Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng
Chân Tướng Vụ H...
2024-10-06 10:28:37
Nhìn thấy hoa mạn châu sa đỏ tươi bên trong đống phế tích gây ấn tượng mạnh với Úc Thanh, làm cậu ta nhớ như in nên hôm nay đến đây lần nữa, cậu ta liếc mắt một cái là đã nhận ra vật tổ có chút thay đổi.
Thẩm Tri Ý tùy ý nói: "Chúc mừng cậu!"
Câu này khiến Úc Thanh cảm thấy khó hiểu: "Hả?"
"Cuối cùng cũng tiến bộ được một chút." Thẩm Tri Ý phát ra nhận xét từ tận đáy lòng.
Úc Thanh: "..."
Rõ ràng là lời khích lệ, nhưng cậu ta lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nam sinh buồn bực hừ hừ hai tiếng rồi duỗi tay đi vuốt cánh hoa đỏ nhạt, muốn nghiên cứu xem đây là nước sơn gì.
"Khoan..."
Thẩm Tri Ý chưa kịp cản thì nam sinh đã ấn bàn tay của mình lên vật tổ. Ngay sau đó cơ thể cậu ta đột nhiên run rẩy, hai mắt trợn ngược rồi ngã lên mặt đất như bị giật điện.
Thẩm Tri Ý: "..."
Tôi xin rút lại lời khích lệ cậu khi nãy.
Cậu là người tu linh ngu nhất tôi từng gặp!
...
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, mùi cháy khét nồng đậm quanh quẩn cánh mũi khó tiêu tan, Úc Thanh che mũi lại, ho khan ngồi dậy.
Cậu ta đang ngồi trên nệm, trong phòng không có một bóng người, bên ngoài cánh cửa đang khép hờ là ánh lửa cao chót vót.
"Cháy rồi! Cháy rồi! Mọi người đừng chen lấn! Hãy rút lui dọc theo hành lang!"
Tiếng kêu bén nhọn của người phụ nữ truyền từ phía cuối hành lang, sau đó bị tiếng sụp xuống bao phủ.
Úc Thanh lấy lại tinh thần lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài cửa.
Bọn nhỏ kết thành đoàn chạy ngang qua người Úc Thanh, có lẽ đám nhỏ không thấy cậu ta.
Đây là... Ảo cảnh?
Úc Thanh nhíu mày đuổi kịp bước chân chạy trốn của đám nhỏ.
Lửa lớn lan tràn với tốc độ chóng mặt, nhanh chóng cắt đứt đường lui của bọn nhỏ.
Lửa hừng hực thiêu đốt bao quanh toàn bộ đại sảnh.
Bọn nhỏ chen chúc ở cổng lớn, dùng sức đập hai cánh cửa đang đóng chặt.
Tiếng xiềng xích va vào nhau vang lên theo từng cú đập.
Không có ai đáp lại lời cầu cứu của bọn họ.
"Mọi người đừng hoảng!" Có bé gái hơi lớn tuổi giấu đi vẻ mặt kinh hoảng, vừa dùng khăn ướt che lại mũi miệng của bé gái bên cạnh vừa an ủi mọi người: "Đừng sợ, viện trưởng sẽ đến cứu chúng ta thôi, đừng sợ!"
"Đúng vậy, viện trưởng sẽ nhanh đến cứu chúng ta."
"Mọi người đừng sợ!”
Bọn nhỏ cùng an ủi nhau, nhưng mà khi lửa càng cháy dữ dội, sắc mặt của mỗi người càng lúc càng lộ ra sự tuyệt vọng.
Có đứa nhỏ khóc lớn, rồi lại nhanh chóng bị khói sặc đến liên tục ho khan.
Trong ánh lửa và khói đặc, có bóng dáng màu cam chạy vụt ra vọt tới trước mặt cô gái.
"Đại Hoàng!" Bé gái dập tắt mấy đốm lửa trên người nó, thật cẩn thận ôm mèo lên: "Sao em lại về rồi?"
Cô bé ôm mèo, ngơ ngẩn rơi nước mắt.
Lửa lớn như vậy, cô bé cho rằng nó đã phóng qua tường chạy trốn.
"Meo~" Mèo dùng đầu khẽ cọ gương mặt bé gái giống như muốn an ủi.
Bé gái ôm chặt mèo hoang.
"Vì sao không ai đến cứu chúng ta?"
"Chị, em sợ quá, viện trưởng sẽ đến cứu chúng ta sao?"
"Chị... Chúng ta sẽ chết phải không..."
Tiếng khóc tuyệt vọng của bọn nhỏ dần yếu đi rồi hoàn toàn biến mất.
Bốn phía đều là ngọn lửa, tiếng khóc kêu dần bị lửa nuốt hết, bên tai chỉ có tiếng vang do công trình sụp xuống và tiếng nổ tanh tách do bị cháy.
Đôi mắt của bé gái bị khói đặc thổi cay xè không mở được.
Ngọn lửa nóng rực liếm làn da của em, mèo con trong lòng phát ra tiếng kêu thê lương.
Đột nhiên em ra quyết định, cố gắng nhón chân giơ mèo cam lớn lên trên.
Giữa đỉnh cửa sắt và vách tường có khe hở nhỏ, nếu như Đại Hoàng thì có thể chạy qua.
"Đại Hoàng, em nhất định phải chạy!"
Cô bé nâng mèo, cố gắng giơ cánh tay, lẩm bẩm: "Em nhất định phải sống sót!"
Mèo cam cố sức nhảy, chân trước bám vào đỉnh cửa.
Nó dùng sức trụ chân sau lách ra bên ngoài.
Thẩm Tri Ý tùy ý nói: "Chúc mừng cậu!"
Câu này khiến Úc Thanh cảm thấy khó hiểu: "Hả?"
"Cuối cùng cũng tiến bộ được một chút." Thẩm Tri Ý phát ra nhận xét từ tận đáy lòng.
Úc Thanh: "..."
Rõ ràng là lời khích lệ, nhưng cậu ta lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nam sinh buồn bực hừ hừ hai tiếng rồi duỗi tay đi vuốt cánh hoa đỏ nhạt, muốn nghiên cứu xem đây là nước sơn gì.
"Khoan..."
Thẩm Tri Ý chưa kịp cản thì nam sinh đã ấn bàn tay của mình lên vật tổ. Ngay sau đó cơ thể cậu ta đột nhiên run rẩy, hai mắt trợn ngược rồi ngã lên mặt đất như bị giật điện.
Thẩm Tri Ý: "..."
Tôi xin rút lại lời khích lệ cậu khi nãy.
Cậu là người tu linh ngu nhất tôi từng gặp!
...
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, mùi cháy khét nồng đậm quanh quẩn cánh mũi khó tiêu tan, Úc Thanh che mũi lại, ho khan ngồi dậy.
Cậu ta đang ngồi trên nệm, trong phòng không có một bóng người, bên ngoài cánh cửa đang khép hờ là ánh lửa cao chót vót.
"Cháy rồi! Cháy rồi! Mọi người đừng chen lấn! Hãy rút lui dọc theo hành lang!"
Tiếng kêu bén nhọn của người phụ nữ truyền từ phía cuối hành lang, sau đó bị tiếng sụp xuống bao phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Thanh lấy lại tinh thần lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài cửa.
Bọn nhỏ kết thành đoàn chạy ngang qua người Úc Thanh, có lẽ đám nhỏ không thấy cậu ta.
Đây là... Ảo cảnh?
Úc Thanh nhíu mày đuổi kịp bước chân chạy trốn của đám nhỏ.
Lửa lớn lan tràn với tốc độ chóng mặt, nhanh chóng cắt đứt đường lui của bọn nhỏ.
Lửa hừng hực thiêu đốt bao quanh toàn bộ đại sảnh.
Bọn nhỏ chen chúc ở cổng lớn, dùng sức đập hai cánh cửa đang đóng chặt.
Tiếng xiềng xích va vào nhau vang lên theo từng cú đập.
Không có ai đáp lại lời cầu cứu của bọn họ.
"Mọi người đừng hoảng!" Có bé gái hơi lớn tuổi giấu đi vẻ mặt kinh hoảng, vừa dùng khăn ướt che lại mũi miệng của bé gái bên cạnh vừa an ủi mọi người: "Đừng sợ, viện trưởng sẽ đến cứu chúng ta thôi, đừng sợ!"
"Đúng vậy, viện trưởng sẽ nhanh đến cứu chúng ta."
"Mọi người đừng sợ!”
Bọn nhỏ cùng an ủi nhau, nhưng mà khi lửa càng cháy dữ dội, sắc mặt của mỗi người càng lúc càng lộ ra sự tuyệt vọng.
Có đứa nhỏ khóc lớn, rồi lại nhanh chóng bị khói sặc đến liên tục ho khan.
Trong ánh lửa và khói đặc, có bóng dáng màu cam chạy vụt ra vọt tới trước mặt cô gái.
"Đại Hoàng!" Bé gái dập tắt mấy đốm lửa trên người nó, thật cẩn thận ôm mèo lên: "Sao em lại về rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé ôm mèo, ngơ ngẩn rơi nước mắt.
Lửa lớn như vậy, cô bé cho rằng nó đã phóng qua tường chạy trốn.
"Meo~" Mèo dùng đầu khẽ cọ gương mặt bé gái giống như muốn an ủi.
Bé gái ôm chặt mèo hoang.
"Vì sao không ai đến cứu chúng ta?"
"Chị, em sợ quá, viện trưởng sẽ đến cứu chúng ta sao?"
"Chị... Chúng ta sẽ chết phải không..."
Tiếng khóc tuyệt vọng của bọn nhỏ dần yếu đi rồi hoàn toàn biến mất.
Bốn phía đều là ngọn lửa, tiếng khóc kêu dần bị lửa nuốt hết, bên tai chỉ có tiếng vang do công trình sụp xuống và tiếng nổ tanh tách do bị cháy.
Đôi mắt của bé gái bị khói đặc thổi cay xè không mở được.
Ngọn lửa nóng rực liếm làn da của em, mèo con trong lòng phát ra tiếng kêu thê lương.
Đột nhiên em ra quyết định, cố gắng nhón chân giơ mèo cam lớn lên trên.
Giữa đỉnh cửa sắt và vách tường có khe hở nhỏ, nếu như Đại Hoàng thì có thể chạy qua.
"Đại Hoàng, em nhất định phải chạy!"
Cô bé nâng mèo, cố gắng giơ cánh tay, lẩm bẩm: "Em nhất định phải sống sót!"
Mèo cam cố sức nhảy, chân trước bám vào đỉnh cửa.
Nó dùng sức trụ chân sau lách ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro