khác. Chắc hẳn bọn họ lại tiếp tục cuộc sống của lính đánh thuê, bắt đầu tích góp tiền.
Theo nhóm người này rời khỏi, trên người bọn họ cũng mang theo bộ đồ lính đánh thuê song sinh.
Rất nhanh loại bộ đồ lính đánh thuê được chế tạo tinh xảo, đẹp mắt lại thực dụng đã nhanh chóng được tán thành. Các nơi bắt đầu xuất hiện những sản phẩm giả mạo. Mọi người dường như đều ước định cái tên của núa, bộ đồ lính đánh thuê song sinh.
Bộ đồ lính đánh thuê trở nên thịnh hành, cũng làm cho không ít thương nhân bắt đầu chú ý tới nơi nguyền rủa vốn hoang vu này. Một nồi lẩu song sinh, một bộ đồ lính đánh thuê đã thường xuyên có mặt trong những lúc tiểu thương nhân nói chuyện phiếm không có chuyện gì làm. Đề tài lại chính là nơi nguyền rủa lại có vật gì tốt. Danh tiếng của các cặp sinh đôi hình như cũng theo mấy thứ này mà truyền đi, cũng không còn khiến người ta sợ hãi nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, bộ đồ lính đánh thuê thật sự mang đến cho Mạnh Hàn và cư dân trong lãnh địa một số của cải không nhỏ, gần một trăm kim tệ.
Tuy nhiên, đối mặt với một đống lớn những ngân tệ và đồng tệ vẫn không đổi thành kim tệ, Mạnh Hàn vẫn cảm thấy buồn phiền. Đối với ma pháp sư mà nói, chút của cải ấy vẫn quá ít.
- Đại nhân!
Tiểu thị nữ Demi đi vào dùng tay ra hiệu, hình như muốn nói cho Mạnh Hàn biết điều gì.
- Có người tìm ta sao?
Mạnh Hàn rất dễ dàng hiểu rõ ý tứ của tiểu thị nữ, sau đó đi ra ngoài:
- Người nào sẽ tìm ta đây?
Hiện tại Mạnh Hàn hoàn toàn không có cái gọi là phong độ quý tộc. Hắn vẫn ở trong nơi gọi là lãnh chúa phủ, vẫn không có phòng tốt như trong nhà trọ hiện nay. Hắn mặc chính là trang phục bình thường giống như dân chúng của mình. Điểm duy nhất có chút khác biệt chính là trên tay hắn có thêm một cái gọi là cây gậy ma pháp trượng. Đi ra ngoài, nếu không phải tất cả những người dân sinh đôi đều sẽ xông về phía hắn thi lễ, người khác cũng không biết hắn là lãnh chúa.
- Lãnh chúa đại nhân!
Mạnh Hàn đang cảm thấy kỳ quái không rõ người nào tìm mình, lại nghe được một giọng nói dường như rất quen thuộc trong ký ức của mình. Mạnh hàn xoay người nhìn lại. Hắn liền thấy được một ông lão mặc trang phục hoa lệ.
- Evan tiên sinh.
Trong đầu Mạnh Hàn lập tức liền dần hiện ra thân phận của ông lão này. Trong nháy mắt trên mặt hắn nở nụ cười:
- Sao ngài lại có thời gian rảnh rỗi mà tới nơi hoang vu này vậy?
- Đại nhân, lần này ta chạy tới đây, là cố ý xin lỗi đại nhân về chuyện của Brendon lần trước. Tên nghịch tử kia không hiểu chuyện, làm phiền đại nhân, hi vọng đại nhân không trách.
Ông lão Evan này không hổ danh là cao nhân đã lăn lộn lâu trong thương trường. Hắn vừa tới không không đề cập tới chuyện buôn bán lớn mà Mạnh Hàn đã nói lần trước, mà nói thẳng là rất ân hận, thái độ thành khẩn, khiến người ta không nhìn ra được vấn đề.
- Lời này nói như thế nào? Brendon thiếu gia có gì không đúng sao? Mọi người nói đùa mà thôi.
Đám người lính đánh thuê chen chúc nhau xông tới mua bộ đồ song sinh, khiến cho hai huynh đệ sinh đôi trông coi cửa tiệm tạp hóa này thiếu chút nữa thì bị doạ. Sau đó vẫn là lãnh chúa đại nhân Mạnh Hàn ra tay, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà giải thích sản lượng có hạn, cho mọi người đăng ký lấy hàng, thu lấy một nửa tiền đặt cọc, hứa hẹn một ngày chí ít sẽ sản xuất ra mười bộ, mới có thể dập tắt được sự nóng lòng của mọi người.
Sau này, Grace lại an bài thêm mấy người gia nhập vào cái nghề này. Mọi người đều do mấy ông già dẫn dắt, điên cuồng làm việc.
Sau khi trải qua mấy ngày làm quen tay, sản lượng rốt cuộc có thể tăng lên gấp bội. Mỗi ngày đã có thể sản xuất được ba mươi bộ đồ lính đánh thuê song sinh.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, trong nhà xưởng sản xuất bộ đồ lính đánh thuê song sinh gần như đã có hơn một nghìn bộ. Tất cả đều bị những người thấy được lợi ích của bộ đồ này quét sạch một lần. Dù vậy, vẫn có người yêu cầu đặt hàng. Nhà xưởng vẫn đang toàn lực sản xuất.
Tuy rằng không biết vì sao lãnh chúa đại nhân lại thêm vào hai tiếng song sinh cho bộ đồ này. Nhưng bộ đồ lính đánh thuê song tử vẫn đang là một trào lưu thời thượng cho đám lính đánh thuê ở Hoàng Sa Trấn.
Hiện tại không có một bộ trang bị như thế, những người lính đánh thuê quả thực rất ngại phải tiến vào sa mạc. Cho dù tiến vào, mùa đông trong sa mạc chính là địa ngục khiến người ta không cách nào nhịn được. Sự lạnh lẽo trong sa mạc, buổi tối lại không có lửa trại, chỉ dựa vào thân thể cường hãn của những người lính đánh thuê và chút thảm giữ ấm không chút chuyên nghiệp, so với túi ngủ thật sự không thể ngang hàng.
Dưới thời tiết này, càng ngày càng có nhiều người vẫn không thể không ngừng ở lại Hoàng Sa Trấn. Bảo tàng quan trọng, nhưng sinh mạng càng quan trọng hơn. Mọi người liều mạng sống đi tìm bảo tàng là vì cái gì? Còn không phải là để cuộc sống có thể hưởng thụ thêm một chút sao?
Ban đầu Mạnh Hàn thiết kế giường sưởi và tường ấm, rốt cuộc đã có đất dụng võ.
Thời khắc trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông đến, lửa được đốt lên hừng hực, đã mang lại dòng khí ấm cho tường ấm và giường sưởi, khiến những người tiến vào nhà trọ quả thực đều không muốn rời khỏi đó. Nơi nào thoải mái, có thể có ấm áp thoải mái bằng trong chăn không?
Huống gì, trong mùa đông loại lẩu song sinh này càng giống như cá gặp nước.
Lửa nóng đốt lên, nước trong nồi sôi sục. Miếng thịt thái mỏng, nước tương ngon. Quả thực đây chính là món ăn khiến người ta có thể nuốt ngay cả đầu lưỡi cùng món ăn vào miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc ăn miếng thịt nóng hổi, đồng thời lại uống một hớp rượu ngon, cuộc sống này quả thực chính là ở trong thiên đường.
Điều duy nhất khiến những người đầu đao liếm máu này cảm thấy bất mãn, chính là Hoàng Sa Trấn không có nữ nhân. Hoặc là nói chuẩn xác, không có kỹ nữ. Điều này khiến những gia hỏa có kinh nghiệm dồi dào này không có cách nào giải được dục vọng tăng vọt.
Cư dân của bản địa thật ra có nữ nhân. Nhưng giữa sự nguyền rủa của các cặp sinh đôi và thỏa mãn một lần, bất kỳ ai cũng sẽ không lựa chọn vế sau.
Ngoại trừ oán giận vài câu ra, những thứ khác ở nơi này vẫn rất tốt. Bọn họ có thể từ từ ở lại.
Ở lại chờ đợi bộ đồ song sinh liền trở thành thời điểm cho các lính đánh thuê hưởng lạc. Bọn họ dự trữ nhiều năm như vậy rốt cuộc đã có một con đường để phát tiết. Nơi này tất cả hưởng thụ đều không quá đắt, đều làm đúng chỗ như vậy. Nhất thời bọn họ không để ý, hưởng thụ thêm mấy ngày, sẽ cảm giác được hầu bao tràn đầy đã xẹp xuống. Chí ít Mạnh Hàn đã biết đồng thời cũng nhìn thấy, có khoảng hơn trăm người không tiếp tục tiến vào sa mạc, mà rời khỏi Hoàng Sa Trấn tiến về một hướng khác. Chắc hẳn bọn họ lại tiếp tục cuộc sống của lính đánh thuê, bắt đầu tích góp tiền.
Theo nhóm người này rời khỏi, trên người bọn họ cũng mang theo bộ đồ lính đánh thuê song sinh.
Rất nhanh loại bộ đồ lính đánh thuê được chế tạo tinh xảo, đẹp mắt lại thực dụng đã nhanh chóng được tán thành. Các nơi bắt đầu xuất hiện những sản phẩm giả mạo. Mọi người dường như đều ước định cái tên của núa, bộ đồ lính đánh thuê song sinh.
Bộ đồ lính đánh thuê trở nên thịnh hành, cũng làm cho không ít thương nhân bắt đầu chú ý tới nơi nguyền rủa vốn hoang vu này. Một nồi lẩu song sinh, một bộ đồ lính đánh thuê đã thường xuyên có mặt trong những lúc tiểu thương nhân nói chuyện phiếm không có chuyện gì làm. Đề tài lại chính là nơi nguyền rủa lại có vật gì tốt. Danh tiếng của các cặp sinh đôi hình như cũng theo mấy thứ này mà truyền đi, cũng không còn khiến người ta sợ hãi nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, bộ đồ lính đánh thuê thật sự mang đến cho Mạnh Hàn và cư dân trong lãnh địa một số của cải không nhỏ, gần một trăm kim tệ.
Tuy nhiên, đối mặt với một đống lớn những ngân tệ và đồng tệ vẫn không đổi thành kim tệ, Mạnh Hàn vẫn cảm thấy buồn phiền. Đối với ma pháp sư mà nói, chút của cải ấy vẫn quá ít.
- Đại nhân!
Tiểu thị nữ Demi đi vào dùng tay ra hiệu, hình như muốn nói cho Mạnh Hàn biết điều gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có người tìm ta sao?
Mạnh Hàn rất dễ dàng hiểu rõ ý tứ của tiểu thị nữ, sau đó đi ra ngoài:
- Người nào sẽ tìm ta đây?
Hiện tại Mạnh Hàn hoàn toàn không có cái gọi là phong độ quý tộc. Hắn vẫn ở trong nơi gọi là lãnh chúa phủ, vẫn không có phòng tốt như trong nhà trọ hiện nay. Hắn mặc chính là trang phục bình thường giống như dân chúng của mình. Điểm duy nhất có chút khác biệt chính là trên tay hắn có thêm một cái gọi là cây gậy ma pháp trượng. Đi ra ngoài, nếu không phải tất cả những người dân sinh đôi đều sẽ xông về phía hắn thi lễ, người khác cũng không biết hắn là lãnh chúa.
- Lãnh chúa đại nhân!
Mạnh Hàn đang cảm thấy kỳ quái không rõ người nào tìm mình, lại nghe được một giọng nói dường như rất quen thuộc trong ký ức của mình. Mạnh hàn xoay người nhìn lại. Hắn liền thấy được một ông lão mặc trang phục hoa lệ.
- Evan tiên sinh.
Trong đầu Mạnh Hàn lập tức liền dần hiện ra thân phận của ông lão này. Trong nháy mắt trên mặt hắn nở nụ cười:
- Sao ngài lại có thời gian rảnh rỗi mà tới nơi hoang vu này vậy?
- Đại nhân, lần này ta chạy tới đây, là cố ý xin lỗi đại nhân về chuyện của Brendon lần trước. Tên nghịch tử kia không hiểu chuyện, làm phiền đại nhân, hi vọng đại nhân không trách.
Ông lão Evan này không hổ danh là cao nhân đã lăn lộn lâu trong thương trường. Hắn vừa tới không không đề cập tới chuyện buôn bán lớn mà Mạnh Hàn đã nói lần trước, mà nói thẳng là rất ân hận, thái độ thành khẩn, khiến người ta không nhìn ra được vấn đề.
- Lời này nói như thế nào? Brendon thiếu gia có gì không đúng sao? Mọi người nói đùa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro