Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 34
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Nếu như không phải Thẩm Thu chết rồi, e rằng bà ta sẽ không để lộ video này.
Ngô Duyên ngồi tại chỗ chốc lát, chuyển tiếp email cho cha, tiện thể tới phòng ông thảo luận chuyện này.
Ngô Tông Bình đã đi dạo trở về, bây giờ đang bận rộn làm gì đó.
Trên bàn của ông đang mở một cuốn tạp chí thời trang, còn ông thì đang mô phỏng lại một chiếc mũ trên đó. Nhìn thấy Ngô Duyên tới, ông còn cười nói: “Cô nhóc Đậu Đậu kia nói muốn một chiếc mũ như vậy, cha vẽ xong rồi, đến lúc đó đốt cho cô bé đội.”
Đậu Đậu không giống như nhóc nghịch ngợm Tiểu Ảnh Tử, biết tỏ vẻ ngây thơ cũng biết làm nũng, cộng thêm tuổi còn nhỏ đã qua đời, Ngô Tông Bình không khỏi gần gũi với cô bé hơn.
Dường như ông nhớ ra gì đó, nói ra: “Đúng rồi, núi Hòe chúng ta có thể trồng dưa hấu, thứ đồ dưa hấu này lớn nhanh, năm nay là có thể bán ra.”
Trong khoảng thời gian này có khá nhiều người liên lạc với ông, bày tỏ muốn mua hoa quả khác. Mặc dù dâu tây và cà chua đều rất ngon, nhưng bọn họ cũng muốn ăn nhiều loại khác nữa.
Ngô Duyên nói: “Vậy thì tìm người khai khẩn thêm một mẫu ruộng trồng dưa hấu.” Cùng lắm thì để Tiểu Ảnh Tử vất vả chút.
Không đúng, cô qua đây cũng không phải vì chuyện hoa quả.
Sắc mặt Ngô Duyên trở nên nghiêm túc: “Cha, con vừa gửi cho cha một email, cha xem trước đã.”
Ngô Tông Bình thấy sắc mặt của cô liền biết không phải việc nhỏ, lập tức lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào email.
Mấy phút sau, sắc mặt của ông thay đổi liên tục, có căm hận, có coi thường, còn có mờ mịt mà ngay cả bản thân cũng không nhận thấy.
“Bà ta chết rồi?”
Chắc hẳn là chết rồi, nếu không ai sẽ đang yên đang lành mà tự nguyền rủa mình như vậy. Nếu như không chết, chắc chắn Thẩm Thu sẽ nắm chắc hai thứ đồ này để bắt chẹt Trình Thiên Hành, sao có thể gửi email này cho bọn họ.
Ông cười khẩy: “Tám chín phần mười là Trình Thiên Hành làm, vừa nhìn đã biết là thủ đoạn của hắn. Xem ra hai cha con chúng ta phải cảm ơn hắn đã nương tay, không lấy tính mạng của chúng ta.”
Thảo nào mỗi lần gặp mặt trước đó, Trình Thiên Hành đều tỏ vẻ khoan dung độ lượng, cao xa vời vợi.
Mặc dù ông vô cùng chán ghét Thẩm Thu, nhưng cũng không nghĩ tới việc hại chết bà ta.
“Ngày mai chúng ta đi báo án.”
Ngô Duyên gật đầu, đáng tiếc không biết ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Thu, nếu không có thể thử triệu hoán hồn phách của bà ta hỏi thăm.
“Về phần những chứng cứ Thẩm Thu gửi cho này...”
Ngô Tông Bình lộ vẻ bình tĩnh: “Bây giờ không cách nào lan truyền ra, cùng lắm cũng chỉ hủy hoại danh tiếng của Trình Nguyệt Cầm, không ảnh hưởng gì đến Trình Thiên Hành.”
Dù sao đã rất lâu hai chị em bọn họ không liên lạc với nhau, Trình Nguyệt Cầm và Thẩm Thu đều đã chết, người đời đều sẽ chỉ cảm thấy người chết là lớn nhất. Lan truyền chuyện này ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ có thể vạch trần lời nói dối trước đó của Trình Thiên Hành.
Trình Thiên Hành sợ danh tiếng của cháu gái ngoại nhà mình có tì vết, nói với bên ngoài rằng chuyện năm đó là sơ sót của bệnh viện, hai đứa nhỏ bị nhầm lẫn với nhau. Cộng thêm khi đó Trình Sương Sương cũng đã có không ít fan hâm mộ, thế là nhiều dư luận trái chiều nảy ra nhằm vào Ngô Tông Bình, bày tỏ ông là kẻ ung thư huyết thống, vừa phát hiện Trình Sương Sương không phải con gái ruột liền trở mặt vô tình.
Quan trọng hơn là, bây giờ Trình Thiên Hành có sản nghiệp to lớn, bọn họ đăng bài lên mạng, chỉ sợ còn chưa kịp lớn chuyện đã bị xóa mất. Trừ phi một đòn ắt trúng...
Sau khi thương lượng, hôm sau hai cha con cùng đi tới cục cảnh sát.
“Chúng tôi nhận được email này, cảm thấy không ổn, cho nên mới muốn báo án, bây giờ Thẩm Thu này vẫn tốt chứ?”
Người làm việc với bọn họ là một nữ cảnh sát họ Trương, cô ta cũng nhận ra Ngô Tông Bình và Ngô Duyên bên cạnh ông - dù sao vụ án đánh tráo kia cũng xảy ra ở thành phố K bọn họ, hơn nữa còn dính dáng đến phú hào Ngô Tông Bình, cho nên khi đó vô cùng huyên náo xôn xao.
Cô ta nhìn nội dung email, lại nhìn Ngô Duyên, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần đồng tình. Cũng bởi vì ích kỷ của hai người phụ nữ, đã hại một thiên kim đại tiểu thư chịu khổ nhiều năm như vậy.
Hơn nữa trên mạng còn đồn đoán sai sự thật, rõ ràng chính là mẹ đẻ của Trình Sương Sương trăm phương ngàn kế tráo đổi.
“Đợi điều tra ra rồi, chúng tôi sẽ báo cho hai người.”
Ngô Duyên lại cảm thấy chuyện này không khả thi, loại thông tin cá nhân như thế này đều là quyền riêng tư, trừ phi bọn họ đưa ra chứng minh quan hệ với Thẩm Thu, nếu không khó mà được biết nội tình.
Hai cha con đều không ôm hi vọng quá lớn, chỉ là trước tiên muốn lập hồ sơ vụ án, sau đó tìm tới người nhà của Thẩm Thu, tìm hiểu từ chỗ bọn họ.
Có điều, Ngô Duyên không ngờ, cô vừa ra khỏi cục cảnh sát đã có người chủ động đưa manh mối vào trong tay cô.
Ngô Duyên ngồi tại chỗ chốc lát, chuyển tiếp email cho cha, tiện thể tới phòng ông thảo luận chuyện này.
Ngô Tông Bình đã đi dạo trở về, bây giờ đang bận rộn làm gì đó.
Trên bàn của ông đang mở một cuốn tạp chí thời trang, còn ông thì đang mô phỏng lại một chiếc mũ trên đó. Nhìn thấy Ngô Duyên tới, ông còn cười nói: “Cô nhóc Đậu Đậu kia nói muốn một chiếc mũ như vậy, cha vẽ xong rồi, đến lúc đó đốt cho cô bé đội.”
Đậu Đậu không giống như nhóc nghịch ngợm Tiểu Ảnh Tử, biết tỏ vẻ ngây thơ cũng biết làm nũng, cộng thêm tuổi còn nhỏ đã qua đời, Ngô Tông Bình không khỏi gần gũi với cô bé hơn.
Dường như ông nhớ ra gì đó, nói ra: “Đúng rồi, núi Hòe chúng ta có thể trồng dưa hấu, thứ đồ dưa hấu này lớn nhanh, năm nay là có thể bán ra.”
Trong khoảng thời gian này có khá nhiều người liên lạc với ông, bày tỏ muốn mua hoa quả khác. Mặc dù dâu tây và cà chua đều rất ngon, nhưng bọn họ cũng muốn ăn nhiều loại khác nữa.
Ngô Duyên nói: “Vậy thì tìm người khai khẩn thêm một mẫu ruộng trồng dưa hấu.” Cùng lắm thì để Tiểu Ảnh Tử vất vả chút.
Không đúng, cô qua đây cũng không phải vì chuyện hoa quả.
Sắc mặt Ngô Duyên trở nên nghiêm túc: “Cha, con vừa gửi cho cha một email, cha xem trước đã.”
Ngô Tông Bình thấy sắc mặt của cô liền biết không phải việc nhỏ, lập tức lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào email.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy phút sau, sắc mặt của ông thay đổi liên tục, có căm hận, có coi thường, còn có mờ mịt mà ngay cả bản thân cũng không nhận thấy.
“Bà ta chết rồi?”
Chắc hẳn là chết rồi, nếu không ai sẽ đang yên đang lành mà tự nguyền rủa mình như vậy. Nếu như không chết, chắc chắn Thẩm Thu sẽ nắm chắc hai thứ đồ này để bắt chẹt Trình Thiên Hành, sao có thể gửi email này cho bọn họ.
Ông cười khẩy: “Tám chín phần mười là Trình Thiên Hành làm, vừa nhìn đã biết là thủ đoạn của hắn. Xem ra hai cha con chúng ta phải cảm ơn hắn đã nương tay, không lấy tính mạng của chúng ta.”
Thảo nào mỗi lần gặp mặt trước đó, Trình Thiên Hành đều tỏ vẻ khoan dung độ lượng, cao xa vời vợi.
Mặc dù ông vô cùng chán ghét Thẩm Thu, nhưng cũng không nghĩ tới việc hại chết bà ta.
“Ngày mai chúng ta đi báo án.”
Ngô Duyên gật đầu, đáng tiếc không biết ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Thu, nếu không có thể thử triệu hoán hồn phách của bà ta hỏi thăm.
“Về phần những chứng cứ Thẩm Thu gửi cho này...”
Ngô Tông Bình lộ vẻ bình tĩnh: “Bây giờ không cách nào lan truyền ra, cùng lắm cũng chỉ hủy hoại danh tiếng của Trình Nguyệt Cầm, không ảnh hưởng gì đến Trình Thiên Hành.”
Dù sao đã rất lâu hai chị em bọn họ không liên lạc với nhau, Trình Nguyệt Cầm và Thẩm Thu đều đã chết, người đời đều sẽ chỉ cảm thấy người chết là lớn nhất. Lan truyền chuyện này ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ có thể vạch trần lời nói dối trước đó của Trình Thiên Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thiên Hành sợ danh tiếng của cháu gái ngoại nhà mình có tì vết, nói với bên ngoài rằng chuyện năm đó là sơ sót của bệnh viện, hai đứa nhỏ bị nhầm lẫn với nhau. Cộng thêm khi đó Trình Sương Sương cũng đã có không ít fan hâm mộ, thế là nhiều dư luận trái chiều nảy ra nhằm vào Ngô Tông Bình, bày tỏ ông là kẻ ung thư huyết thống, vừa phát hiện Trình Sương Sương không phải con gái ruột liền trở mặt vô tình.
Quan trọng hơn là, bây giờ Trình Thiên Hành có sản nghiệp to lớn, bọn họ đăng bài lên mạng, chỉ sợ còn chưa kịp lớn chuyện đã bị xóa mất. Trừ phi một đòn ắt trúng...
Sau khi thương lượng, hôm sau hai cha con cùng đi tới cục cảnh sát.
“Chúng tôi nhận được email này, cảm thấy không ổn, cho nên mới muốn báo án, bây giờ Thẩm Thu này vẫn tốt chứ?”
Người làm việc với bọn họ là một nữ cảnh sát họ Trương, cô ta cũng nhận ra Ngô Tông Bình và Ngô Duyên bên cạnh ông - dù sao vụ án đánh tráo kia cũng xảy ra ở thành phố K bọn họ, hơn nữa còn dính dáng đến phú hào Ngô Tông Bình, cho nên khi đó vô cùng huyên náo xôn xao.
Cô ta nhìn nội dung email, lại nhìn Ngô Duyên, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần đồng tình. Cũng bởi vì ích kỷ của hai người phụ nữ, đã hại một thiên kim đại tiểu thư chịu khổ nhiều năm như vậy.
Hơn nữa trên mạng còn đồn đoán sai sự thật, rõ ràng chính là mẹ đẻ của Trình Sương Sương trăm phương ngàn kế tráo đổi.
“Đợi điều tra ra rồi, chúng tôi sẽ báo cho hai người.”
Ngô Duyên lại cảm thấy chuyện này không khả thi, loại thông tin cá nhân như thế này đều là quyền riêng tư, trừ phi bọn họ đưa ra chứng minh quan hệ với Thẩm Thu, nếu không khó mà được biết nội tình.
Hai cha con đều không ôm hi vọng quá lớn, chỉ là trước tiên muốn lập hồ sơ vụ án, sau đó tìm tới người nhà của Thẩm Thu, tìm hiểu từ chỗ bọn họ.
Có điều, Ngô Duyên không ngờ, cô vừa ra khỏi cục cảnh sát đã có người chủ động đưa manh mối vào trong tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro