Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 35
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Cô nhìn Lăng Hiểu Tiêu yếu ớt mỏng manh xuất hiện trước mặt mình, nhướng mày hỏi: “Là cô.”
“Nếu như là liên quan đến chuyện của Thẩm Thu, tôi có thể nói cho cô biết một chút.”
Có lẽ bởi vì lúc trước chịu tổn thương, hồn phách của Lăng Hiểu Tiêu vô cùng mờ nhạt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Ngô Duyên truyền một luồng linh lực vào trong cơ thể cô ta, duy trì hồn phách của cô ta.
Ngô Tông Bình ngồi trên ghế lái, Ngô Duyên ngồi ở đằng sau, Lăng Hiểu Tiêu thì ngồi bên cạnh cô.
Ngô Tông Bình trông thấy ghế sau bỗng nhiên xuất hiện một người thì giật nảy mình, ngay sau đó bình tĩnh trở lại. Ngay cả những quỷ trên núi Hòe kia mà con gái nhà ông cũng có thể dẹp yên, bản lĩnh rành rành ra đó rồi. Nhưng mà thoạt nhìn nữ quỷ này quen quen, dường như đã từng quen biết.
Sau khi lái xe được chừng năm mươi mét, Ngô Tông Bình chợt nghĩ tới điều gì, cuối cùng cũng nhớ ra đối phương.
“Chẳng phải cô là con gái của lão Lăng sao?”
Mặc dù ông và Lăng Phong không phải vô cùng thân thiết, nhưng cũng có mấy lần giao thiệp, biết Lăng Phong chết cũng thổn thức sụt sùi. Ông không ngờ con gái bảo bối của Lăng Phong cũng chết rồi, hơn nữa còn không đi đầu thai.
Mặc dù Lăng Hiểu Tiêu đã biến thành lệ quỷ, nhưng vẫn rất lễ phép: “Bác Ngô.”
“Thẩm Thu qua đời vào năm ngày trước.” Cô ta trực tiếp nói ra chuyện Ngô Duyên muốn biết, hoàn toàn không có ý che giấu.
“Nhưng trong hồ sơ của cảnh sát ghi là bà ta tự sát. Trong video giám sát mà cảnh sát trích xuất ra, Thẩm Thu tự nhảy vào trong nước rồi bị rong rêu quấn vào. Cho dù cảnh sát điều tra như thế nào cũng chỉ có thể đưa ra kết luận này.”
Ngô Tông Bình không lái xe nữa, dứt khoát tìm một vị trí rồi dừng lại. Ông sợ mình lái xe nghe chuyện này sẽ hoảng sợ gây tai nạn.
“Hẳn là bà ta bị khống chế.” Ngô Duyên thản nhiên nói.
Lăng Hiểu Tiêu nói: “Đúng vậy, bà ta bị quỷ nhập nên mới nhảy sông tự sát. Trên thực tế, trước khi xảy ra chuyện này, bà ta đã nhiều lần gặp bất trắc, suýt nữa bị tai nạn giao thông, suýt nữa bị đồ vật trên tầng rơi xuống đầu, nếu không phải tôi giúp bà ta, bà ta đã chết lâu rồi. Dưới sự nhắc nhở của tôi, bà ta cũng nhận ra rằng có người muốn giết mình.”
Ngô Duyên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cho nên bà ta mới gửi email kia cho tôi.”
“Đúng vậy, nếu như bà ta còn sống, email sẽ bị bà ta sửa đổi, ngày gửi đi không ngừng lùi về phía sau.”
Nhưng mà bà ta chết rồi. Không ai sửa đổi ngày gửi, cứ vậy mà được gửi đến mail của Ngô Duyên.
Cô nhìn Lăng Hiểu Tiêu: “Lần cuối cùng cô không thể giúp bà ta, là bởi vì không bằng người ta?”
Khóe miệng Lăng Hiểu Tiêu cong lên: “Bà ta còn sống tốt hơn chết nhiều, miễn là còn sống, bà ta chính là thuốc nổ có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Sau nhiều lần giết người thất bại, Trình Thiên Hành cũng nhận ra được rằng có người giúp bà ta, cho nên hắn ta tìm tới Tôn Tông Hà.”
Tươi cười bên môi cô ta mang theo lạnh lẽo: “Đường đường là chân nhân núi Long Hổ, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, lại vì chút tiền mà giúp kẻ hung ác làm việc tàn bạo.”
Nếu không có Tôn Tông Hà, cô ta sớm đã thành công báo thù, cũng không suýt nữa bị đánh đến hồn phi phách tán.
“Trình Thiên Hành sợ Thẩm Thu sẽ trở thành tôi kế tiếp, cho nên sớm đã để Tôn Tông Hà giải quyết bà ta.”
Nhắc đến điểm này, Lăng Hiểu Tiêu nhíu mày lại, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi: “Tôn Tông Hà dùng một chiếc hộp thu bà ta lại, chắc hẳn chiếc hộp kia là pháp khí của ông ta, rất tà môn. Khi ông ta cầm chiếc hộp kia, pháp lực giống như dùng mãi không hết.”
“Bảo bối sạc điện?”
Ngô Duyên không nhịn được nghĩ đến biệt hiệu này, lại chợt nhận ra suy nghĩ này của mình hơi thất đức, cô ho khan một tiếng: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Mặc dù Lăng Hiểu Tiêu nói cho cô biết nhiều như vậy là muốn mượn tay cô trả thù, nhưng cô ta bằng lòng nói ra mà không dùng những đầu mối này làm điều kiện trao đổi, cô cũng nên cảm ơn cô ta. Cho dù không có Lăng Hiểu Tiêu, sớm muộn gì cô cũng phải đối đầu với Tôn Tông Hà và Trình Thiên Hành.
Cô liếc nhìn Lăng Hiểu Tiêu, có lẽ bởi vì không báo thù Trình Thiên Hành thành công, trên tay cô ta chưa dính tới mạng người, trên người chưa phải gánh vác nghiệp lực.
Cô ta cũng là người đáng thương, vốn là đại tiểu thư được cưng chiều hết mực, lại bởi vì Trình Thiên Hành mà trong vòng một đêm mất hết tất cả.
“Nếu cô có chuyện gì cần tìm tôi, hãy đi đến núi Hòe.”
Cô ngẫm nghĩ, lấy giấy vàng, chu sa và bút từ trong túi ra, lưu loát liền mạch vẽ ra một lá bùa, lá bùa bay vào trong tay Lăng Hiểu Tiêu, ánh vàng chợt lóe, hóa thành luồng sáng chui vào trong cơ thể cô ta.
“Bùa này có thể chống đỡ một lần công kích trí mạng.”
Lăng Hiểu Tiêu giật giật bờ môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ngô Duyên, bóng hình mờ dần, sau đó rời đi.
“Chúng ta về thôi.”
Trước tiên cô cần phải đưa việc giải quyết Tôn Tông Hà vào danh sách quan trọng.
...
“Nếu như là liên quan đến chuyện của Thẩm Thu, tôi có thể nói cho cô biết một chút.”
Có lẽ bởi vì lúc trước chịu tổn thương, hồn phách của Lăng Hiểu Tiêu vô cùng mờ nhạt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Ngô Duyên truyền một luồng linh lực vào trong cơ thể cô ta, duy trì hồn phách của cô ta.
Ngô Tông Bình ngồi trên ghế lái, Ngô Duyên ngồi ở đằng sau, Lăng Hiểu Tiêu thì ngồi bên cạnh cô.
Ngô Tông Bình trông thấy ghế sau bỗng nhiên xuất hiện một người thì giật nảy mình, ngay sau đó bình tĩnh trở lại. Ngay cả những quỷ trên núi Hòe kia mà con gái nhà ông cũng có thể dẹp yên, bản lĩnh rành rành ra đó rồi. Nhưng mà thoạt nhìn nữ quỷ này quen quen, dường như đã từng quen biết.
Sau khi lái xe được chừng năm mươi mét, Ngô Tông Bình chợt nghĩ tới điều gì, cuối cùng cũng nhớ ra đối phương.
“Chẳng phải cô là con gái của lão Lăng sao?”
Mặc dù ông và Lăng Phong không phải vô cùng thân thiết, nhưng cũng có mấy lần giao thiệp, biết Lăng Phong chết cũng thổn thức sụt sùi. Ông không ngờ con gái bảo bối của Lăng Phong cũng chết rồi, hơn nữa còn không đi đầu thai.
Mặc dù Lăng Hiểu Tiêu đã biến thành lệ quỷ, nhưng vẫn rất lễ phép: “Bác Ngô.”
“Thẩm Thu qua đời vào năm ngày trước.” Cô ta trực tiếp nói ra chuyện Ngô Duyên muốn biết, hoàn toàn không có ý che giấu.
“Nhưng trong hồ sơ của cảnh sát ghi là bà ta tự sát. Trong video giám sát mà cảnh sát trích xuất ra, Thẩm Thu tự nhảy vào trong nước rồi bị rong rêu quấn vào. Cho dù cảnh sát điều tra như thế nào cũng chỉ có thể đưa ra kết luận này.”
Ngô Tông Bình không lái xe nữa, dứt khoát tìm một vị trí rồi dừng lại. Ông sợ mình lái xe nghe chuyện này sẽ hoảng sợ gây tai nạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hẳn là bà ta bị khống chế.” Ngô Duyên thản nhiên nói.
Lăng Hiểu Tiêu nói: “Đúng vậy, bà ta bị quỷ nhập nên mới nhảy sông tự sát. Trên thực tế, trước khi xảy ra chuyện này, bà ta đã nhiều lần gặp bất trắc, suýt nữa bị tai nạn giao thông, suýt nữa bị đồ vật trên tầng rơi xuống đầu, nếu không phải tôi giúp bà ta, bà ta đã chết lâu rồi. Dưới sự nhắc nhở của tôi, bà ta cũng nhận ra rằng có người muốn giết mình.”
Ngô Duyên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cho nên bà ta mới gửi email kia cho tôi.”
“Đúng vậy, nếu như bà ta còn sống, email sẽ bị bà ta sửa đổi, ngày gửi đi không ngừng lùi về phía sau.”
Nhưng mà bà ta chết rồi. Không ai sửa đổi ngày gửi, cứ vậy mà được gửi đến mail của Ngô Duyên.
Cô nhìn Lăng Hiểu Tiêu: “Lần cuối cùng cô không thể giúp bà ta, là bởi vì không bằng người ta?”
Khóe miệng Lăng Hiểu Tiêu cong lên: “Bà ta còn sống tốt hơn chết nhiều, miễn là còn sống, bà ta chính là thuốc nổ có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Sau nhiều lần giết người thất bại, Trình Thiên Hành cũng nhận ra được rằng có người giúp bà ta, cho nên hắn ta tìm tới Tôn Tông Hà.”
Tươi cười bên môi cô ta mang theo lạnh lẽo: “Đường đường là chân nhân núi Long Hổ, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, lại vì chút tiền mà giúp kẻ hung ác làm việc tàn bạo.”
Nếu không có Tôn Tông Hà, cô ta sớm đã thành công báo thù, cũng không suýt nữa bị đánh đến hồn phi phách tán.
“Trình Thiên Hành sợ Thẩm Thu sẽ trở thành tôi kế tiếp, cho nên sớm đã để Tôn Tông Hà giải quyết bà ta.”
Nhắc đến điểm này, Lăng Hiểu Tiêu nhíu mày lại, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi: “Tôn Tông Hà dùng một chiếc hộp thu bà ta lại, chắc hẳn chiếc hộp kia là pháp khí của ông ta, rất tà môn. Khi ông ta cầm chiếc hộp kia, pháp lực giống như dùng mãi không hết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bảo bối sạc điện?”
Ngô Duyên không nhịn được nghĩ đến biệt hiệu này, lại chợt nhận ra suy nghĩ này của mình hơi thất đức, cô ho khan một tiếng: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Mặc dù Lăng Hiểu Tiêu nói cho cô biết nhiều như vậy là muốn mượn tay cô trả thù, nhưng cô ta bằng lòng nói ra mà không dùng những đầu mối này làm điều kiện trao đổi, cô cũng nên cảm ơn cô ta. Cho dù không có Lăng Hiểu Tiêu, sớm muộn gì cô cũng phải đối đầu với Tôn Tông Hà và Trình Thiên Hành.
Cô liếc nhìn Lăng Hiểu Tiêu, có lẽ bởi vì không báo thù Trình Thiên Hành thành công, trên tay cô ta chưa dính tới mạng người, trên người chưa phải gánh vác nghiệp lực.
Cô ta cũng là người đáng thương, vốn là đại tiểu thư được cưng chiều hết mực, lại bởi vì Trình Thiên Hành mà trong vòng một đêm mất hết tất cả.
“Nếu cô có chuyện gì cần tìm tôi, hãy đi đến núi Hòe.”
Cô ngẫm nghĩ, lấy giấy vàng, chu sa và bút từ trong túi ra, lưu loát liền mạch vẽ ra một lá bùa, lá bùa bay vào trong tay Lăng Hiểu Tiêu, ánh vàng chợt lóe, hóa thành luồng sáng chui vào trong cơ thể cô ta.
“Bùa này có thể chống đỡ một lần công kích trí mạng.”
Lăng Hiểu Tiêu giật giật bờ môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ngô Duyên, bóng hình mờ dần, sau đó rời đi.
“Chúng ta về thôi.”
Trước tiên cô cần phải đưa việc giải quyết Tôn Tông Hà vào danh sách quan trọng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro