Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng
Không Phải Báo...
2024-10-06 10:28:37
Xe ngừng ở ven đường, cảnh sát giao thông đang dò hỏi tình hình còn thư kí thì đang khách sáo nói chuyện với cảnh sát.
"Đúng vậy, chính là đột ngột gia tốc sau đó tông phải lan can phòng hộ. Camera hành trình của chúng tôi có quay lại tình hình cụ thể."
"Chúng tôi cũng không biết là chuyện như thế nào."
"Ngài Lương mời ông chủ của tôi đi tham gia một hoạt động... Đúng rồi, chúng tôi được xem như là đối tác."
"Được, vất vả cho các anh."
Người đàn ông đứng trong bóng đêm, ánh mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen sắp hỏng.
Trước khi đi, Lương Hữu Thắng vẫn luôn nhiệt tình mời anh lên xe ngồi, nói muốn hỏi vài vấn đề trong hạng mục hợp tác.
Trước khi lên xe, anh bỗng dưng nhớ đến lời của cô gái.
"Gần nhất đừng ngồi cùng xe với anh ta, sẽ chết."
Không chút do dự, anh từ chối ý tốt của Lương Hữu Thắng.
Khách sạn anh ta ở nằm giữa sườn núi, xuống núi có một đoạn đường đèo, khi đi ngang qua một khúc cua cuối cùng thì xe của Lương Hữu Thắng tự dưng gia tốc rồi đâm thẳng vào lan can ven đường.
Tài xế tử vong tại chỗ, Lương Hữu Thắng bị thương nặng được đưa đi cấp cứu.
Nếu anh ở trên xe thì giờ phút này chắc chắn cũng nằm trong phòng bệnh.
Kết thúc hỏi han, thư kí trở lại bên cạnh ông chủ, vỗ ngực thở dài một hơi: "Ông chủ, cũng may anh có dự kiến trước không ngồi lên xe của tổng giám đốc Lương."
Lục Thời Việt mở cửa xe nói: "Đi thôi."
"Đi nơi nào?" Thư kí hỏi: "Nhà họ Lương gặp chuyện như thế này, chắc chắn yến tiệc đã bị hủy bỏ."
“Đi cô nhi viện ở ngoại thành."
"Hả?" Thư kí khiếp sợ: "Hiện tại?"
Người đàn ông lạnh lùng liếc anh ta một cái giống như thấy vẻ mặt của thư kí thật ngu ngốc, ánh mắt đánh giá rất rõ rệt.
Thư kí nhanh chóng lên xe.
Lúc đi ngang qua chiếc xe báo hỏng, thư kí chớp chớp mắt.
Một đứa bé nằm lên xe nhìn anh ta bằng đôi mắt tối om, nhếch miệng cười: "Hì hì!"
Này này này đây là thứ quỷ gì vậy?
Thư kí đột ngột trừng mắt thật to.
Gió thổi qua, xe liền trống rỗng, chỉ có quang ảnh đỏ xanh do đèn xe cảnh sát phát ra.
……
Lương Hữu Thắng bị tai nạn xe cộ, yến hội kết thúc qua loa, quản gia phụ trách tiễn khách còn Lương Quần và bà Lương thì đến bệnh viện.
Úc Thanh tìm một vòng không thấy bóng dáng của Thẩm Tri Ý đâu, đang định gọi điện thoại cho cô thì bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện khắc nghiệt ở chỗ ngoặt không xa.
"Thẩm Tri Ý, cô đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định. Đuổi theo tôi tới tận đây, tôi có nên khen cô không ngại gian khổ không?"
Úc Thanh bước nhanh đến thì nhìn thấy Thẩm Tri Ý bị một người con trai trẻ tuổi cản đường.
……
Sau khi tìm được đầu sỏ gây tội, Thẩm Tri Ý chuẩn bị gọi Úc Thanh đi đến cô nhi viện, nào ngờ mới ra khỏi vườn hoa thì đã bị Trình Hạo Vũ chặn đường.
Anh ta mặc một bộ đồ tây màu xám bạc, tóc vuốt ngược, bôi sáp bóng lưỡng.
Anh ta đứng ở trước mặt Thẩm Tri Ý, rũ mi mắt nhìn cô bằng thái độ xem kỹ.
Không muốn dây dưa cùng người này, Thẩm Tri Ý cũng không ngẩng đầu lên: "Làm ơn nhường đường, cảm ơn!"
"Cực cực khổ khổ đuổi theo đến đây, nếu cứ đi như vậy thì chẳng phải lãng phí công sức của cô à?" Người đàn ông cười nhạo một tiếng, không có ý để Thẩm Tri Ý đi: "Hay là, Thẩm Tri Ý, cô đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"
Tính tình tốt cũng sẽ bị loại người này làm cho tức điên, huống chi tính khi của Thẩm Tri Ý không tốt chút nào.
Ở thế giới cũ, cô có tiếng nóng tính, đối xử kẻ địch bằng vô số thủ đoạn tàn nhẫn làm các yêu ma quỷ quái nghe tiếng sợ vỡ mật.
Hít sâu một hơi, Thẩm Tri Ý nở nụ cười dịu dàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đắc ý dào dạt của người đàn ông.
"Với chiều cao không đủ một mét tám, dáng người đầy mỡ thừa, đầu óc thì toàn rác. Muốn mặt không có mặt, dáng người cũng không có, chỉ số thông minh héo rút, EQ bỏ nhà ra đi, là ai đã ban phát cho cậu sự tự tin rằng tôi sẽ lạt mềm buộc chặt với cậu vậy? Lúc sáng tạo ra cậu bố mẹ cậu chỉ cho cậu sự tự tin vượt mức người thường chứ mấy thứ còn lại thì chưa cho phải không?"
"Đúng vậy, chính là đột ngột gia tốc sau đó tông phải lan can phòng hộ. Camera hành trình của chúng tôi có quay lại tình hình cụ thể."
"Chúng tôi cũng không biết là chuyện như thế nào."
"Ngài Lương mời ông chủ của tôi đi tham gia một hoạt động... Đúng rồi, chúng tôi được xem như là đối tác."
"Được, vất vả cho các anh."
Người đàn ông đứng trong bóng đêm, ánh mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen sắp hỏng.
Trước khi đi, Lương Hữu Thắng vẫn luôn nhiệt tình mời anh lên xe ngồi, nói muốn hỏi vài vấn đề trong hạng mục hợp tác.
Trước khi lên xe, anh bỗng dưng nhớ đến lời của cô gái.
"Gần nhất đừng ngồi cùng xe với anh ta, sẽ chết."
Không chút do dự, anh từ chối ý tốt của Lương Hữu Thắng.
Khách sạn anh ta ở nằm giữa sườn núi, xuống núi có một đoạn đường đèo, khi đi ngang qua một khúc cua cuối cùng thì xe của Lương Hữu Thắng tự dưng gia tốc rồi đâm thẳng vào lan can ven đường.
Tài xế tử vong tại chỗ, Lương Hữu Thắng bị thương nặng được đưa đi cấp cứu.
Nếu anh ở trên xe thì giờ phút này chắc chắn cũng nằm trong phòng bệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết thúc hỏi han, thư kí trở lại bên cạnh ông chủ, vỗ ngực thở dài một hơi: "Ông chủ, cũng may anh có dự kiến trước không ngồi lên xe của tổng giám đốc Lương."
Lục Thời Việt mở cửa xe nói: "Đi thôi."
"Đi nơi nào?" Thư kí hỏi: "Nhà họ Lương gặp chuyện như thế này, chắc chắn yến tiệc đã bị hủy bỏ."
“Đi cô nhi viện ở ngoại thành."
"Hả?" Thư kí khiếp sợ: "Hiện tại?"
Người đàn ông lạnh lùng liếc anh ta một cái giống như thấy vẻ mặt của thư kí thật ngu ngốc, ánh mắt đánh giá rất rõ rệt.
Thư kí nhanh chóng lên xe.
Lúc đi ngang qua chiếc xe báo hỏng, thư kí chớp chớp mắt.
Một đứa bé nằm lên xe nhìn anh ta bằng đôi mắt tối om, nhếch miệng cười: "Hì hì!"
Này này này đây là thứ quỷ gì vậy?
Thư kí đột ngột trừng mắt thật to.
Gió thổi qua, xe liền trống rỗng, chỉ có quang ảnh đỏ xanh do đèn xe cảnh sát phát ra.
……
Lương Hữu Thắng bị tai nạn xe cộ, yến hội kết thúc qua loa, quản gia phụ trách tiễn khách còn Lương Quần và bà Lương thì đến bệnh viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Thanh tìm một vòng không thấy bóng dáng của Thẩm Tri Ý đâu, đang định gọi điện thoại cho cô thì bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện khắc nghiệt ở chỗ ngoặt không xa.
"Thẩm Tri Ý, cô đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định. Đuổi theo tôi tới tận đây, tôi có nên khen cô không ngại gian khổ không?"
Úc Thanh bước nhanh đến thì nhìn thấy Thẩm Tri Ý bị một người con trai trẻ tuổi cản đường.
……
Sau khi tìm được đầu sỏ gây tội, Thẩm Tri Ý chuẩn bị gọi Úc Thanh đi đến cô nhi viện, nào ngờ mới ra khỏi vườn hoa thì đã bị Trình Hạo Vũ chặn đường.
Anh ta mặc một bộ đồ tây màu xám bạc, tóc vuốt ngược, bôi sáp bóng lưỡng.
Anh ta đứng ở trước mặt Thẩm Tri Ý, rũ mi mắt nhìn cô bằng thái độ xem kỹ.
Không muốn dây dưa cùng người này, Thẩm Tri Ý cũng không ngẩng đầu lên: "Làm ơn nhường đường, cảm ơn!"
"Cực cực khổ khổ đuổi theo đến đây, nếu cứ đi như vậy thì chẳng phải lãng phí công sức của cô à?" Người đàn ông cười nhạo một tiếng, không có ý để Thẩm Tri Ý đi: "Hay là, Thẩm Tri Ý, cô đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"
Tính tình tốt cũng sẽ bị loại người này làm cho tức điên, huống chi tính khi của Thẩm Tri Ý không tốt chút nào.
Ở thế giới cũ, cô có tiếng nóng tính, đối xử kẻ địch bằng vô số thủ đoạn tàn nhẫn làm các yêu ma quỷ quái nghe tiếng sợ vỡ mật.
Hít sâu một hơi, Thẩm Tri Ý nở nụ cười dịu dàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đắc ý dào dạt của người đàn ông.
"Với chiều cao không đủ một mét tám, dáng người đầy mỡ thừa, đầu óc thì toàn rác. Muốn mặt không có mặt, dáng người cũng không có, chỉ số thông minh héo rút, EQ bỏ nhà ra đi, là ai đã ban phát cho cậu sự tự tin rằng tôi sẽ lạt mềm buộc chặt với cậu vậy? Lúc sáng tạo ra cậu bố mẹ cậu chỉ cho cậu sự tự tin vượt mức người thường chứ mấy thứ còn lại thì chưa cho phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro