Thiên Kim Nghèo Túng Làm Giàu Từ Mỹ Thực
Chương 22
2024-12-21 14:28:24
Chân giò ít thịt, nặng mùi, nấu lại tốn củi, nhà nào cũng không thích ăn lắm.
Ôn Trọng Hạ lại như nhặt được báu vật, mua hết từ tay người bán thịt với giá rất rẻ.
Từ Tú rất muốn nói mấy cái móng giò này dơ bẩn, có gì ngon mà ăn, nhưng nghĩ lại, tiểu muội lắm trò, không chừng lại chế biến ra món gì đó, nên cũng mặc kệ nàng.
Ôn Trọng Hạ nhìn thấy chân giò, phản ứng đầu tiên là muốn làm món mì chân giò.
Lông trên chân giò phải cạo vài lần, chỗ nào cạo không sạch thì dùng lửa đốt.
Nàng thích ăn chân giò, nhưng nhất định không được có lông.
Bây giờ trong tay cũng có chút tiền, mua được hương liệu rồi, đại hồi, quế, tiểu hồi hương... dùng vải màn bọc lại thành túi nhỏ, có thể thoải mái cho vào nồi.
Mì chân giò đúng điệu phần lớn dùng mì trúc thăng, dùng cây trúc lớn ép ra, bây giờ không có điều kiện đó, mì kéo sợi bằng tay cũng được.
Bột mì đã ủ được vo thành sợi dài, Ôn Trọng Hạ nắm hai đầu, đập mạnh xuống bàn, xoắn lại như dây thừng, kéo dài ra, lại đập... liên tục lặp lại động tác này.
Chỉ thấy sợi bột ban đầu to bằng hai ngón tay, trong làn bột mì bay lượn, dần dần trở nên khác hẳn.
Đập mạnh lần cuối, nàng phủi bột mì trong không trung, thế mà lại xuất hiện một nắm mì sợi nhỏ.
"Oa!" Miệng Ôn Mạnh Đông há to như quả trứng gà, vừa rồi hắn cũng không hề chớp mắt.
A tỷ còn nói mình không biết biến trò ảo thuật, gạt người.
Từ Tú gần như ngây người, lại gần quan sát sợi mì, sợi nào sợi nấy đều nhau, tròn trịa không dính vào nhau.
"Hạ nhi, ngay cả đại sư phụ của tửu lâu Phàn Lâu cũng không có tay nghề này đâu."
"Đó là tửu lâu lớn nhất nhì, ta nào dám so." Ôn Trọng Hạ lại cầm một sợi bột tiếp tục đập, "Mì kéo sợi này chỉ là một trong những kỹ năng cơ bản nhất của nghề làm bếp, tẩu tử học một hai lần cũng làm được."
Đợi đến khi chân giò trong nồi có thể dùng đũa xiên qua dễ dàng, thì đun nước luộc mì.
Sợi mì vàng nhạt cuộn tròn trong bát sứ trắng tinh, xếp chân giò màu đỏ sẫm lên trên, rau cải xanh chần sơ qua vài giây, đặt bên cạnh chân giò, chan hai muỗng nước dùng chân giò sánh vàng óng ánh, cuối cùng rắc lên một chút hành lá thái nhỏ, vậy là hoàn thành.
Chân giò hầm nhừ, ngay cả gân cũng trong suốt, chỉ cần cắn nhẹ, da thịt liền rời khỏi xương.
Ôn Trọng Hạ thích nhất phần da chân giò, mềm mại, đầy collagen.
Ôn Mạnh Đông đã bắt đầu cầm lên gặm, hai cái răng cửa nhỏ như chuột hamster, gặm sạch sẽ từng chút một.
"Ta muốn thêm cay, ai muốn nữa không?"
Ôn Trọng Hạ múc một muỗng tương ớt trộn vào mì, Từ Tú chưa kịp nuốt xuống, nói lí nhí: "Ta cũng muốn, một chút thôi."
Mì làm bằng tay dễ thấm nước sốt nhất, ngấm nước dùng đậm đà đổi màu, cuộn lên, húp một miếng, trôi tuột xuống dạ dày, trơn mượt dai ngon, hương vị thơm ngon đậm đà, cắn trúng ớt, hương vị lập tức tăng gấp bội.
Từ Tú trong lòng cảm khái muôn phần, đến miệng chỉ còn lại một câu giản dị nhất: "Ngon."
Nước dùng trong bát bị nàng dùng mì cuốn sạch sẽ không còn một giọt, bên cạnh bát là một đống xương nhỏ, nàng hơi ngại ngùng, ăn sạch như vậy có phải hơi quá không?
Lại nhìn bát của tiểu muội, cũng y hệt, lập tức yên tâm.
Ăn hết chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với món ăn.
"A tỷ." Ôn Mạnh Đông có vẻ hơi hoảng hốt, mím môi, "Sao miệng đệ dính lại thế này?"
"Đó là collagen, đồ tốt đấy."
Ôn Mạnh Đông vừa nghe, liền thè lưỡi liếm, không thể lãng phí.
Từ sau trận tuyết hôm nọ, nhiệt độ ngày càng tăng, đợt rét cuối xuân coi như đã qua hẳn.
Ôn Trọng Hạ cởi áo bông, thay y phục mỏng nhẹ hơn, áo ngắn tay bó sát, váy dài, búi tóc đồng tâm rất thịnh hành trong giới nữ tử Đông Kinh.
Tóc búi gọn gàng, tiện làm việc, lại không lo tóc rụng vào bột mì.
Bán được ba ngày, học trò biết đến bánh kếp càng ngày càng đông. Hôm nay họ còn đang trên xe lừa, từ xa đã thấy có học trò đứng lảng vảng ở chỗ họ bày hàng.
Ôn Trọng Hạ như nhìn thấy từng đồng tiền vàng trên đầu bọn họ, chỉ cần đi qua là có thể bỏ túi.
Học trò cũng chẳng vội, một bên chờ đợi, một bên cầm sách đọc ê a “chi hồ giả dã”.
Cái này chắc là kiểu học bá thời xưa, cùng một loại người tài với đám học trò thời trước trời chưa sáng đã đứng ngoài hành lang học bài ngoại ngữ.
Ôn Mạnh Đông không mặc áo bông rốt cuộc không giống bánh tét nữa, bất quá mấy ngày nay được Ôn Trọng Hạ nuôi nấng khuôn mặt lại tròn trịa, trắng trẻo mềm mại.
Cậu bé ngửa khuôn mặt tròn như bánh trôi, ngơ ngác nhìn đại ca ca đọc sách, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Ôn Trọng Hạ lại như nhặt được báu vật, mua hết từ tay người bán thịt với giá rất rẻ.
Từ Tú rất muốn nói mấy cái móng giò này dơ bẩn, có gì ngon mà ăn, nhưng nghĩ lại, tiểu muội lắm trò, không chừng lại chế biến ra món gì đó, nên cũng mặc kệ nàng.
Ôn Trọng Hạ nhìn thấy chân giò, phản ứng đầu tiên là muốn làm món mì chân giò.
Lông trên chân giò phải cạo vài lần, chỗ nào cạo không sạch thì dùng lửa đốt.
Nàng thích ăn chân giò, nhưng nhất định không được có lông.
Bây giờ trong tay cũng có chút tiền, mua được hương liệu rồi, đại hồi, quế, tiểu hồi hương... dùng vải màn bọc lại thành túi nhỏ, có thể thoải mái cho vào nồi.
Mì chân giò đúng điệu phần lớn dùng mì trúc thăng, dùng cây trúc lớn ép ra, bây giờ không có điều kiện đó, mì kéo sợi bằng tay cũng được.
Bột mì đã ủ được vo thành sợi dài, Ôn Trọng Hạ nắm hai đầu, đập mạnh xuống bàn, xoắn lại như dây thừng, kéo dài ra, lại đập... liên tục lặp lại động tác này.
Chỉ thấy sợi bột ban đầu to bằng hai ngón tay, trong làn bột mì bay lượn, dần dần trở nên khác hẳn.
Đập mạnh lần cuối, nàng phủi bột mì trong không trung, thế mà lại xuất hiện một nắm mì sợi nhỏ.
"Oa!" Miệng Ôn Mạnh Đông há to như quả trứng gà, vừa rồi hắn cũng không hề chớp mắt.
A tỷ còn nói mình không biết biến trò ảo thuật, gạt người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Tú gần như ngây người, lại gần quan sát sợi mì, sợi nào sợi nấy đều nhau, tròn trịa không dính vào nhau.
"Hạ nhi, ngay cả đại sư phụ của tửu lâu Phàn Lâu cũng không có tay nghề này đâu."
"Đó là tửu lâu lớn nhất nhì, ta nào dám so." Ôn Trọng Hạ lại cầm một sợi bột tiếp tục đập, "Mì kéo sợi này chỉ là một trong những kỹ năng cơ bản nhất của nghề làm bếp, tẩu tử học một hai lần cũng làm được."
Đợi đến khi chân giò trong nồi có thể dùng đũa xiên qua dễ dàng, thì đun nước luộc mì.
Sợi mì vàng nhạt cuộn tròn trong bát sứ trắng tinh, xếp chân giò màu đỏ sẫm lên trên, rau cải xanh chần sơ qua vài giây, đặt bên cạnh chân giò, chan hai muỗng nước dùng chân giò sánh vàng óng ánh, cuối cùng rắc lên một chút hành lá thái nhỏ, vậy là hoàn thành.
Chân giò hầm nhừ, ngay cả gân cũng trong suốt, chỉ cần cắn nhẹ, da thịt liền rời khỏi xương.
Ôn Trọng Hạ thích nhất phần da chân giò, mềm mại, đầy collagen.
Ôn Mạnh Đông đã bắt đầu cầm lên gặm, hai cái răng cửa nhỏ như chuột hamster, gặm sạch sẽ từng chút một.
"Ta muốn thêm cay, ai muốn nữa không?"
Ôn Trọng Hạ múc một muỗng tương ớt trộn vào mì, Từ Tú chưa kịp nuốt xuống, nói lí nhí: "Ta cũng muốn, một chút thôi."
Mì làm bằng tay dễ thấm nước sốt nhất, ngấm nước dùng đậm đà đổi màu, cuộn lên, húp một miếng, trôi tuột xuống dạ dày, trơn mượt dai ngon, hương vị thơm ngon đậm đà, cắn trúng ớt, hương vị lập tức tăng gấp bội.
Từ Tú trong lòng cảm khái muôn phần, đến miệng chỉ còn lại một câu giản dị nhất: "Ngon."
Nước dùng trong bát bị nàng dùng mì cuốn sạch sẽ không còn một giọt, bên cạnh bát là một đống xương nhỏ, nàng hơi ngại ngùng, ăn sạch như vậy có phải hơi quá không?
Lại nhìn bát của tiểu muội, cũng y hệt, lập tức yên tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn hết chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với món ăn.
"A tỷ." Ôn Mạnh Đông có vẻ hơi hoảng hốt, mím môi, "Sao miệng đệ dính lại thế này?"
"Đó là collagen, đồ tốt đấy."
Ôn Mạnh Đông vừa nghe, liền thè lưỡi liếm, không thể lãng phí.
Từ sau trận tuyết hôm nọ, nhiệt độ ngày càng tăng, đợt rét cuối xuân coi như đã qua hẳn.
Ôn Trọng Hạ cởi áo bông, thay y phục mỏng nhẹ hơn, áo ngắn tay bó sát, váy dài, búi tóc đồng tâm rất thịnh hành trong giới nữ tử Đông Kinh.
Tóc búi gọn gàng, tiện làm việc, lại không lo tóc rụng vào bột mì.
Bán được ba ngày, học trò biết đến bánh kếp càng ngày càng đông. Hôm nay họ còn đang trên xe lừa, từ xa đã thấy có học trò đứng lảng vảng ở chỗ họ bày hàng.
Ôn Trọng Hạ như nhìn thấy từng đồng tiền vàng trên đầu bọn họ, chỉ cần đi qua là có thể bỏ túi.
Học trò cũng chẳng vội, một bên chờ đợi, một bên cầm sách đọc ê a “chi hồ giả dã”.
Cái này chắc là kiểu học bá thời xưa, cùng một loại người tài với đám học trò thời trước trời chưa sáng đã đứng ngoài hành lang học bài ngoại ngữ.
Ôn Mạnh Đông không mặc áo bông rốt cuộc không giống bánh tét nữa, bất quá mấy ngày nay được Ôn Trọng Hạ nuôi nấng khuôn mặt lại tròn trịa, trắng trẻo mềm mại.
Cậu bé ngửa khuôn mặt tròn như bánh trôi, ngơ ngác nhìn đại ca ca đọc sách, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro