Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Chương 2

2024-12-21 14:28:24

Ôn Trọng Hạ gật đầu: "Đại nương yên tâm."

Từ Tú mặt mày ủ rũ.

Dương thị lắc lắc bàn tính, gọi nha hoàn bước ra giữa gió rét, tiếp tục đến nhà khác thu tiền thuê nhà.

Ôn Trọng Hạ nhìn theo bóng dáng Dương thị dần khuất xa, âm thầm thở dài, sao nàng lại không xuyên thành bà chủ cho thuê nhà chứ?

Dù chỉ là nhà nhỏ cửa nhỏ cũng không sao, lại xui xẻo xuyên thành nữ nhi của vị Thượng thư bộ Lễ vừa bị cách chức.

Đất nước này gọi là Đại Tống, kinh đô cũng là Đông Kinh Biện Lương, nhưng khác với lịch sử hai triều Tống, đây là một triều đại thống nhất.

Phụ thân của nguyên chủ là Ôn Tuần, mấy tháng trước bị người ta tố cáo giáng tội, lý do rất đơn giản, trong cuộc chiến tranh giành ngôi báu đã đứng sai phe.

Tranh giành hoàng quyền xưa nay luôn là mưa máu gió tanh, Ôn Tuần thân ở chức vị Thượng thư, dù bản thân ông không muốn dính líu, cũng không thể nào đứng ngoài cuộc.

Trong cái rủi còn có cái may, triều đình xưa nay coi trọng văn nhân, trừ phi thông đồng với giặc làm phản, thông thường sẽ không giết sĩ đại phu.

Sau khi tân đế lên ngôi, Ôn Tuần bị gán cho một tội danh nào đó, từ Thượng thư bộ Lễ nhị phẩm bị giáng xuống làm Đoàn luyện phó sứ tòng bát phẩm ở châu Bân Lĩnh Nam cách xa ngàn dặm, một chức quan nhàn tản không có chút thực quyền nào.

Trưởng tử Ôn Quý Xuân cũng bị liên lụy, cùng bị đày đi.

Vợ cả của Ôn Tuần vì bệnh mà mất sớm, trong nhà người không nhiều, ngoài trưởng tử, còn có một nữ một tử và con dâu trưởng.

Đáng lẽ ba người họ phải cùng đến Lĩnh Nam, nhưng nguyên chủ chịu không nổi cú sốc mà ngã bệnh.



Chặng đường xa xôi ngàn dặm, châu Bân lại là vùng đất hoang vu, Ôn Tuần lo lắng thứ nữ thân thể yếu ớt, ấu tử mới sáu tuổi, chưa nói đến chuyện đến Lĩnh Nam, chỉ riêng việc chịu đựng sự xóc nảy trên đường đi có thể đã không sống nổi. Vì vậy, ông đành để họ ở lại kinh thành, con dâu trưởng cũng ở lại chăm sóc.

Ôn Tuần từ địa phương từng bước làm quan đến kinh thành, làm quan thanh liêm, ở kinh thành không có họ hàng thân thích. Ôn phủ bị triều đình tịch thu, ba người không nơi nương tựa, ban đầu tá túc ở khách điếm.

Khách điếm ở Đông Kinh không hề rẻ, dù ba người chỉ cần một gian phòng, ăn ở cộng lại một ngày cũng phải sáu bảy mươi văn tiền.

Mặc dù Ôn Tuần đã để lại toàn bộ số tiền ít ỏi còn lại, họ cũng không thể nào chi trả nổi mức chi tiêu cao như vậy, nên đành phải rời khách điếm đi thuê nhà.

Giữa kinh thành phồn hoa đô hội, nhà cửa chật chội, khan hiếm, giá cả lại đắt đỏ. Ngay cả một căn nhà nhỏ bình thường ở ngoại thành cũng có giá thuê tới ba, bốn trăm văn một tháng.

Thêm vào đó, tiền thuốc thang chạy chữa cho nguyên chủ đã vét sạch số tiền ít ỏi còn lại của họ, đến nỗi tiền thuê nhà cũng không còn khả năng chi trả.

Ôn Trọng Hạ xuyên không đến đúng vào lúc này.

Nàng đưa mắt nhìn quanh căn nhà chính chật hẹp. Một chiếc bàn bát tiên đã bong hết sơn kê sát tường, ba chiếc ghế dài, một chiếc ghế tre thấp.

Trên chiếc lò lửa chỉ cao bằng nửa bắp chân, một cái nồi đất đen đang sôi ùng ục, bốc hơi nóng.

Từ Tú ngồi trên ghế tre, dùng muôi gỗ khuấy nồi, ngẩng đầu lên nói: "Cháo chín rồi, nhà chẳng có gì, ăn tạm vậy."

Giọng nàng dè dặt, sợ cô em chồng lại trở mặt.

Ôn Trọng Hạ lại mỉm cười nói: "Tẩu tử, cho ta một bát, đói rồi."



Từ Tú có chút kinh ngạc, cô em chồng vậy mà lại cười, đã bao lâu rồi nàng không thấy nụ cười của cô ấy?

Ôn Trọng Hạ nhìn thấy rõ, nàng ta đã bị nguyên chủ dọa sợ.

Nguyên chủ vốn là hòn ngọc quý trên tay của gia đình, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, từ một tiểu thư khuê các rơi xuống đáy vực, vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực.

Sau khi chuyển đến căn nhà nhỏ này, hầu như ngày nào cũng ru rú trong phòng khóc lóc thảm thiết. Từ Tú nấu cơm cho nàng ta lại chê bai đạm bạc không ăn.

Không vận động phơi nắng, lại không chịu ăn uống tử tế, thân thể làm sao có thể khỏe lại được?

Ôn Trọng Hạ sau khi xuyên không đến nằm liệt giường hai ngày, lại uống thuốc hai ngày, bây giờ miệng đắng ngắt.

Nàng nhìn bát cháo trước mặt, đúng hơn nên gọi là canh rau dại, nuốt xuống đầy miệng vị chát đặc trưng của rau dại, đầu lưỡi vốn đã đắng lại càng thêm khó chịu.

Nàng dùng muôi nhỏ cạo cạo đáy bát, gắp mấy hạt gạo ít ỏi cho vào bát của em trai.

Cậu bé theo hai người lớn ăn rau dại, gầy đến nỗi lớp mỡ trẻ con cũng sắp biến mất, nhưng chưa từng than thở một lời, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

"Tỷ tỷ ăn đi, bát đệ có rồi." Ôn Mạnh Đông dùng tay nhỏ che miệng bát.

Ôn Trọng Hạ nói: "Tỷ tỷ không đói, đệ ăn nhiều vào, ăn xong cháo tỷ sẽ làm đồ ngon cho đệ."

Vừa nghe thấy đồ ngon, đôi mắt to tròn của Ôn Mạnh Đông sáng lên, rồi lại tối sầm, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta hết tiền rồi, làm sao có đồ ngon mà?"

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu bé cũng nhận thức được tình cảnh khó khăn của gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Số ký tự: 0