Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng
Chân Tướng Vụ H...
2024-10-06 10:28:37
Nữ sinh liền mạch lưu loát bắn ra một chuỗi dài làm Trình Hạo Vũ ngơ ngác: "..."
Cô ta đang mắng mình?
Cô ta mà cũng dám mắng mình sao?
"Thẩm Tri Ý!"
"Đừng sủa!" Thẩm Tri Ý xua tay như đuổi ruồi bọ, không kiên nhẫn nói: "Đã không dễ thương như cún thì đừng có bắt chước tiếng chó ẳng ẳng làm ồn đến người khác! À, nếu đã sủa thì nên học tổ tiên của cậu, chó ngoan không cản đường."
Nói xong, Thẩm Tri Ý đè bờ vai của Trình Hạo Vũ đẩy người ngã lảo đảo rồi đi ngang qua bên người anh ta.
Lực tay của nữ sinh rất lớn, anh ta chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra.
Trình Hạo Vũ lảo đảo một chút, thân thể mất kiểm soát lao vào bồn hoa.
Xem kịch vui đủ rồi, đợi đến khi Thẩm Tri Ý đi tới, Úc Thanh dùng ánh mắt thương hại nhìn Trình Hạo Vũ đang giãy giụa trong đống hoa.
"Đây không phải vị hôn phu cũ của chị sao? Có thể nhẫn tâm như vậy?"
Thẩm Tri Ý cười lạnh: "Cậu muốn trải nghiệm cảm giác vui sướng khi trở thành cậu chủ cũ của nhà họ Úc không?"
"Không không không, em không cần."
Sau khi hai người đi, Trình Hạo Vũ mới bò khỏi bồn hoa.
Vừa cử động được một chút thì anh ta đã phải nhăn mặt hít hà một hơi.
Ai da, trẹo chân rồi.
Người đàn ông giương mắt nhìn về hướng nữ sinh rời đi, mối thù này anh ta nhớ kỹ.
Thẩm Tri Ý, cô chờ đó cho tôi! Ngày hôm nay cô nhục nhã tôi, chắc chắn tôi sẽ trả lại cô gấp trăm lần!
Ngồi trên xe, Thẩm Tri Ý hắt hơi hai cái liên tục.
Cô xoa mũi, nhìn ra cửa sổ xùy một tiếng: Đúng là cái đồ lòng dạ hẹp hòi!
……
Giống như đại sư nói, dù Lương Hữu Thắng có đổi đội xây dựng thì cũng không thể dỡ bỏ cô nhi viện.
Trương Toàn quen biết ông chủ đội công trình mới nên đi đến để hóng chuyện, kết quả vẫn luôn chậm trễ đến nửa đêm, còn nhận được tin tức Lương Hữu Thắng bị tai nạn xe cộ.
"Chú xem! Không phải anh nói chuyện giật gân đâu!" Trương Toàn kích động đến đỏ bừng mặt: "Cô nhi viện này có vấn đề thật! Chú đừng có không tin, vị đại sư trước đây anh mời đến nói rằng chưa xử lý quỷ nhỏ bên trong thì chưa thể hủy đi nơi này. Chú xem đấy, tổng giám đốc Lương không nghe khuyên bảo mới gặp nạn."
Bạn tốt bị anh ta nói sửng sốt, không tiếp tục kiên trì muốn làm suốt đêm không nghỉ.
Trương Toàn còn định nói gì nữa nhưng vừa ngước đầu lên thì đã thấy ánh đèn đang đi tới, đôi mắt anh ta lập tức sáng lên.
"A! Đại sư đến!"
Bạn tốt nhìn theo ánh mắt của Trương Toàn, thì thấy một nam một nữ trẻ tuổi bước xuống xe.
Không đợi ông chủ đội xây dựng nói chuyện, Trương Toàn liền vẫy tay đón: "Cậu Úc! Đại sư! Sao hai người lại đến nữa? Là đến giải quyết rắc rối của nơi này sao?"
Thẩm Tri Ý tránh đi nước miếng kích động của Trương Toàn, nhíu mày.
Úc Thanh cười cười: "Chúng tôi đến xem."
Trả lời cũng như không.
Trương Toàn cũng không tiếp tục hỏi, chỉ tỏ ra thần bí hỏi: "Tai nạn của tổng giám đốc Lương có phải bởi vì đắc tội tiểu quỷ bên trong hay không?"
Úc Thanh mỉm cười: "Tôi không biết."
Cảm thấy đã đến lúc, Thẩm Tri Ý nói: "Vào đi thôi, thứ bên trong chờ lâu lắm rồi."
Trương Toàn há to miệng: "Tôi, tôi sao?"
Đại sư đang nói chuyện với mình? Nhưng mình không hiểu mấy chuyện này, đi vào có bị quỷ nhỏ xé xác không?
"Không phải anh."
Thẩm Tri Ý nhìn Úc Thanh.
Úc Thanh vội vàng đáp lại: "Vâng vâng, đi đi."
……
Đại sảnh vẫn ở trạng thái giống như tối hôm qua, trần nhà và vách tường bị khói ám đen ngòm, nội thất nhìn không ra hình dáng ban đầu và cỏ dại mọc trong kẽ hở của nền xi măng.
Úc Thanh không rõ vì sao phải đến đây vào buổi tối nhưng cậu ta không dám hỏi, chỉ có thể nơm nớp lo sợ ngưng thần tĩnh khí, cố gắng không rước thêm phiền phức cho Thẩm Tri Ý.
Mục tiêu của Thẩm Tri Ý rất rõ ràng, là vật tổ ở cuối hành lang.
Lúc này đây không có quỷ nhỏ quấy phá nên hai người đến chỗ đó rất nhanh.
Đèn pin chiếu lên vật tổ đỏ tươi, Úc Thanh đột ngột nói: "Chị Tri Ý, chị xem có phải màu của vật tổ này nhạt hơn so với tối hôm qua không?"
Cô ta đang mắng mình?
Cô ta mà cũng dám mắng mình sao?
"Thẩm Tri Ý!"
"Đừng sủa!" Thẩm Tri Ý xua tay như đuổi ruồi bọ, không kiên nhẫn nói: "Đã không dễ thương như cún thì đừng có bắt chước tiếng chó ẳng ẳng làm ồn đến người khác! À, nếu đã sủa thì nên học tổ tiên của cậu, chó ngoan không cản đường."
Nói xong, Thẩm Tri Ý đè bờ vai của Trình Hạo Vũ đẩy người ngã lảo đảo rồi đi ngang qua bên người anh ta.
Lực tay của nữ sinh rất lớn, anh ta chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra.
Trình Hạo Vũ lảo đảo một chút, thân thể mất kiểm soát lao vào bồn hoa.
Xem kịch vui đủ rồi, đợi đến khi Thẩm Tri Ý đi tới, Úc Thanh dùng ánh mắt thương hại nhìn Trình Hạo Vũ đang giãy giụa trong đống hoa.
"Đây không phải vị hôn phu cũ của chị sao? Có thể nhẫn tâm như vậy?"
Thẩm Tri Ý cười lạnh: "Cậu muốn trải nghiệm cảm giác vui sướng khi trở thành cậu chủ cũ của nhà họ Úc không?"
"Không không không, em không cần."
Sau khi hai người đi, Trình Hạo Vũ mới bò khỏi bồn hoa.
Vừa cử động được một chút thì anh ta đã phải nhăn mặt hít hà một hơi.
Ai da, trẹo chân rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông giương mắt nhìn về hướng nữ sinh rời đi, mối thù này anh ta nhớ kỹ.
Thẩm Tri Ý, cô chờ đó cho tôi! Ngày hôm nay cô nhục nhã tôi, chắc chắn tôi sẽ trả lại cô gấp trăm lần!
Ngồi trên xe, Thẩm Tri Ý hắt hơi hai cái liên tục.
Cô xoa mũi, nhìn ra cửa sổ xùy một tiếng: Đúng là cái đồ lòng dạ hẹp hòi!
……
Giống như đại sư nói, dù Lương Hữu Thắng có đổi đội xây dựng thì cũng không thể dỡ bỏ cô nhi viện.
Trương Toàn quen biết ông chủ đội công trình mới nên đi đến để hóng chuyện, kết quả vẫn luôn chậm trễ đến nửa đêm, còn nhận được tin tức Lương Hữu Thắng bị tai nạn xe cộ.
"Chú xem! Không phải anh nói chuyện giật gân đâu!" Trương Toàn kích động đến đỏ bừng mặt: "Cô nhi viện này có vấn đề thật! Chú đừng có không tin, vị đại sư trước đây anh mời đến nói rằng chưa xử lý quỷ nhỏ bên trong thì chưa thể hủy đi nơi này. Chú xem đấy, tổng giám đốc Lương không nghe khuyên bảo mới gặp nạn."
Bạn tốt bị anh ta nói sửng sốt, không tiếp tục kiên trì muốn làm suốt đêm không nghỉ.
Trương Toàn còn định nói gì nữa nhưng vừa ngước đầu lên thì đã thấy ánh đèn đang đi tới, đôi mắt anh ta lập tức sáng lên.
"A! Đại sư đến!"
Bạn tốt nhìn theo ánh mắt của Trương Toàn, thì thấy một nam một nữ trẻ tuổi bước xuống xe.
Không đợi ông chủ đội xây dựng nói chuyện, Trương Toàn liền vẫy tay đón: "Cậu Úc! Đại sư! Sao hai người lại đến nữa? Là đến giải quyết rắc rối của nơi này sao?"
Thẩm Tri Ý tránh đi nước miếng kích động của Trương Toàn, nhíu mày.
Úc Thanh cười cười: "Chúng tôi đến xem."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trả lời cũng như không.
Trương Toàn cũng không tiếp tục hỏi, chỉ tỏ ra thần bí hỏi: "Tai nạn của tổng giám đốc Lương có phải bởi vì đắc tội tiểu quỷ bên trong hay không?"
Úc Thanh mỉm cười: "Tôi không biết."
Cảm thấy đã đến lúc, Thẩm Tri Ý nói: "Vào đi thôi, thứ bên trong chờ lâu lắm rồi."
Trương Toàn há to miệng: "Tôi, tôi sao?"
Đại sư đang nói chuyện với mình? Nhưng mình không hiểu mấy chuyện này, đi vào có bị quỷ nhỏ xé xác không?
"Không phải anh."
Thẩm Tri Ý nhìn Úc Thanh.
Úc Thanh vội vàng đáp lại: "Vâng vâng, đi đi."
……
Đại sảnh vẫn ở trạng thái giống như tối hôm qua, trần nhà và vách tường bị khói ám đen ngòm, nội thất nhìn không ra hình dáng ban đầu và cỏ dại mọc trong kẽ hở của nền xi măng.
Úc Thanh không rõ vì sao phải đến đây vào buổi tối nhưng cậu ta không dám hỏi, chỉ có thể nơm nớp lo sợ ngưng thần tĩnh khí, cố gắng không rước thêm phiền phức cho Thẩm Tri Ý.
Mục tiêu của Thẩm Tri Ý rất rõ ràng, là vật tổ ở cuối hành lang.
Lúc này đây không có quỷ nhỏ quấy phá nên hai người đến chỗ đó rất nhanh.
Đèn pin chiếu lên vật tổ đỏ tươi, Úc Thanh đột ngột nói: "Chị Tri Ý, chị xem có phải màu của vật tổ này nhạt hơn so với tối hôm qua không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro