Thiên Kim Phá Sản Dùng Mười Tám Chiêu Thức, Tán Tỉnh Thái Tử Gia
Chúc hai người...
2024-10-08 01:55:20
"Cô không sao chứ?" Người đàn ông cũng chú ý đến cô, nhẹ giọng hỏi.
Cam Nặc sững người.
Sao lại là anh?
Không đúng, tại sao lại gặp anh ở đây?!
Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, đầu óc Cam Nặc như bị đông cứng, lúng túng đứng im tại chỗ, ấp úng không nói nên lời.
Cũng may Yến Hòa Ngọc biết cô muốn hỏi gì, chỉ vào chiếc áo khoác bị dính rượu vang đỏ trong thùng rác, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Đến dọn dẹp một chút."
Cam Nặc bỗng nhiên hiểu ra. Dù sao cũng là người thừa kế của Yến gia, cho dù đã có vị hôn thê, những cô gái không màng danh phận theo đuổi anh vẫn rất nhiều.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, cô cũng không biết nên nói gì, ngơ ngác gật đầu, ánh mắt rơi xuống ống tay áo sơ mi được anh xắn lên.
Mặc dù áo khoác bị bẩn, nhưng trên người Yến Hòa Ngọc vẫn không dính một hạt bụi, a, có nên khen anh một câu thân thủ nhanh nhẹn...
Cam Nặc bắt đầu suy nghĩ lan man, tiếp theo, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, nhắc nhở vấn đề quan trọng nhất:
"Đây là nhà vệ sinh nam."
"A... À?"
Cam Nặc ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện ra đúng là như vậy, mặt lập tức đỏ bừng như gấc chín, xấu hổ muốn độn thổ.
Cô lắp bắp giải thích:
"Tôi... Không phải... Tôi chỉ muốn tìm một chỗ... Quá gấp, nên đi nhầm..."
"Ừ, tôi biết."
Cô vẫn không dám nhìn anh, chắp tay trước ngực, áy náy nói: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý chặn đường anh, tôi không biết anh cũng đến đây..."
"Ừ, tôi biết."
Giọng nói của Yến Hòa Ngọc vẫn điềm tĩnh như mọi khi, điều này ngược lại khiến Cam Nặc đang bối rối có chút trấn tĩnh.
Người ta cũng không để ý.
Nhưng mà Cam Nặc thật sự sợ bị Yến Hòa Ngọc hiểu lầm, cũng thật sự rất sợ... Sợ bị anh nhận ra.
Tuy rằng từng theo đuổi nam thần thời trung học cũng không phải chuyện gì lạ, khi đó, có cô gái nào mối tình đầu mà không thầm mến Yến Hòa Ngọc chứ?
Nhưng giống như cô năm đó mạnh mẽ theo đuổi, chỉ đổi lấy một câu "không quen" của nam thần, cuối cùng lại bởi vì gia cảnh nghèo khó mà chết tâm... Được rồi, chỉ có một mình cô như vậy.
Nghĩ lại thật buồn cười, năm đó cô cũng là hoa khôi được nhiều người theo đuổi, tại sao sau nhiều năm gặp lại bạn học cũ, lại là tình huống xấu hổ như vậy.
May mắn thay, năm đó Yến Hòa Ngọc không có chút ấn tượng nào với cô.
Cam Nặc tự an ủi mình hít sâu một hơi, trước khi đi vẫn cúi đầu thành khẩn nói thêm một câu:
"Tôi thật sự không cố ý, nghe nói anh sắp đính hôn với Tô Ngữ Kiều, tôi thấy hai người rất xứng đôi... Ừm, trai tài gái sắc, chúc hai người hạnh phúc."
Nói xong một hơi, Cam Nặc che mặt chạy ra ngoài, tốc độ nhanh như một con sóc nhỏ.
Yến Hòa Ngọc vẫn duy trì động tác xắn tay áo, nghiêng đầu nhìn bóng lưng vội vã của cô, đôi mắt hơi nheo lại.
-
Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, thịt cua, nấm truffle, vây cá lần lượt được dọn lên.
Là một người sợ xã giao, Cam Nặc vẫn còn đắm chìm trong sự xấu hổ vừa rồi, nhất là sau khi trở lại phòng tiệc, cô phát hiện, Yến Hòa Ngọc... lại không ngồi cùng bàn với Tô Ngữ Kiều, mà anh ngồi cùng bàn với một vị thiếu gia khác!
Kinh Kha từ trước đến nay quan hệ với Lục Tử Lý rất tốt, Cam Nặc lại là bạn gái Lục Tử Lý mang đến, cuối cùng, Cam Nặc và Yến Hòa Ngọc lại ngồi đối diện nhau.
Sợ người đối diện nhếch mép cười nhạt, vị thái tử gia chú ý đến mình, hoặc là nhắc tới chuyện vừa rồi làm trò đùa trên bàn rượu, Cam Nặc khúm núm không dám ngẩng đầu, chỉ có thể vùi đầu ăn để che giấu sự mất tự nhiên.
Cũng may các vị công tử kia mải mê trò chuyện, Yến Hòa Ngọc lại rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng một lần.
Dường như thật sự không có ai chú ý đến cô, vừa vặn có thể lừa dối qua...
"Tử Lý hôm nay dẫn đến một người bạn gái thật biết điều, cũng không quan tâm đến người ta, xem ra là mấy người chúng ta quá tầm thường, không xứng được mỹ nhân đón tiếp."
Kinh Kha vắt chéo chân, trong tay cầm ly rượu, ánh mắt nhìn Cam Nặc đầy hứng thú.
Cam Nặc đang dọn sạch mấy đĩa thức ăn trước mặt, ngượng ngùng gãi đầu: "Hả? Không phải, tôi đang ăn."
Gương mặt cô non nớt, cho dù là vẻ mặt ngốc nghếch cũng khiến người ta vui vẻ, Kinh Kha cười: "Phụt, ngon như vậy sao?"
Cam Nặc rất thành thật đánh giá từ góc độ của một kẻ tham ăn: "Kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là hương vị hơi nhạt, không có gì đặc sắc."
"Vậy em làm quen với anh một chút, nhà hàng này cũng bình thường, lần sau chúng ta đến nhà hàng mới mở bên cạnh, cũng để Tử Lý mời em đi cùng."
Kinh Kha chống cằm, ánh mắt lướt qua làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh của cô.
Cam Nặc cũng từng nghe nói đến Kinh Kha, thiếu gia Kinh gia nổi tiếng đào hoa, thấy sắc nảy lòng tham là chuyện bình thường, cô nghiêng đầu nhìn Lục Tử Lý, Lục Tử Lý thản nhiên nói: "Các cậu trực tiếp thêm WeChat là được."
Cam Nặc mím môi, mở khóa điện thoại đưa qua, nhân viên phục vụ vừa vặn đẩy xe đồ ngọt đến bàn bọn họ.
Kinh Kha nhìn nhân viên phục vụ bưng đến một ly nước cam, đặt trước mặt Yến Hòa Ngọc, tấm tắc lấy làm lạ: "Hòa Ngọc cũng lạ thật, không uống rượu mà lại muốn uống nước trái cây, sao đi Mỹ về lại thích tu thân dưỡng tính thế?"
Yến Hòa Ngọc liếc hắn ta một cái: "Hôm nay không mang theo tài xế."
Nhờ phúc của vị thiếu gia kia, nhân viên phục vụ cũng mang cho cô một ly, tặng kèm một đĩa bánh kem.
Nước trái cây chua chua ngọt ngọt, bánh kem ngọt ngào tan trong miệng, kỳ diệu thay, tâm trạng Cam Nặc tốt lên trông thấy, khóe miệng không khỏi cong lên.
Bị người ta trêu chọc một chút cũng không mất miếng thịt nào, được ăn bữa tiệc sang trọng miễn phí còn không tốt sao. Quà không lấy cũng được, hóa đơn đầy đủ hết, về mang ra chợ đen bán cũng có thể lấy lại một vạn tiền.
Thật ngại quá, cô hiện tại chính là một người không có theo đuổi cao thượng như vậy.
Cam Nặc còn chưa uống được hai ngụm nước trái cây thì bạn trai hờ Lục Tử Lý đã ghé vào tai cô, thấp giọng: "Nặc Nặc, chẳng phải em biết khiêu vũ sao? Kinh thiếu vừa vặn có ý với em đấy, một lát thể hiện vài điệu, góp vui cho mọi người thế nào?"
Cam Nặc suýt nữa thì phun hết nước trái cây ra, cô không thể tin nổi mà quay đầu nhìn Lục Tử Lý:
"Anh muốn em làm gì?"
Cam Nặc sững người.
Sao lại là anh?
Không đúng, tại sao lại gặp anh ở đây?!
Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, đầu óc Cam Nặc như bị đông cứng, lúng túng đứng im tại chỗ, ấp úng không nói nên lời.
Cũng may Yến Hòa Ngọc biết cô muốn hỏi gì, chỉ vào chiếc áo khoác bị dính rượu vang đỏ trong thùng rác, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Đến dọn dẹp một chút."
Cam Nặc bỗng nhiên hiểu ra. Dù sao cũng là người thừa kế của Yến gia, cho dù đã có vị hôn thê, những cô gái không màng danh phận theo đuổi anh vẫn rất nhiều.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, cô cũng không biết nên nói gì, ngơ ngác gật đầu, ánh mắt rơi xuống ống tay áo sơ mi được anh xắn lên.
Mặc dù áo khoác bị bẩn, nhưng trên người Yến Hòa Ngọc vẫn không dính một hạt bụi, a, có nên khen anh một câu thân thủ nhanh nhẹn...
Cam Nặc bắt đầu suy nghĩ lan man, tiếp theo, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, nhắc nhở vấn đề quan trọng nhất:
"Đây là nhà vệ sinh nam."
"A... À?"
Cam Nặc ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện ra đúng là như vậy, mặt lập tức đỏ bừng như gấc chín, xấu hổ muốn độn thổ.
Cô lắp bắp giải thích:
"Tôi... Không phải... Tôi chỉ muốn tìm một chỗ... Quá gấp, nên đi nhầm..."
"Ừ, tôi biết."
Cô vẫn không dám nhìn anh, chắp tay trước ngực, áy náy nói: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý chặn đường anh, tôi không biết anh cũng đến đây..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, tôi biết."
Giọng nói của Yến Hòa Ngọc vẫn điềm tĩnh như mọi khi, điều này ngược lại khiến Cam Nặc đang bối rối có chút trấn tĩnh.
Người ta cũng không để ý.
Nhưng mà Cam Nặc thật sự sợ bị Yến Hòa Ngọc hiểu lầm, cũng thật sự rất sợ... Sợ bị anh nhận ra.
Tuy rằng từng theo đuổi nam thần thời trung học cũng không phải chuyện gì lạ, khi đó, có cô gái nào mối tình đầu mà không thầm mến Yến Hòa Ngọc chứ?
Nhưng giống như cô năm đó mạnh mẽ theo đuổi, chỉ đổi lấy một câu "không quen" của nam thần, cuối cùng lại bởi vì gia cảnh nghèo khó mà chết tâm... Được rồi, chỉ có một mình cô như vậy.
Nghĩ lại thật buồn cười, năm đó cô cũng là hoa khôi được nhiều người theo đuổi, tại sao sau nhiều năm gặp lại bạn học cũ, lại là tình huống xấu hổ như vậy.
May mắn thay, năm đó Yến Hòa Ngọc không có chút ấn tượng nào với cô.
Cam Nặc tự an ủi mình hít sâu một hơi, trước khi đi vẫn cúi đầu thành khẩn nói thêm một câu:
"Tôi thật sự không cố ý, nghe nói anh sắp đính hôn với Tô Ngữ Kiều, tôi thấy hai người rất xứng đôi... Ừm, trai tài gái sắc, chúc hai người hạnh phúc."
Nói xong một hơi, Cam Nặc che mặt chạy ra ngoài, tốc độ nhanh như một con sóc nhỏ.
Yến Hòa Ngọc vẫn duy trì động tác xắn tay áo, nghiêng đầu nhìn bóng lưng vội vã của cô, đôi mắt hơi nheo lại.
-
Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, thịt cua, nấm truffle, vây cá lần lượt được dọn lên.
Là một người sợ xã giao, Cam Nặc vẫn còn đắm chìm trong sự xấu hổ vừa rồi, nhất là sau khi trở lại phòng tiệc, cô phát hiện, Yến Hòa Ngọc... lại không ngồi cùng bàn với Tô Ngữ Kiều, mà anh ngồi cùng bàn với một vị thiếu gia khác!
Kinh Kha từ trước đến nay quan hệ với Lục Tử Lý rất tốt, Cam Nặc lại là bạn gái Lục Tử Lý mang đến, cuối cùng, Cam Nặc và Yến Hòa Ngọc lại ngồi đối diện nhau.
Sợ người đối diện nhếch mép cười nhạt, vị thái tử gia chú ý đến mình, hoặc là nhắc tới chuyện vừa rồi làm trò đùa trên bàn rượu, Cam Nặc khúm núm không dám ngẩng đầu, chỉ có thể vùi đầu ăn để che giấu sự mất tự nhiên.
Cũng may các vị công tử kia mải mê trò chuyện, Yến Hòa Ngọc lại rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng một lần.
Dường như thật sự không có ai chú ý đến cô, vừa vặn có thể lừa dối qua...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tử Lý hôm nay dẫn đến một người bạn gái thật biết điều, cũng không quan tâm đến người ta, xem ra là mấy người chúng ta quá tầm thường, không xứng được mỹ nhân đón tiếp."
Kinh Kha vắt chéo chân, trong tay cầm ly rượu, ánh mắt nhìn Cam Nặc đầy hứng thú.
Cam Nặc đang dọn sạch mấy đĩa thức ăn trước mặt, ngượng ngùng gãi đầu: "Hả? Không phải, tôi đang ăn."
Gương mặt cô non nớt, cho dù là vẻ mặt ngốc nghếch cũng khiến người ta vui vẻ, Kinh Kha cười: "Phụt, ngon như vậy sao?"
Cam Nặc rất thành thật đánh giá từ góc độ của một kẻ tham ăn: "Kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là hương vị hơi nhạt, không có gì đặc sắc."
"Vậy em làm quen với anh một chút, nhà hàng này cũng bình thường, lần sau chúng ta đến nhà hàng mới mở bên cạnh, cũng để Tử Lý mời em đi cùng."
Kinh Kha chống cằm, ánh mắt lướt qua làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh của cô.
Cam Nặc cũng từng nghe nói đến Kinh Kha, thiếu gia Kinh gia nổi tiếng đào hoa, thấy sắc nảy lòng tham là chuyện bình thường, cô nghiêng đầu nhìn Lục Tử Lý, Lục Tử Lý thản nhiên nói: "Các cậu trực tiếp thêm WeChat là được."
Cam Nặc mím môi, mở khóa điện thoại đưa qua, nhân viên phục vụ vừa vặn đẩy xe đồ ngọt đến bàn bọn họ.
Kinh Kha nhìn nhân viên phục vụ bưng đến một ly nước cam, đặt trước mặt Yến Hòa Ngọc, tấm tắc lấy làm lạ: "Hòa Ngọc cũng lạ thật, không uống rượu mà lại muốn uống nước trái cây, sao đi Mỹ về lại thích tu thân dưỡng tính thế?"
Yến Hòa Ngọc liếc hắn ta một cái: "Hôm nay không mang theo tài xế."
Nhờ phúc của vị thiếu gia kia, nhân viên phục vụ cũng mang cho cô một ly, tặng kèm một đĩa bánh kem.
Nước trái cây chua chua ngọt ngọt, bánh kem ngọt ngào tan trong miệng, kỳ diệu thay, tâm trạng Cam Nặc tốt lên trông thấy, khóe miệng không khỏi cong lên.
Bị người ta trêu chọc một chút cũng không mất miếng thịt nào, được ăn bữa tiệc sang trọng miễn phí còn không tốt sao. Quà không lấy cũng được, hóa đơn đầy đủ hết, về mang ra chợ đen bán cũng có thể lấy lại một vạn tiền.
Thật ngại quá, cô hiện tại chính là một người không có theo đuổi cao thượng như vậy.
Cam Nặc còn chưa uống được hai ngụm nước trái cây thì bạn trai hờ Lục Tử Lý đã ghé vào tai cô, thấp giọng: "Nặc Nặc, chẳng phải em biết khiêu vũ sao? Kinh thiếu vừa vặn có ý với em đấy, một lát thể hiện vài điệu, góp vui cho mọi người thế nào?"
Cam Nặc suýt nữa thì phun hết nước trái cây ra, cô không thể tin nổi mà quay đầu nhìn Lục Tử Lý:
"Anh muốn em làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro