Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực
Chương 1
2024-12-21 14:28:24
Tục ngữ có câu "Tháng hai đừng vội cởi áo bông, tháng ba còn có tuyết hoa đào", màn đêm buông xuống, kinh thành phủ đầy tuyết rơi lất phất.
Bảo Khang Môn nằm ở góc Đông Nam ngoại thành, xung quanh đa phần là nơi cư ngụ của người dân tầng lớp dưới, mặc cho gió tuyết lớn đến đâu, tiếng mõ canh năm vừa điểm, người ta liền phải bò dậy bắt đầu một ngày bôn ba.
Bịch bịch bịch!
Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu viện.
"Đến đây."
Từ Tú ba bước chạy tới, tuyết đọng trong sân còn chưa kịp quét, giẫm lên kêu ken két.
Vừa mở cửa, thấy rõ người đến, thần sắc nàng chợt căng thẳng.
"Dương đại nương, giờ này sao lại đến đây? Mau vào ngồi."
"Không ngồi đâu, ta còn phải đi chỗ khác nữa."
Dương thị mặc một chiếc áo ngắn màu lam sẫm, tay cầm chiếc bàn tính nhỏ màu đen, lớn hơn bàn tay một chút, bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn đứng hầu.
Bà ta lạch cạch gạt bàn tính, nói: "Từ nương tử, hôm nay đến hạn nộp tiền thuê nhà rồi, ba trăm hai mươi văn tiền, thiếu một văn cũng không được."
Từ Tú khó xử xoa xoa tay: "Dương đại nương, người xem có thể cho chúng ta khất thêm vài ngày được không? Đến lúc đó ta nhất định sẽ trả tiền cho người."
"Còn muốn khất nữa sao?" Giọng Dương thị đột nhiên cao vút, "Lần trước ngươi nói muội muội ngươi bị bệnh nặng, ta đã cho các ngươi khất sáu bảy ngày rồi, bây giờ dù thế nào cũng phải trả tiền, không trả thì dọn đi."
"Không được đâu đại nương, trời lạnh thế này chúng ta biết đi đâu bây giờ? Tiền nhà ta nhất định sẽ trả, chỉ xin người cho khất thêm ít ngày nữa thôi." Giọng Từ Tú gần như van xin.
"Không phải ta không biết tình người, nhưng nhà ta cũng cần dùng tiền. Vốn dĩ cái sân này của ta ít nhất cũng phải trả tiền thuê theo quý, cho các ngươi trả theo tháng đã là chiếu cố lắm rồi."
Dương thị the thé giọng nói: "Dạo này Thái học, Quốc Tử Giám đều khai giảng, không biết bao nhiêu học sinh từ phương xa đến gấp rút tìm nhà trọ. Mấy hôm trước có một vị học sinh từ Giang Nam đến muốn thuê cái sân này của ta với giá bốn trăm văn, thấy các ngươi đáng thương nên ta chưa gật đầu."
Lời này vừa nói ra, Từ Tú hiểu ngay bà ta muốn lấy lại sân để cho thuê với giá cao hơn, nàng cười gượng gạo nói: "Ta biết đại nương tốt bụng, muội muội ta đã đỡ hơn nhiều rồi, ta định mấy hôm nữa sẽ đến phường thêu tìm việc làm, vừa có tiền công sẽ lập tức đưa cho người."
Dương thị liếc mắt xuống dưới: "Từ nương tử, đừng trách ta nói lời khó nghe, dựa vào tay nghề thêu thùa của ngươi bây giờ, chưa nói đến chuyện kiếm tiền, người đã chết đói trước rồi."
Hai tay Từ Tú vừa đỏ vừa sưng, mu bàn tay nứt nẻ, vảy máu đỏ sẫm nhìn thấy mà xót xa.
"Ta có thể thêu." Nàng xấu hổ rụt tay lại.
"Nếu các ngươi thật sự không có tiền, có thể ra ngoài thành mà ở, nhà trọ ở đó chỉ cần một trăm văn là thuê được."
Từ Tú tất nhiên biết ngoài thành rẻ hơn, nhưng lưu dân, trộm cướp cũng nhiều, nhà các nàng chỉ có hai nữ nhi yếu đuối và một tiểu đồng, làm sao dám ở đó?
"Đại nương, xin người thương xót, cho chúng tôi khất thêm ít ngày nữa."
Lần này Dương thị tỏ ra kiên quyết, thế nào cũng không chịu nhượng bộ.
Từ Tú lo lắng như lửa đốt, hiện tại trong tay nàng tổng cộng chỉ còn sáu mươi mấy đồng tiền, cho dù bán mình đi, cũng không thể nào ngay lập tức tìm được người mua.
Nàng đang định cầu xin thêm lần nữa thì phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo mềm mại.
"Ba ngày, xin đại nương cho chúng ta thêm ba ngày nữa, chúng ta nhất định sẽ trả tiền nhà."
Từ Tú quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: "Hạ nhi, sao muội lại dậy rồi?"
Ôn Trọng Hạ đứng ở hành lang, một thân áo váy màu trắng ánh trăng, mái tóc đen xõa trên vai, không trang điểm, dáng người mảnh mai nhưng cao ráo.
Một tiểu nam đồng chừng năm sáu tuổi bám chặt lấy vạt váy nàng, chiếc áo bông màu xám tro bọc kín mít trông như một cái bánh chưng nhỏ.
Ôn Trọng Hạ bước chân ra cửa, Ôn Mạnh Đông nắm lấy vạt váy nàng, bước những bước nhỏ theo sau.
"Ôn gia tiểu nương tử, ngươi nói ba ngày sau sẽ trả được, chẳng lẽ là gạt ta sao?"
Dương thị đánh giá Ôn Trọng Hạ từ trên xuống dưới, lần trước gặp nàng là lúc mới dọn đến. Vị nương tử này dung mạo quả là tuyệt sắc giai nhân, khí chất toàn thân toát lên vẻ đài các, liếc mắt một cái cũng biết là xuất thân từ gia đình quyền quý, không biết là tiểu thư nhà nào sa cơ lỡ vận, lưu lạc đến đây.
"Nói được làm được, đến lúc đó ta sẽ tự mình mang tiền đến đưa cho đại nương." Ốm đau liên miên hơn một tháng, giọng nói của Ôn Trọng Hạ có phần yếu ớt, nhưng ánh mắt lại trong veo kiên định.
Từ Tú vội vàng nói: "Hạ nhi, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy..."
Ôn Trọng Hạ đưa cho tẩu tẩu một ánh mắt trấn an, Từ Tú đành nuốt lại lời vừa đến miệng.
Dương thị không quan tâm họ kiếm tiền bằng cách nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, cho các ngươi thêm ba ngày nữa, ai bảo ta là người hay thương người cơ chứ. Nhưng ba ngày sau mà vẫn không trả được, đừng trách ta không nể tình, ta thật sự sẽ đuổi người."
Bảo Khang Môn nằm ở góc Đông Nam ngoại thành, xung quanh đa phần là nơi cư ngụ của người dân tầng lớp dưới, mặc cho gió tuyết lớn đến đâu, tiếng mõ canh năm vừa điểm, người ta liền phải bò dậy bắt đầu một ngày bôn ba.
Bịch bịch bịch!
Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu viện.
"Đến đây."
Từ Tú ba bước chạy tới, tuyết đọng trong sân còn chưa kịp quét, giẫm lên kêu ken két.
Vừa mở cửa, thấy rõ người đến, thần sắc nàng chợt căng thẳng.
"Dương đại nương, giờ này sao lại đến đây? Mau vào ngồi."
"Không ngồi đâu, ta còn phải đi chỗ khác nữa."
Dương thị mặc một chiếc áo ngắn màu lam sẫm, tay cầm chiếc bàn tính nhỏ màu đen, lớn hơn bàn tay một chút, bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn đứng hầu.
Bà ta lạch cạch gạt bàn tính, nói: "Từ nương tử, hôm nay đến hạn nộp tiền thuê nhà rồi, ba trăm hai mươi văn tiền, thiếu một văn cũng không được."
Từ Tú khó xử xoa xoa tay: "Dương đại nương, người xem có thể cho chúng ta khất thêm vài ngày được không? Đến lúc đó ta nhất định sẽ trả tiền cho người."
"Còn muốn khất nữa sao?" Giọng Dương thị đột nhiên cao vút, "Lần trước ngươi nói muội muội ngươi bị bệnh nặng, ta đã cho các ngươi khất sáu bảy ngày rồi, bây giờ dù thế nào cũng phải trả tiền, không trả thì dọn đi."
"Không được đâu đại nương, trời lạnh thế này chúng ta biết đi đâu bây giờ? Tiền nhà ta nhất định sẽ trả, chỉ xin người cho khất thêm ít ngày nữa thôi." Giọng Từ Tú gần như van xin.
"Không phải ta không biết tình người, nhưng nhà ta cũng cần dùng tiền. Vốn dĩ cái sân này của ta ít nhất cũng phải trả tiền thuê theo quý, cho các ngươi trả theo tháng đã là chiếu cố lắm rồi."
Dương thị the thé giọng nói: "Dạo này Thái học, Quốc Tử Giám đều khai giảng, không biết bao nhiêu học sinh từ phương xa đến gấp rút tìm nhà trọ. Mấy hôm trước có một vị học sinh từ Giang Nam đến muốn thuê cái sân này của ta với giá bốn trăm văn, thấy các ngươi đáng thương nên ta chưa gật đầu."
Lời này vừa nói ra, Từ Tú hiểu ngay bà ta muốn lấy lại sân để cho thuê với giá cao hơn, nàng cười gượng gạo nói: "Ta biết đại nương tốt bụng, muội muội ta đã đỡ hơn nhiều rồi, ta định mấy hôm nữa sẽ đến phường thêu tìm việc làm, vừa có tiền công sẽ lập tức đưa cho người."
Dương thị liếc mắt xuống dưới: "Từ nương tử, đừng trách ta nói lời khó nghe, dựa vào tay nghề thêu thùa của ngươi bây giờ, chưa nói đến chuyện kiếm tiền, người đã chết đói trước rồi."
Hai tay Từ Tú vừa đỏ vừa sưng, mu bàn tay nứt nẻ, vảy máu đỏ sẫm nhìn thấy mà xót xa.
"Ta có thể thêu." Nàng xấu hổ rụt tay lại.
"Nếu các ngươi thật sự không có tiền, có thể ra ngoài thành mà ở, nhà trọ ở đó chỉ cần một trăm văn là thuê được."
Từ Tú tất nhiên biết ngoài thành rẻ hơn, nhưng lưu dân, trộm cướp cũng nhiều, nhà các nàng chỉ có hai nữ nhi yếu đuối và một tiểu đồng, làm sao dám ở đó?
"Đại nương, xin người thương xót, cho chúng tôi khất thêm ít ngày nữa."
Lần này Dương thị tỏ ra kiên quyết, thế nào cũng không chịu nhượng bộ.
Từ Tú lo lắng như lửa đốt, hiện tại trong tay nàng tổng cộng chỉ còn sáu mươi mấy đồng tiền, cho dù bán mình đi, cũng không thể nào ngay lập tức tìm được người mua.
Nàng đang định cầu xin thêm lần nữa thì phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo mềm mại.
"Ba ngày, xin đại nương cho chúng ta thêm ba ngày nữa, chúng ta nhất định sẽ trả tiền nhà."
Từ Tú quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: "Hạ nhi, sao muội lại dậy rồi?"
Ôn Trọng Hạ đứng ở hành lang, một thân áo váy màu trắng ánh trăng, mái tóc đen xõa trên vai, không trang điểm, dáng người mảnh mai nhưng cao ráo.
Một tiểu nam đồng chừng năm sáu tuổi bám chặt lấy vạt váy nàng, chiếc áo bông màu xám tro bọc kín mít trông như một cái bánh chưng nhỏ.
Ôn Trọng Hạ bước chân ra cửa, Ôn Mạnh Đông nắm lấy vạt váy nàng, bước những bước nhỏ theo sau.
"Ôn gia tiểu nương tử, ngươi nói ba ngày sau sẽ trả được, chẳng lẽ là gạt ta sao?"
Dương thị đánh giá Ôn Trọng Hạ từ trên xuống dưới, lần trước gặp nàng là lúc mới dọn đến. Vị nương tử này dung mạo quả là tuyệt sắc giai nhân, khí chất toàn thân toát lên vẻ đài các, liếc mắt một cái cũng biết là xuất thân từ gia đình quyền quý, không biết là tiểu thư nhà nào sa cơ lỡ vận, lưu lạc đến đây.
"Nói được làm được, đến lúc đó ta sẽ tự mình mang tiền đến đưa cho đại nương." Ốm đau liên miên hơn một tháng, giọng nói của Ôn Trọng Hạ có phần yếu ớt, nhưng ánh mắt lại trong veo kiên định.
Từ Tú vội vàng nói: "Hạ nhi, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy..."
Ôn Trọng Hạ đưa cho tẩu tẩu một ánh mắt trấn an, Từ Tú đành nuốt lại lời vừa đến miệng.
Dương thị không quan tâm họ kiếm tiền bằng cách nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, cho các ngươi thêm ba ngày nữa, ai bảo ta là người hay thương người cơ chứ. Nhưng ba ngày sau mà vẫn không trả được, đừng trách ta không nể tình, ta thật sự sẽ đuổi người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro