Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng
Không Phải Báo...
2024-10-06 10:28:37
Xe tiến vào trang viên Lương thị, đập vào mắt là biệt thự đỏ trắng đan xen rực rỡ lấp lánh như ánh minh châu ở dưới anh trăng.
Thẩm Tri Ý kéo cánh tay của Úc Thanh đi vào chào hỏi Lương Quần.
Năm nay ông cụ gần 70, đã già. Ông ta có khuôn mặt hiền lành, một đôi mắt sâu không thấy đáy làm người không thể đoán được.
Biết được thân phận của Úc Thanh, thái độ của Lương Quần rất khách sáo nhưng đối với Thẩm Tri Ý thì ông ta không hề liếc nhìn một cái, có lẽ ông ta nghĩ cô là bạn gái của Úc Thanh - một trang sức của đàn ông thành đạt.
Thẩm Tri Ý tiến đến thì thầm vào tai Úc Thanh, động tác hết sức thân mật hệt như cặp đôi đang yêu nhau: "Cậu nói chuyện với Lương Quần đi, tôi ra ngoài dạo."
Úc Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Xin chị đừng gây chuyện, nếu không anh trai sẽ lột da em đấy."
……
Tránh đi đám người, Thẩm Tri Ý ẩn mình đi đến một góc. Đợi đến khi không còn ai để ý đến cô, cô lập tức dứt khoát đi ra khỏi phòng tổ chức yến hội rồi đến vườn hoa ở đằng sau biệt thự.
Cuối hành lang, bên cạnh nhà kính, một bà lão tóc bạc đang gọi điện thoại.
"Không thể dỡ xuống? Cái gì mà kíp nổ khí vô dụng?... Được rồi được rồi, mẹ đã biết, con nhanh về đi, bố của con đang đợi."
Người phụ nữ gọi điện xong thì quay đầu chạm mặt Thẩm Tri Ý khiến bà ta không khỏi sửng sốt.
Bà ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt mất kiên nhẫn rồi híp mắt đán giá Thẩm Tri Ý, dùng giọng điệu xem thường người khác hỏi: "Cô là nhà ai?"
Được đến đáp án mình cần, Thẩm Tri Ý chỉ cười khẽ chứ không trả lời câu hỏi của người phụ nữ.
"Nghe nói năm trăm năm trước có tộc Bách Việt, lấy mạn châu sa làm vật tổ, tộc nhân rất giỏi nuôi quỷ nhỏ."
Mỗi một chữ cô nói ra, sắc mặt của người phụ nữ sẽ tái đi một ít.
Đánh giá đầu bạc và nếp nhăn của bà lão, Thẩm Tri Ý nói: "Vật tổ trong cô nhi viện là do bà giữ lại, bà nuôi mấy quỷ nhỏ đó mười năm, chắc chúng nó đã giúp bà làm không ít việc."
Kinh hoảng trong chốc lát, người phụ nữ nhanh chóng tỏ ra bình tĩnh: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bà. Cho nên đừng giả vờ giả vịt nữa!"
Bà lão híp mắt nhìn xung quanh, xác định đúng là không có ai cả thì liền có ý nghĩ muốn giết người.
Thẩm Tri Ý lại hỏi: "Làm nhiều chuyện xấu như vậy, bà không sợ báo ứng à?"
Người phụ nữ cười mỉa: "Báo ứng? Trông cô cũng là người tu linh, vậy mà cô lại tin vào báo ứng? Ha ha, nếu như có báo ứng thì sao tôi có thể sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy được?"
Thẩm Tri Ý nói: "Không phải không có, chỉ là nó chưa đến."
"Được, tôi sẽ chờ." Người phụ nữ nhếch môi, khẽ khiêu khích: "Còn cô nhi viện và nuôi quỷ nhỏ mà cô nói, xin lỗi, tôi thật sự không biết là cái gì."
Bà ta tỏ thái độ khinh khỉnh vòng qua Thẩm Tri Ý.
Nữ sinh đứng dưới ánh trăng, tay phải chạm vào tay trái, nhẹ nhàng gõ nhịp.
"Tới rồi."
"Cái gì?"
"Báo ứng đến rồi."
Thẩm Tri Ý vừa dứt lời, quản gia vội vàng chạy tới, mặt ông ta đỏ bừng, vội vàng nói: "Bà, bà chủ! Không ổn rồi! Cậu chủ bị tai nạn!"
"Cái gì!" Bà ta hoảng hốt thốt lên: "Vừa rồi tôi còn gọi điện thoại cho nó, sao lại..."
Quản gia vội vàng nói: "Nghe người phía bên kia nói tình hình rất nghiêm trọng, đã đưa đi cấp cứu! Ông chủ đang đi tìm bà đấy!"
Bà ta nhấc chân rời đi, không còn có thời gian quan tâm đến Thẩm Tri Ý nữa.
"Mười năm qua đi, phù văn của bà không giữ được mấy quỷ nhỏ đó nữa." Thẩm Tri Ý nhẹ giọng nói: "Bà Lương, bà xem, không phải báo ứng đến rồi hay sao?"
Đây cũng là lí do vì sao Lương Hữu Thắng vội vàng muốn dỡ bỏ cô nhi viện.
Sau khi phát hiện phù văn không thể giam giữ đám quỷ đang nuôi thì bọn họ muốn thả chúng ra.
Thẩm Tri Ý kéo cánh tay của Úc Thanh đi vào chào hỏi Lương Quần.
Năm nay ông cụ gần 70, đã già. Ông ta có khuôn mặt hiền lành, một đôi mắt sâu không thấy đáy làm người không thể đoán được.
Biết được thân phận của Úc Thanh, thái độ của Lương Quần rất khách sáo nhưng đối với Thẩm Tri Ý thì ông ta không hề liếc nhìn một cái, có lẽ ông ta nghĩ cô là bạn gái của Úc Thanh - một trang sức của đàn ông thành đạt.
Thẩm Tri Ý tiến đến thì thầm vào tai Úc Thanh, động tác hết sức thân mật hệt như cặp đôi đang yêu nhau: "Cậu nói chuyện với Lương Quần đi, tôi ra ngoài dạo."
Úc Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Xin chị đừng gây chuyện, nếu không anh trai sẽ lột da em đấy."
……
Tránh đi đám người, Thẩm Tri Ý ẩn mình đi đến một góc. Đợi đến khi không còn ai để ý đến cô, cô lập tức dứt khoát đi ra khỏi phòng tổ chức yến hội rồi đến vườn hoa ở đằng sau biệt thự.
Cuối hành lang, bên cạnh nhà kính, một bà lão tóc bạc đang gọi điện thoại.
"Không thể dỡ xuống? Cái gì mà kíp nổ khí vô dụng?... Được rồi được rồi, mẹ đã biết, con nhanh về đi, bố của con đang đợi."
Người phụ nữ gọi điện xong thì quay đầu chạm mặt Thẩm Tri Ý khiến bà ta không khỏi sửng sốt.
Bà ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt mất kiên nhẫn rồi híp mắt đán giá Thẩm Tri Ý, dùng giọng điệu xem thường người khác hỏi: "Cô là nhà ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được đến đáp án mình cần, Thẩm Tri Ý chỉ cười khẽ chứ không trả lời câu hỏi của người phụ nữ.
"Nghe nói năm trăm năm trước có tộc Bách Việt, lấy mạn châu sa làm vật tổ, tộc nhân rất giỏi nuôi quỷ nhỏ."
Mỗi một chữ cô nói ra, sắc mặt của người phụ nữ sẽ tái đi một ít.
Đánh giá đầu bạc và nếp nhăn của bà lão, Thẩm Tri Ý nói: "Vật tổ trong cô nhi viện là do bà giữ lại, bà nuôi mấy quỷ nhỏ đó mười năm, chắc chúng nó đã giúp bà làm không ít việc."
Kinh hoảng trong chốc lát, người phụ nữ nhanh chóng tỏ ra bình tĩnh: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bà. Cho nên đừng giả vờ giả vịt nữa!"
Bà lão híp mắt nhìn xung quanh, xác định đúng là không có ai cả thì liền có ý nghĩ muốn giết người.
Thẩm Tri Ý lại hỏi: "Làm nhiều chuyện xấu như vậy, bà không sợ báo ứng à?"
Người phụ nữ cười mỉa: "Báo ứng? Trông cô cũng là người tu linh, vậy mà cô lại tin vào báo ứng? Ha ha, nếu như có báo ứng thì sao tôi có thể sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy được?"
Thẩm Tri Ý nói: "Không phải không có, chỉ là nó chưa đến."
"Được, tôi sẽ chờ." Người phụ nữ nhếch môi, khẽ khiêu khích: "Còn cô nhi viện và nuôi quỷ nhỏ mà cô nói, xin lỗi, tôi thật sự không biết là cái gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta tỏ thái độ khinh khỉnh vòng qua Thẩm Tri Ý.
Nữ sinh đứng dưới ánh trăng, tay phải chạm vào tay trái, nhẹ nhàng gõ nhịp.
"Tới rồi."
"Cái gì?"
"Báo ứng đến rồi."
Thẩm Tri Ý vừa dứt lời, quản gia vội vàng chạy tới, mặt ông ta đỏ bừng, vội vàng nói: "Bà, bà chủ! Không ổn rồi! Cậu chủ bị tai nạn!"
"Cái gì!" Bà ta hoảng hốt thốt lên: "Vừa rồi tôi còn gọi điện thoại cho nó, sao lại..."
Quản gia vội vàng nói: "Nghe người phía bên kia nói tình hình rất nghiêm trọng, đã đưa đi cấp cứu! Ông chủ đang đi tìm bà đấy!"
Bà ta nhấc chân rời đi, không còn có thời gian quan tâm đến Thẩm Tri Ý nữa.
"Mười năm qua đi, phù văn của bà không giữ được mấy quỷ nhỏ đó nữa." Thẩm Tri Ý nhẹ giọng nói: "Bà Lương, bà xem, không phải báo ứng đến rồi hay sao?"
Đây cũng là lí do vì sao Lương Hữu Thắng vội vàng muốn dỡ bỏ cô nhi viện.
Sau khi phát hiện phù văn không thể giam giữ đám quỷ đang nuôi thì bọn họ muốn thả chúng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro