Thiên Kim Phá Sản Dùng Mười Tám Chiêu Thức, Tán Tỉnh Thái Tử Gia
Qùa Tặng
2024-10-08 01:55:20
“Cam Nặc, lần trước anh đánh bài thua một chiếc xe ở biệt viện Sơn gia, xe kia của anh vừa mua không lâu, Kinh thiếu nói cũng không cần bồi thường thật, để cho anh ta cao hứng coi như xong... Em yêu, em giúp anh lần này, nhé?"
Lục Tử Lý nắm lấy đầu ngón tay Cam Nặc đặt dưới bàn xoa xoa, nhõng nhẽo đòi hỏi, quấy rầy Cam Nặc đến phiền lòng. Cam Nặc tránh anh ta ra, anh ta lại bóp.
Lục Tử Lý vẫn cười đùa tí tởn, nhưng giọng điệu lại rõ ràng mang theo một chút uy hiếp.
"Cam Nặc, em là bạn gái của anh, chẳng lẽ muốn đứng về phía người ngoài sao?"
Cam Nặc cắn ống hút, không nói một lời.
Cô vẫn luôn biết Lục Tử Lý không thích mình nhiều, đến bây giờ, trong mắt bạn trai mình, chỉ sợ cô chỉ còn lại một chút nhan sắc giá trị lợi dụng.
Cô liếm môi, lông mi như cánh bướm vỗ nhẹ, mí mắt trắng nõn bất an run rẩy, lại nói không nên lời.
Cô đã sớm hứa hẹn sẽ làm bất cứ chuyện gì vì anh ta, nếu đây là điều Lục Tử Lý cần cô làm.
Bình phong lịch sự tao nhã ngăn cách một gian phòng, người phục vụ đặt trà thơm sau khi các vị khách ăn xong, những người tò mò vươn cổ chen vào khe cửa xem.
Chủ tọa đang ngồi là hai công tử tôn quý nhất, một người cà lơ phất phơ, một người ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi điện thoại, Lục Tử Lý ở một bên cười theo rất khép nép.
Qua một hồi Tô Ngữ Kiều cũng nghe được động tĩnh chạy tới, cười mỉm phe phẩy chiếc quạt, sợi tóc kẹp ở sau tai, nhã nhặn ưu nhã chậm rãi đi vào.
"Tôi cứ bảo bên ngoài sao lại tụ tập nhiều người như vậy, thì ra các anh còn sắp xếp biểu diễn tài nghệ ở đây."
Kinh Kha cầm hạt dưa cắn, nhìn chằm chằm bóng người sau bình phong.
"Tử Lý sắp xếp, cậu ta vẫn như trước đây đều có trò mới mẻ."
Tô Ngữ Kiều mỉm cười lắc đầu: "Tôi là chủ nhà, ngược lại không có ý tưởng chu đáo. Có thể cho tôi xem cùng không?"
Lục Tử Lý vội vàng đứng dậy nhường chỗ: "Đương nhiên, em là chủ bữa tiệc, đây vốn chính là quà tặng chuẩn bị cho em."
Tô Ngữ Kiều ngồi xuống nhìn Yến Hòa Ngọc, thoạt nhìn anh rất bận, cả đêm mắt không rời điện thoại, đeo tai nghe Bluetooth, luôn xem tài liệu trả lời tin nhắn.
Dù như thế nào thì nụ cười nhạt nhẽo cũng không xóa bỏ được vẻ xa cách trên người anh, không ai dám lại gần anh.
Cô ta bất động thanh sắc tiến lại gần anh chút.
Ánh đèn dần tối, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, sau tấm bình phong chậm rãi xuất hiện một bóng hình xinh đẹp màu tím nhạt.
Cánh tay mảnh mai duỗi ra, Cam Nặc dùng mũi chân trần vạch đất, thân hình uyển chuyển như sóng nước nhộn nhạo ra.
Không mặc trang phục cầu kỳ, ánh đèn chiếu vào, cô mặc váy ngắn mộc mạc, dùng động tác phức tạp hay thay đổi liên kết với ánh mắt chú ý của người xem, vừa ngẩng đầu nhìn lại, vòng eo xoay tròn, giữa những đường cong hiện ra vẻ đẹp biến ảo khó lường, hết sức xinh đẹp.
Thật ra Cam Nặc vẫn rất căng thẳng, sau khi uống thuốc xong cũng chỉ miễn cưỡng kiềm chế, thậm chí trước mắt cô còn xuất hiện ảo giác.
Nhất là khi nhìn thấy mấy người ngồi trước mặt, tứ chi của cô càng thêm cứng đờ không tự nhiên.
Tô Ngữ Kiều, còn có Yến Hòa Ngọc.
Cam Nặc cắn môi thở ra, cố gắng chìm vào trong khúc nhạc.
Bản năng của vũ công khiến cô có thể kiên trì cả bài hát, nhưng vẫn là nên liếc về phía khán đài lộ ra vẻ sợ hãi.
Từ góc độ này, hai mắt cô hơi xếch lên, mị hoặc như tơ, rõ ràng chạm phải ánh mắt của Yến Hòa Ngọc đang lặng lặng nhìn cô, lạnh nhạt như mặt hồ đóng băng, không phân biệt hỉ nộ.
Đây vốn là một cái liếc mắt đưa tình trong vũ đạo, Cam Nặc lại không ngờ tới thật sự bị anh đón nhận, sợ tới mức vội vàng xoay người bỏ qua động tác này.
"Là học viện vũ đạo?"
Kinh Kha nghiêng đầu hỏi Lục Tử Lý.
"Không phải, đại học C, là ngành thiết kế." Lục Tử Lý đáp.
"Trách không được tôi nói cô ấy có khí chất học sinh."
Kinh Kha vuốt cằm, tấm tắc khen ngợi: "Thành tích không tệ, nếu nhớ không lầm, cũng chỉ kém trường cũ của tôi và Yến Hòa Ngọc một bậc, đúng không?"
Anh ta đã hoàn toàn quên mất Cam Nặc đối mặt mọi người ngơ ngẩn mất tập trung, tự động lý giải là cô gái người ta giả vờ ngây thơ, có linh khí.
Yến Hòa Ngọc bị nhắc đến rõ ràng nghe thấy, chống trán khẽ cười một tiếng, không nói chuyện.
Tô Ngữ Kiều cong khóe miệng cười, giúp anh ta bổ sung đầy đủ: "A Kha, anh là nhờ chú Kinh quyên góp thư viện mới học được đấy, có thể so sánh sao."
Kinh Kha bị vạch trần khuyết điểm, vẻ mặt ảm đạm: "Đó còn không phải là trách Hòa Ngọc quá giỏi sao, đã nói là tùy tiện thi cử, ai ngờ được cậu ta thật đúng là học được, hại lão già nhà tôi cũng nhét cả tôi vào."
Mọi người đều cười rộ lên.
Tô Ngữ Kiều lại thở dài như tiếc hận:
"Lại nói tiếp, Cam Nặc cũng đáng thương, trong nhà như vậy, không phải chỉ có thể đi học sao? Lát nữa cho cô ấy chút tiền đi, xem như là tâm ý của bạn học cũ chúng ta."
"Nhà cô ấy như thế nào?"
"Mấy năm trước phá sản, cha mẹ trốn nợ khắp nơi, nghe nói bây giờ cô ấy sống một mình."
"Thảm như vậy, vậy không khác gì trẻ mồ côi sao?"
"Cũng không hẳn, nghe nói còn có một bà ngoại bị bệnh, là nhặt phế liệu."
Lục Tử Lý nắm lấy đầu ngón tay Cam Nặc đặt dưới bàn xoa xoa, nhõng nhẽo đòi hỏi, quấy rầy Cam Nặc đến phiền lòng. Cam Nặc tránh anh ta ra, anh ta lại bóp.
Lục Tử Lý vẫn cười đùa tí tởn, nhưng giọng điệu lại rõ ràng mang theo một chút uy hiếp.
"Cam Nặc, em là bạn gái của anh, chẳng lẽ muốn đứng về phía người ngoài sao?"
Cam Nặc cắn ống hút, không nói một lời.
Cô vẫn luôn biết Lục Tử Lý không thích mình nhiều, đến bây giờ, trong mắt bạn trai mình, chỉ sợ cô chỉ còn lại một chút nhan sắc giá trị lợi dụng.
Cô liếm môi, lông mi như cánh bướm vỗ nhẹ, mí mắt trắng nõn bất an run rẩy, lại nói không nên lời.
Cô đã sớm hứa hẹn sẽ làm bất cứ chuyện gì vì anh ta, nếu đây là điều Lục Tử Lý cần cô làm.
Bình phong lịch sự tao nhã ngăn cách một gian phòng, người phục vụ đặt trà thơm sau khi các vị khách ăn xong, những người tò mò vươn cổ chen vào khe cửa xem.
Chủ tọa đang ngồi là hai công tử tôn quý nhất, một người cà lơ phất phơ, một người ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi điện thoại, Lục Tử Lý ở một bên cười theo rất khép nép.
Qua một hồi Tô Ngữ Kiều cũng nghe được động tĩnh chạy tới, cười mỉm phe phẩy chiếc quạt, sợi tóc kẹp ở sau tai, nhã nhặn ưu nhã chậm rãi đi vào.
"Tôi cứ bảo bên ngoài sao lại tụ tập nhiều người như vậy, thì ra các anh còn sắp xếp biểu diễn tài nghệ ở đây."
Kinh Kha cầm hạt dưa cắn, nhìn chằm chằm bóng người sau bình phong.
"Tử Lý sắp xếp, cậu ta vẫn như trước đây đều có trò mới mẻ."
Tô Ngữ Kiều mỉm cười lắc đầu: "Tôi là chủ nhà, ngược lại không có ý tưởng chu đáo. Có thể cho tôi xem cùng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tử Lý vội vàng đứng dậy nhường chỗ: "Đương nhiên, em là chủ bữa tiệc, đây vốn chính là quà tặng chuẩn bị cho em."
Tô Ngữ Kiều ngồi xuống nhìn Yến Hòa Ngọc, thoạt nhìn anh rất bận, cả đêm mắt không rời điện thoại, đeo tai nghe Bluetooth, luôn xem tài liệu trả lời tin nhắn.
Dù như thế nào thì nụ cười nhạt nhẽo cũng không xóa bỏ được vẻ xa cách trên người anh, không ai dám lại gần anh.
Cô ta bất động thanh sắc tiến lại gần anh chút.
Ánh đèn dần tối, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, sau tấm bình phong chậm rãi xuất hiện một bóng hình xinh đẹp màu tím nhạt.
Cánh tay mảnh mai duỗi ra, Cam Nặc dùng mũi chân trần vạch đất, thân hình uyển chuyển như sóng nước nhộn nhạo ra.
Không mặc trang phục cầu kỳ, ánh đèn chiếu vào, cô mặc váy ngắn mộc mạc, dùng động tác phức tạp hay thay đổi liên kết với ánh mắt chú ý của người xem, vừa ngẩng đầu nhìn lại, vòng eo xoay tròn, giữa những đường cong hiện ra vẻ đẹp biến ảo khó lường, hết sức xinh đẹp.
Thật ra Cam Nặc vẫn rất căng thẳng, sau khi uống thuốc xong cũng chỉ miễn cưỡng kiềm chế, thậm chí trước mắt cô còn xuất hiện ảo giác.
Nhất là khi nhìn thấy mấy người ngồi trước mặt, tứ chi của cô càng thêm cứng đờ không tự nhiên.
Tô Ngữ Kiều, còn có Yến Hòa Ngọc.
Cam Nặc cắn môi thở ra, cố gắng chìm vào trong khúc nhạc.
Bản năng của vũ công khiến cô có thể kiên trì cả bài hát, nhưng vẫn là nên liếc về phía khán đài lộ ra vẻ sợ hãi.
Từ góc độ này, hai mắt cô hơi xếch lên, mị hoặc như tơ, rõ ràng chạm phải ánh mắt của Yến Hòa Ngọc đang lặng lặng nhìn cô, lạnh nhạt như mặt hồ đóng băng, không phân biệt hỉ nộ.
Đây vốn là một cái liếc mắt đưa tình trong vũ đạo, Cam Nặc lại không ngờ tới thật sự bị anh đón nhận, sợ tới mức vội vàng xoay người bỏ qua động tác này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là học viện vũ đạo?"
Kinh Kha nghiêng đầu hỏi Lục Tử Lý.
"Không phải, đại học C, là ngành thiết kế." Lục Tử Lý đáp.
"Trách không được tôi nói cô ấy có khí chất học sinh."
Kinh Kha vuốt cằm, tấm tắc khen ngợi: "Thành tích không tệ, nếu nhớ không lầm, cũng chỉ kém trường cũ của tôi và Yến Hòa Ngọc một bậc, đúng không?"
Anh ta đã hoàn toàn quên mất Cam Nặc đối mặt mọi người ngơ ngẩn mất tập trung, tự động lý giải là cô gái người ta giả vờ ngây thơ, có linh khí.
Yến Hòa Ngọc bị nhắc đến rõ ràng nghe thấy, chống trán khẽ cười một tiếng, không nói chuyện.
Tô Ngữ Kiều cong khóe miệng cười, giúp anh ta bổ sung đầy đủ: "A Kha, anh là nhờ chú Kinh quyên góp thư viện mới học được đấy, có thể so sánh sao."
Kinh Kha bị vạch trần khuyết điểm, vẻ mặt ảm đạm: "Đó còn không phải là trách Hòa Ngọc quá giỏi sao, đã nói là tùy tiện thi cử, ai ngờ được cậu ta thật đúng là học được, hại lão già nhà tôi cũng nhét cả tôi vào."
Mọi người đều cười rộ lên.
Tô Ngữ Kiều lại thở dài như tiếc hận:
"Lại nói tiếp, Cam Nặc cũng đáng thương, trong nhà như vậy, không phải chỉ có thể đi học sao? Lát nữa cho cô ấy chút tiền đi, xem như là tâm ý của bạn học cũ chúng ta."
"Nhà cô ấy như thế nào?"
"Mấy năm trước phá sản, cha mẹ trốn nợ khắp nơi, nghe nói bây giờ cô ấy sống một mình."
"Thảm như vậy, vậy không khác gì trẻ mồ côi sao?"
"Cũng không hẳn, nghe nói còn có một bà ngoại bị bệnh, là nhặt phế liệu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro