Thiên Kim Giả Livestream Xem Bói Nổi Tiếng
Chương 10
2024-10-06 10:28:37
"Tổng giám đốc Lương."
Giọng nam hiền hoà cùng với ánh trăng chảy xuôi hoà tan trong bóng đêm, thành công cản trở động tác tiếp theo của vệ sĩ.
Người đàn ông đứng ở ven đường, cơ thể cao dài thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt ngược sáng trở nên mơ hồ. Hình dáng cao lớn được ánh trăng phát hoạ của anh làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Giọng nói của anh êm ái trong trẻo như tuyết trắng trong núi sâu, như trăng trên bầu trời, uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Đừng so đo với trẻ nhỏ!'
Chỉ một câu thôi cũng đủ làm Lương Hữu Thắng bình tĩnh lại.
Anh ta nhanh chóng đổi sang nụ cười nịnh nọt, giương giọng nói: "Ngài Lục nói chí phải! Cũng do tôi uống rượu hồ đồ. Thôi, không so đo với trẻ con."
Anh ta vẫy vẫy tay, ý bảo vệ sĩ lui ra.
Vốn dĩ không hề xem vệ sĩ là cái thá gì, Thẩm Tri Ý không dừng bước chân, đi từ đường nhỏ lầy lội đến đường cái lớn, dậm dậm chân để bùn đất trên giày rơi xuống.
"Cảm ơn nhé!"
Cô nhìn về phía người đàn ông cách vài bước chân, nheo mắt, duỗi tay sờ soạng túi quần jean một lúc rồi lấy một lá bùa màu vàng ra.
"Anh là người tốt, tặng anh cái này làm bùa bình an."
Anh giúp cô, giảm bớt cho cô không ít phiền toái, cô không ngại đưa ra báo đáp tương ứng.
Trên lá bùa nhăn nhúm có hình vẽ kỳ quái bằng chu sa. Người đàn ông rũ mắt nhìn thoáng qua, thuận tay nhận lấy.
"Cảm ơn."
"Không có gì." Thẩm Tri Ý nhỏ giọng nói: "Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, gần nhất đừng ngồi chung xe với anh ta, sẽ chết."
Nữ sinh nói xong, không xem phản ứng của anh mà vẫy xe taxi đang đợi mình.
Lặng yên gấp lá bùa bỏ vào túi âu phục, người đàn ông hơi gật đầu với Lương Hữu Thắng rồi lên xe rời đi.
"Về khách sạn."
……
Hai chiếc xe trước sau rời đi.
Lương Hữu Thắng dùng sức hút điếu thuốc, trừng mắt nhìn Trương Toàn: "Anh Trương, tôi mặc kệ là quỷ gì, ngày mai anh phải phá cô nhi viện này cho tôi!"
Trương Toàn khóc không ra nước mắt: "Nhưng mà..."
Đại sư nói không hủy được.
"Chỉ có anh mới tin lời bịa chuyện của bọn họ!" Lương Hữu Thắng liếc Úc Thanh, cười mỉa: "Còn nói là đại sư? Tôi quen Thẩm Cần nhiều năm như vậy nhưng không nghe nói con gái của ông ta biết xem bói."
Biết lời này là nói cho mình nghe, Úc Thanh trợn mắt, lười so đo với anh ta.
Hai đại sư đều đi, Trương Toàn há miệng thở dốc như định nói gì.
"Được rồi được rồi." Lương Hữu Thắng mất kiên nhẫn xua tay: "Anh không có can đảm thì tôi đổi sang đội thi công khác là được, kết quả như nhau cả thôi."
Trương Toàn: "..."
Sao ngài không chịu nghe khuyên bảo chứ?
…
Xe hơi màu đen cắt đôi màn đêm, chạy trên đường cái lớn ở vùng núi.
Trợ lý ngồi trên ghế phụ liên tục quan sát tình hình của ông chủ qua kính chiếu hậu.
Nhận thấy được ánh mắt của anh ta, Lục Thời Việt giương mi lên hỏi: "Có việc gì không?"
"Ngài Lục, thiếu niên xuất hiện ở cô nhi viện kia là cậu chủ nhỏ của nhà họ Úc ở Bắc Kinh."
"Tôi biết.”
Trợ lý lẩm nhẩm lầm nhầm: "Một nhà họ Tiêu đã đủ rồi, không biết khi nào nhà họ Úc cũng bắt đầu giả thần giả quỷ!"
Người đàn ông không trả lời câu hỏi nhàn chán này.
Trợ lý lại nói: "Ngài có cần tôi sắp xếp người đi điều tra về cô Thẩm Tri Ý không?"
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cong khoé môi nói: "Không cần."
Trợ lý lại nhìn kính chiếu hậu.
Sao anh ta cứ cảm thấy trong giọng nói của ngài Lục chứa sự vui vẻ.
"Khụ khụ, vậy còn nhà họ Lương --"
"Nói cho Lương Đàn, về chuyện hợp tác, một tuần sau tôi sẽ cho ông ta câu trả lời."
Một tuần.
Anh nhớ rõ Thẩm Tri Ý nói như vậy.
Nếu anh điều tra không có vấn đề, vậy thì một tuần sau chuyện hợp tác với nhà họ Lương liền được quyết định.
"Vâng."
"Trong khoảng thời gian này đừng tiếp xúc gần với người nhà họ Lương."
Trợ lý ngây người: "À, vâng."
Nhưng lại thầm cảm thấy kỳ quái, không lẽ ngài Lục tin lời nói tào lao của con bé kia?
…
Trên đường trở về, Thẩm Tri Ý lấy điện thoại ra nhấp vào diễn đàn quen thuộc, liền thấy trên phần top tìm kiếm có một tiêu đề "TRG 2 - 3 WYG."
Hai tên này trông quen lắm!
Thẩm Tri Ý nhấp vào liền nhìn thấy hai đội xanh dương và đỏ, đột nhiên nhớ tới đây là kết quả thi đấu mà streamer kia bảo cô tính.
Làm 2-3.
Quả đúng là như vậy.
Giọng nam hiền hoà cùng với ánh trăng chảy xuôi hoà tan trong bóng đêm, thành công cản trở động tác tiếp theo của vệ sĩ.
Người đàn ông đứng ở ven đường, cơ thể cao dài thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt ngược sáng trở nên mơ hồ. Hình dáng cao lớn được ánh trăng phát hoạ của anh làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Giọng nói của anh êm ái trong trẻo như tuyết trắng trong núi sâu, như trăng trên bầu trời, uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Đừng so đo với trẻ nhỏ!'
Chỉ một câu thôi cũng đủ làm Lương Hữu Thắng bình tĩnh lại.
Anh ta nhanh chóng đổi sang nụ cười nịnh nọt, giương giọng nói: "Ngài Lục nói chí phải! Cũng do tôi uống rượu hồ đồ. Thôi, không so đo với trẻ con."
Anh ta vẫy vẫy tay, ý bảo vệ sĩ lui ra.
Vốn dĩ không hề xem vệ sĩ là cái thá gì, Thẩm Tri Ý không dừng bước chân, đi từ đường nhỏ lầy lội đến đường cái lớn, dậm dậm chân để bùn đất trên giày rơi xuống.
"Cảm ơn nhé!"
Cô nhìn về phía người đàn ông cách vài bước chân, nheo mắt, duỗi tay sờ soạng túi quần jean một lúc rồi lấy một lá bùa màu vàng ra.
"Anh là người tốt, tặng anh cái này làm bùa bình an."
Anh giúp cô, giảm bớt cho cô không ít phiền toái, cô không ngại đưa ra báo đáp tương ứng.
Trên lá bùa nhăn nhúm có hình vẽ kỳ quái bằng chu sa. Người đàn ông rũ mắt nhìn thoáng qua, thuận tay nhận lấy.
"Cảm ơn."
"Không có gì." Thẩm Tri Ý nhỏ giọng nói: "Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, gần nhất đừng ngồi chung xe với anh ta, sẽ chết."
Nữ sinh nói xong, không xem phản ứng của anh mà vẫy xe taxi đang đợi mình.
Lặng yên gấp lá bùa bỏ vào túi âu phục, người đàn ông hơi gật đầu với Lương Hữu Thắng rồi lên xe rời đi.
"Về khách sạn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Hai chiếc xe trước sau rời đi.
Lương Hữu Thắng dùng sức hút điếu thuốc, trừng mắt nhìn Trương Toàn: "Anh Trương, tôi mặc kệ là quỷ gì, ngày mai anh phải phá cô nhi viện này cho tôi!"
Trương Toàn khóc không ra nước mắt: "Nhưng mà..."
Đại sư nói không hủy được.
"Chỉ có anh mới tin lời bịa chuyện của bọn họ!" Lương Hữu Thắng liếc Úc Thanh, cười mỉa: "Còn nói là đại sư? Tôi quen Thẩm Cần nhiều năm như vậy nhưng không nghe nói con gái của ông ta biết xem bói."
Biết lời này là nói cho mình nghe, Úc Thanh trợn mắt, lười so đo với anh ta.
Hai đại sư đều đi, Trương Toàn há miệng thở dốc như định nói gì.
"Được rồi được rồi." Lương Hữu Thắng mất kiên nhẫn xua tay: "Anh không có can đảm thì tôi đổi sang đội thi công khác là được, kết quả như nhau cả thôi."
Trương Toàn: "..."
Sao ngài không chịu nghe khuyên bảo chứ?
…
Xe hơi màu đen cắt đôi màn đêm, chạy trên đường cái lớn ở vùng núi.
Trợ lý ngồi trên ghế phụ liên tục quan sát tình hình của ông chủ qua kính chiếu hậu.
Nhận thấy được ánh mắt của anh ta, Lục Thời Việt giương mi lên hỏi: "Có việc gì không?"
"Ngài Lục, thiếu niên xuất hiện ở cô nhi viện kia là cậu chủ nhỏ của nhà họ Úc ở Bắc Kinh."
"Tôi biết.”
Trợ lý lẩm nhẩm lầm nhầm: "Một nhà họ Tiêu đã đủ rồi, không biết khi nào nhà họ Úc cũng bắt đầu giả thần giả quỷ!"
Người đàn ông không trả lời câu hỏi nhàn chán này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trợ lý lại nói: "Ngài có cần tôi sắp xếp người đi điều tra về cô Thẩm Tri Ý không?"
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cong khoé môi nói: "Không cần."
Trợ lý lại nhìn kính chiếu hậu.
Sao anh ta cứ cảm thấy trong giọng nói của ngài Lục chứa sự vui vẻ.
"Khụ khụ, vậy còn nhà họ Lương --"
"Nói cho Lương Đàn, về chuyện hợp tác, một tuần sau tôi sẽ cho ông ta câu trả lời."
Một tuần.
Anh nhớ rõ Thẩm Tri Ý nói như vậy.
Nếu anh điều tra không có vấn đề, vậy thì một tuần sau chuyện hợp tác với nhà họ Lương liền được quyết định.
"Vâng."
"Trong khoảng thời gian này đừng tiếp xúc gần với người nhà họ Lương."
Trợ lý ngây người: "À, vâng."
Nhưng lại thầm cảm thấy kỳ quái, không lẽ ngài Lục tin lời nói tào lao của con bé kia?
…
Trên đường trở về, Thẩm Tri Ý lấy điện thoại ra nhấp vào diễn đàn quen thuộc, liền thấy trên phần top tìm kiếm có một tiêu đề "TRG 2 - 3 WYG."
Hai tên này trông quen lắm!
Thẩm Tri Ý nhấp vào liền nhìn thấy hai đội xanh dương và đỏ, đột nhiên nhớ tới đây là kết quả thi đấu mà streamer kia bảo cô tính.
Làm 2-3.
Quả đúng là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro