Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Chương 18

2024-12-21 14:28:24

Ông lão tự kể là bắt được ở sông Biện ngoài thành, kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống, con lớn sáu văn, con nhỏ hơn năm văn, lấy cả hai thì cho mười đồng tiền là được.

"Cá này tanh lắm, nhiều xương, không ngon đâu." Từ Tú khuyên.

"Tẩu tử, ngon hay dở còn tùy cách làm,” Ôn Trọng Hạ sảng khoái trả tiền, “Ta lấy hết.”

Lão ông vội vàng dùng dây cỏ xâu qua mang cá, buộc chặt đưa cho nàng.

Ôn Trọng Hạ muốn dùng hai con cá này làm món canh viên cá.

Đầu cá được cắt ra, giữ lại để ninh canh, phi lê cá dọc theo xương sống, bỏ xương lớn, còn vài cái xương nhỏ không gỡ ra được cũng không sao, dù sao cũng sẽ cùng thịt cá băm nhuyễn thành chả.

Muốn viên cá dai hơn thì cho thêm chút mỡ lợn trắng phau.

Sau khi băm xong thì đơn giản rồi, chia làm nhiều lần cho nước gừng hành vào, khuấy theo một chiều cho đến khi sệt lại.

Từ Tú cảm thán: “Trời đất ơi, ăn con cá mà rắc rối quá.”

Nếu là nàng, rửa sạch sẽ, bỏ vào nồi, chín là được.

Ôn Trọng Hạ cười nói: “Đối với người thích ăn thì không phiền phức.”

Nàng thậm chí còn thử làm món Tả Tạng nổi tiếng trong Hồng Lâu Mộng, còn có cả Văn Tư Đậu Phụ, Phật Nhảy Tường… Không làm một lần thì thật ngại xưng là blogger ẩm thực.

Nước canh ninh từ đầu cá trong nồi đã chuyển sang màu trắng sữa, Ôn Trọng Hạ nắm lấy phần chả cá sệt, dùng ngón tay cái và ngón trỏ bóp thành viên, dùng muỗng gạt xuống nồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những viên cá trắng tròn ú nụ, nổi lên chìm xuống trong nồi nước sôi, trông thật đáng yêu.

Ôn Trọng Hạ rửa sạch rau cải xanh nhỏ, bỏ vào nồi, chần sơ qua vài giây rồi vớt ra cùng với viên cá.

Thêm rau cải không vì gì khác, chủ yếu là phối màu trắng xanh, trông đẹp mắt.

Ôn Mạnh Đông đã thèm chảy nước miếng từ lâu, nhưng khổ nỗi tay vụng về, viên cá trơn quá, dùng đũa thế nào cũng không gắp được.

Ôn Trọng Hạ suýt bật cười, khuyên hắn dùng thìa.

Vất vả lắm mới đưa được vào miệng, chỉ cắn một miếng, hắn trợn tròn mắt nói: “A tỷ, dai dai.”

Sao không dai được, nàng tự tay khuấy lâu như vậy.

“Đủ dai, không có mùi tanh.”

Viên cá trơn mượt, dai ngon, vừa giữ được vị tươi của cá, lại không lo bị hóc xương, nước canh thì ngọt lịm, Từ Tú lần đầu tiên mới cảm nhận được hương vị tuyệt vời của cá.

“Hạ Nhi, trước đây ta cũng từng nấu canh cá, nhưng nước canh lại có màu xám xịt, sao muôi nấu được màu trắng sữa vậy, có bí quyết gì dạy ta với.”

“Nào có bí quyết gì đâu,” Ôn Trọng Hạ nuốt viên cá xuống cười nói, “Chỉ cần sau khi chiên cá xong, nhớ phải đổ nước sôi vào, không được dùng nước lã, như vậy ninh lửa nhỏ thì nước canh sẽ có màu trắng sữa.”

Từ Tú “ồ” lên một tiếng dài, thì ra là vậy, đồng thời trong lòng thầm xin lỗi những con cá đã bị nàng làm hỏng trước đây.

Không phải chúng khó ăn, mà là do tay nghề của nàng còn kém.

---

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Trọng Hạ mất hai ngày đến Thái Học khảo sát, thời gian học của đám học trò này là từ giờ Thìn đến giờ Dậu.

Nàng ước tính thời gian, đại khái tương đương với tám giờ sáng vào học, mười hai giờ trưa tan học, nghỉ trưa một canh giờ, buổi chiều học đến khi mặt trời lặn mới tan học.

Quốc Tử Giám đa phần là con em quan lại, nên phần lớn học trò ở nhà, còn Thái Học thì hơn phân nửa ở trong Tích Khánh Viện, còn có không ít thuê nhà ở bên ngoài.

Ôn Trọng Hạ suy đi tính lại, quyết định bán đồ ăn sáng và trưa. Khoảng thời gian này, học trò thời gian eo hẹp, ngại đi xa, những quán ăn trước cổng trường đủ sức hấp dẫn.

Nàng cũng đã nghĩ ra món ăn vặt để bán, chính là món bánh dán nổi tiếng khắp nơi ở kiếp trước.

Bánh dán chỉ cần gói giấy dầu là có thể ăn, không cần phải chuẩn bị bát đũa bàn ghế. Hiện tại vốn liếng của họ không nhiều, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm.

“Bánh mè, bánh nướng ta đã ăn rồi, bánh dán là bánh gì?” Từ Tú vô cùng tò mò.

Ôn Trọng Hạ thoăn thoắt nhào bột: “Đây là một món ăn vặt của phương Nam, tẩu tử nếm thử sẽ biết.”

Sau khi nhào bột mịn màng như lụa, để sang một bên ủ bột.

Lấy thêm một ít bột mì làm dầu giòn, nàng cho thêm ít hành lá băm nhỏ, tăng thêm hương vị hành. Dầu nóng đổ vào, khuấy thành hỗn hợp sền sệt.

Khối bột mịn màng được cắt thành từng miếng nhỏ, dùng cây cán bột cán mỏng thành hình dài, phết dầu giòn lên, rồi cuộn lại như cuộn thảm.

“Sao phải làm thêm bước này?” Từ Tú quan sát tỉ mỉ, nếu cô em chồng bận quá, nàng cũng có thể giúp đỡ.

Tay Ôn Trọng Hạ không ngừng động tác: “Làm như vậy để bánh có nhiều lớp, cuộn càng nhiều lớp càng nhiều, bánh dán còn gọi là bánh ngàn lớp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực

Số ký tự: 0