Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực
Chương 16
2024-12-21 14:28:24
Ôn Trọng Hạ nháy mắt cười: “Đừng quên, muội còn có cú đá đoạt mệnh đó.”
Từ Tú nhớ tới vị trí cú đá kia, mặt đỏ lên, thở dài: “Muội thật là…”
Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi được rồi, vậy chúng ta tạm thời đừng đi bán buổi tối nữa, tránh lại gặp phải tên vô lại kia.”
“Nghe tẩu, vài ngày nữa tính tiếp.”
Từ Tú mang theo nỗi bất an chìm vào giấc ngủ, Ôn Trọng Hạ nằm trên giường, nghĩ tới người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Phùng công tử mà nàng nhìn thấy ở cửa Ngõ Tử.
Lúc đó chỉ cảm thấy quen mắt, bây giờ mới nhận ra, chẳng phải hắn ta chính là vị hôn phu bội bạc của nguyên chủ, Hàn Tắc Nhân hay sao?
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nguyên chủ và hắn quen nhau trong một hội đèn rằm, sau đó cũng chẳng gặp nhau mấy lần, không thể nói là có tình cảm sâu đậm gì. Chỉ là bị nhà trai từ hôn, đối với nữ tử thời xưa là một đả kích rất lớn.
Ôn Trọng Hạ mừng vì đã hủy hôn ước, nếu không cuộc hôn nhân không tình cảm này, nàng không thể nào chấp nhận được.
Hai ngày sau, họ chỉ đi bán bỏng ngô vào ban ngày, thu nhập quả thực giảm đi nhiều, nhưng được cái yên tâm.
Chỉ là một chuyện khác lại nhanh chóng xảy ra - họ có đối thủ cạnh tranh.
Ôn Trọng Hạ phát hiện ra có hai người bán bỏng ngô ở phố Mã Đạo, hơn nữa họ chỉ bán ba văn tiền một phần.
Nàng bảo Tiểu Đông Nhi che mặt đi mua một phần về, có khá nhiều hạt không nổ hết, vị ngọt cũng rất nhạt, nước đường chắc chắn đã bị pha loãng.
Họ mới bắt đầu thử nghiệm, nhưng làm riết rồi sẽ quen tay, nắm vững được mức lửa chỉ là vấn đề thời gian.
“Thật đáng ghét,” Từ Tú vừa giận vừa lo, “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tuy bỏng ngô của hai người kia làm không ngon bằng của họ, nhưng rõ ràng đã ảnh hưởng đến doanh số bán hàng của họ.
Chỉ là món ăn vắn cho vui miệng, ai mà chẳng thích rẻ hơn?
“Không sao, muội vốn cũng không định bán bỏng ngô mãi, chỉ là dùng nó để kiếm chút vốn.” Ôn Trọng Hạ vô tình cắn phải một hạt bỏng ngô bị cháy, vội vàng nhổ ra.
Muốn làm đối thủ của nàng, cũng phải biết kiểm soát chất lượng chứ.
“Hạ Nhi, muội có chủ ý gì rồi sao?”
“Tẩu tử, chúng ta đến phố Hoành xem thử.”
“Phố Hoành?” Từ Tú không hiểu, “Bên đó là nơi đặt Thái Học, đến đó làm gì?”
Ôn Trọng Hạ mỉm cười: “Chính là muốn tìm Thái Học.”
Từ Tú càng tò mò hơn, tiểu muội muội này rốt cuộc đang giấu diếm điều gì?
Phố Hoành và phố Mã Đạo chỉ cách nhau một con phố, Quốc Tử Giám, học phủ cao nhất Đại Tống và Thái Học đều ở gần đó.
Thái Học vốn trực thuộc Quốc Tử Giám, sau vì triều đình khuyến học, số lượng học sinh mở rộng, nên được tách ra.
Quốc Tử Giám chủ yếu chiêu sinh con em quan lại, điều kiện nhập học khắt khe, còn Thái Học có thể chiêu sinh thường dân, quy mô hiện nay vượt xa Quốc Tử Giám, có hai nghìn học tử đang theo học.
Đây đều là khách hàng tiềm năng.
Đi đến ngã tư rẽ sang phố Hoành, đi thêm một đoạn nữa là đến Tích Khánh Viện, nơi đặt Thái Học, còn Quốc Tử Giám cần phải đi thêm vài phút nữa, cổng chính trông hoành tráng hơn Thái Học nhiều.
Lúc này hẳn là giờ học, không thấy học sinh nào ở cửa.
Ôn Trọng Hạ quan sát xung quanh, phố Hoành yên tĩnh hơn phố Mã Đạo rất nhiều.
Đối diện Thái Học có vài quán ăn, cũng có người bày hàng bán đồ ăn, bánh bao, bánh hấp… còn có cả bán khoai lang nướng. Vị đại gia kia chất khoai lang dưới lò lửa, bên trên đốt củi, tro tàn rơi xuống từ từ nướng chín khoai lang.
Hồi nhỏ ở quê, nàng cũng từng nướng khoai bằng cách tương tự, mỗi lần ăn xong mặt và tay đều lem luốc tro bụi.
Mấy quầy hàng nhỏ khác thì bán một số tranh chữ và văn phòng tứ bảo giá rẻ.
Ôn Trọng Hạ càng nhìn càng hài lòng, hàng rong bán đồ ăn vặt rất coi trọng địa điểm, thay vì tranh giành địa bàn với những người đã có chỗ đứng vững chắc ở phố Mã Đạo, chi bằng phát triển thị trường tiềm năng ở cổng trường.
Không lâu sau, liên tiếp mấy chiếc xe ngựa từ ngã tư chạy đến, dừng lại trước cổng Quốc Tử Giám. Xuống xe đều là người ăn mặc như tiểu đồng, tay xách hộp đựng thức ăn.
Xem ra sắp đến giờ tan học buổi trưa, những gia đình khá giả đều sai người hầu mang cơm đến.
Cổng Thái Học cũng có xe ngựa, nhưng không nhiều bằng Quốc Tử Giám.
Quả nhiên không lâu sau trong viện vang lên tiếng chuông trầm hùng, rất đông học sinh mặc đồng phục áo xanh xám ùa ra, một số người nhận hộp cơm từ tay tiểu đồng, một số người túm năm tụm ba đi ra ngoài.
Từ Tú nhớ tới vị trí cú đá kia, mặt đỏ lên, thở dài: “Muội thật là…”
Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi được rồi, vậy chúng ta tạm thời đừng đi bán buổi tối nữa, tránh lại gặp phải tên vô lại kia.”
“Nghe tẩu, vài ngày nữa tính tiếp.”
Từ Tú mang theo nỗi bất an chìm vào giấc ngủ, Ôn Trọng Hạ nằm trên giường, nghĩ tới người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Phùng công tử mà nàng nhìn thấy ở cửa Ngõ Tử.
Lúc đó chỉ cảm thấy quen mắt, bây giờ mới nhận ra, chẳng phải hắn ta chính là vị hôn phu bội bạc của nguyên chủ, Hàn Tắc Nhân hay sao?
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nguyên chủ và hắn quen nhau trong một hội đèn rằm, sau đó cũng chẳng gặp nhau mấy lần, không thể nói là có tình cảm sâu đậm gì. Chỉ là bị nhà trai từ hôn, đối với nữ tử thời xưa là một đả kích rất lớn.
Ôn Trọng Hạ mừng vì đã hủy hôn ước, nếu không cuộc hôn nhân không tình cảm này, nàng không thể nào chấp nhận được.
Hai ngày sau, họ chỉ đi bán bỏng ngô vào ban ngày, thu nhập quả thực giảm đi nhiều, nhưng được cái yên tâm.
Chỉ là một chuyện khác lại nhanh chóng xảy ra - họ có đối thủ cạnh tranh.
Ôn Trọng Hạ phát hiện ra có hai người bán bỏng ngô ở phố Mã Đạo, hơn nữa họ chỉ bán ba văn tiền một phần.
Nàng bảo Tiểu Đông Nhi che mặt đi mua một phần về, có khá nhiều hạt không nổ hết, vị ngọt cũng rất nhạt, nước đường chắc chắn đã bị pha loãng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ mới bắt đầu thử nghiệm, nhưng làm riết rồi sẽ quen tay, nắm vững được mức lửa chỉ là vấn đề thời gian.
“Thật đáng ghét,” Từ Tú vừa giận vừa lo, “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tuy bỏng ngô của hai người kia làm không ngon bằng của họ, nhưng rõ ràng đã ảnh hưởng đến doanh số bán hàng của họ.
Chỉ là món ăn vắn cho vui miệng, ai mà chẳng thích rẻ hơn?
“Không sao, muội vốn cũng không định bán bỏng ngô mãi, chỉ là dùng nó để kiếm chút vốn.” Ôn Trọng Hạ vô tình cắn phải một hạt bỏng ngô bị cháy, vội vàng nhổ ra.
Muốn làm đối thủ của nàng, cũng phải biết kiểm soát chất lượng chứ.
“Hạ Nhi, muội có chủ ý gì rồi sao?”
“Tẩu tử, chúng ta đến phố Hoành xem thử.”
“Phố Hoành?” Từ Tú không hiểu, “Bên đó là nơi đặt Thái Học, đến đó làm gì?”
Ôn Trọng Hạ mỉm cười: “Chính là muốn tìm Thái Học.”
Từ Tú càng tò mò hơn, tiểu muội muội này rốt cuộc đang giấu diếm điều gì?
Phố Hoành và phố Mã Đạo chỉ cách nhau một con phố, Quốc Tử Giám, học phủ cao nhất Đại Tống và Thái Học đều ở gần đó.
Thái Học vốn trực thuộc Quốc Tử Giám, sau vì triều đình khuyến học, số lượng học sinh mở rộng, nên được tách ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quốc Tử Giám chủ yếu chiêu sinh con em quan lại, điều kiện nhập học khắt khe, còn Thái Học có thể chiêu sinh thường dân, quy mô hiện nay vượt xa Quốc Tử Giám, có hai nghìn học tử đang theo học.
Đây đều là khách hàng tiềm năng.
Đi đến ngã tư rẽ sang phố Hoành, đi thêm một đoạn nữa là đến Tích Khánh Viện, nơi đặt Thái Học, còn Quốc Tử Giám cần phải đi thêm vài phút nữa, cổng chính trông hoành tráng hơn Thái Học nhiều.
Lúc này hẳn là giờ học, không thấy học sinh nào ở cửa.
Ôn Trọng Hạ quan sát xung quanh, phố Hoành yên tĩnh hơn phố Mã Đạo rất nhiều.
Đối diện Thái Học có vài quán ăn, cũng có người bày hàng bán đồ ăn, bánh bao, bánh hấp… còn có cả bán khoai lang nướng. Vị đại gia kia chất khoai lang dưới lò lửa, bên trên đốt củi, tro tàn rơi xuống từ từ nướng chín khoai lang.
Hồi nhỏ ở quê, nàng cũng từng nướng khoai bằng cách tương tự, mỗi lần ăn xong mặt và tay đều lem luốc tro bụi.
Mấy quầy hàng nhỏ khác thì bán một số tranh chữ và văn phòng tứ bảo giá rẻ.
Ôn Trọng Hạ càng nhìn càng hài lòng, hàng rong bán đồ ăn vặt rất coi trọng địa điểm, thay vì tranh giành địa bàn với những người đã có chỗ đứng vững chắc ở phố Mã Đạo, chi bằng phát triển thị trường tiềm năng ở cổng trường.
Không lâu sau, liên tiếp mấy chiếc xe ngựa từ ngã tư chạy đến, dừng lại trước cổng Quốc Tử Giám. Xuống xe đều là người ăn mặc như tiểu đồng, tay xách hộp đựng thức ăn.
Xem ra sắp đến giờ tan học buổi trưa, những gia đình khá giả đều sai người hầu mang cơm đến.
Cổng Thái Học cũng có xe ngựa, nhưng không nhiều bằng Quốc Tử Giám.
Quả nhiên không lâu sau trong viện vang lên tiếng chuông trầm hùng, rất đông học sinh mặc đồng phục áo xanh xám ùa ra, một số người nhận hộp cơm từ tay tiểu đồng, một số người túm năm tụm ba đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro