Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 38
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Vài ngày trước cô ta gửi thiệp đến, vốn cho rằng nhà họ Vân sẽ không để ý đến cô ta, nhưng không ngờ lại được cho phép đến nhà thăm hỏi. Hơn nữa người mời cô ta còn là Vân Tu Viễn, thiên tài nhà họ Vân, được coi là gia chủ tương lai của nhà họ Vân.
Rốt cuộc cô ta đã làm gì để được lọt vào mắt xanh của vị này?
Dọc đường đi, Trình Sương Sương luôn nghĩ vấn đề này.
Sơn trang Vân Thủy cách xa khu vực thành thị, phải xuyên qua một cánh rừng nhãn.
Sau khi tới nơi này rồi, Trình Sương Sương lập tức phát hiện ra chỗ không tầm thường của nó, có lẽ bởi vì ở ngoại thành, cộng thêm diện tích cây xanh không nhỏ, cho nên không khí nơi này vô cùng trong lành tươi mát.
Bước xuống từ trên xe, cô ta nhìn khắp bốn phía, thu hết cảnh sắc xung quanh vào trong tầm mắt. Rường cột chạm trổ, tường đỏ ngói xanh, cô ta giống như xuyên qua thời không, đi tới cổ đại.
Cô ta lấy thiệp mời ra, gác cổng nhìn cô ta, sắc mặt hơi thay đổi: “Là cô Trình sao? Mời đi theo tôi.”
Trình Sương Sương không nhịn được căng thẳng, cô ta đi theo người kia, xuyên qua hành lang có vẽ tranh thật dài, lại đi qua vườn hoa xinh đẹp, cuối cùng được dẫn đến phòng khách.
Trong phòng khách, một bóng hình thon dài đưa lưng về phía cô ta, dường như nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai kia tựa như đã từng quen biết.
Hắn khẽ gật đầu với Trình Sương Sương, lộ ra ý cười nhè nhẹ: “Sương Sương, cậu là cậu của cháu.”
Trình Sương Sương ngây dại, trong hoảng hốt, cô ta chợt hiểu ra - thảo nào khuôn mặt hiền hòa này giống cậu Trình Thiên Hành của cô ta đến năm phần, có lẽ đây chính là chỗ kỳ diệu của huyết thống?
Cô ta cảm thấy mình như đang đi trên mây, nhẹ nhàng, có cảm giác không chân thực.
“Cậu?” Tiếng nói của cô ta ngập tràn không thể tin nổi.
Vân Tu Viễn đi đến trước mặt cô ta, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt lộ vẻ đau lòng: “Khoảng thời gian trước cháu chịu khổ rồi.”
Đầu mũi của Trình Sương Sương chua xót, nước mắt rơi xuống.
...
Sau khi nhận ra Tôn Tông Hà và Trình Thiên Hành bất chấp không từ thủ đoạn hơn tưởng tượng của mình rất nhiều, Ngô Duyên vô cùng lo lắng cho an nguy của cha già nhà mình. Các loại bùa chú thì khỏi phải kể tới, thậm chí cô còn đưa một chiếc kính Âm Dương có thể bắn ngược tổn thương cho cha đeo trên người. Chiếc kính Âm Dương này to chừng bàn tay, đeo trên người cũng không chiếm không gian gì.
Ngô Tông Bình lại không mấy lo lắng: “Cùng lắm thì cha bớt xuống núi mấy chuyến, khi xuống núi thì mang Tiểu Ảnh Tử đi theo bên mình.”
Tiểu Ảnh Tử nghịch ngợm thật đấy, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn ông xảy ra chuyện.
Ngô Duyên muốn mau chóng giải quyết Tôn Tông Hà, nhưng từ sau khi giúp đỡ Trình Thiên Hành giết Thẩm Thu xong, Tôn Tông Hà liền mai danh ẩn tích, không thấy tăm hơi. Trong tay cô không có ngày sinh tháng đẻ của ông ta, không có lông tóc huyết dịch của ông ta, muốn xem bói cũng không cách nào.
Cuối cùng việc tìm kiếm Tôn Tông Hà này vẫn rơi xuống người Lăng Hiểu Tiêu. Cô ta chủ động tới núi Hòe, tự động xin đi giết giặc.
Có lẽ bởi vì sau khi biến thành lệ quỷ, bị chấp niệm vây khốn, tính cách càng thêm bướng bỉnh, trong chuyện này Lăng Hiểu Tiêu còn sốt ruột hơn Ngô Duyên.
Ngô Duyên bèn giao việc này cho Lăng Hiểu Tiêu, nhưng cũng nhắc nhở cô ta cẩn thận là trên hết.
Sau đó cô chỉ cần im lặng chờ đợi tin tức là được. Trong thời gian này, có một vị khách đi tới núi Hòe, chính là phó đạo diễn Triệu Tuần của ‘Cuộc sống thân thương của tôi’, ông ta tự mình đi tới, chính bởi vì tổ chương trình bọn họ muốn chọn núi Hòe là trạm đầu tiên của chương trình.
Dáng người của Triệu Tuần hơi mập, khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn vô cùng hiền lành.
Cuộc sống thân thương của tôi? Thi thoảng Ngô Duyên cũng lên mạng xem tin tức, cũng hiểu đôi chút về chương trình tống nghệ này. Dù sao chương trình tống nghệ này cũng là một trong những tống nghệ được dân mạng mong đợi nhất năm nay, chương trình còn chưa quay chụp mà đã có không ít người háo hức chờ đợi.
Trong ấn tượng của cô, chương trình này có ba vị khách quý thường trú, mà Trình Sương Sương chính là một trong số đó. Tống nghệ được quan tâm như vậy, có rất nhiều địa điểm để chọn, thậm chí có không ít nơi còn chạy tới tự đề cử. Vậy mà tổ chương trình lại chủ động tới tìm bọn họ?
Ngô Duyên rủ mắt xuống, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nếu sau chuyện này không có bóng dáng của Trình Sương Sương, cô sẽ ngắt đầu mình xuống làm bóng đá!
Rốt cuộc Trình Sương Sương đang nghĩ cái gì?
Rốt cuộc cô ta đã làm gì để được lọt vào mắt xanh của vị này?
Dọc đường đi, Trình Sương Sương luôn nghĩ vấn đề này.
Sơn trang Vân Thủy cách xa khu vực thành thị, phải xuyên qua một cánh rừng nhãn.
Sau khi tới nơi này rồi, Trình Sương Sương lập tức phát hiện ra chỗ không tầm thường của nó, có lẽ bởi vì ở ngoại thành, cộng thêm diện tích cây xanh không nhỏ, cho nên không khí nơi này vô cùng trong lành tươi mát.
Bước xuống từ trên xe, cô ta nhìn khắp bốn phía, thu hết cảnh sắc xung quanh vào trong tầm mắt. Rường cột chạm trổ, tường đỏ ngói xanh, cô ta giống như xuyên qua thời không, đi tới cổ đại.
Cô ta lấy thiệp mời ra, gác cổng nhìn cô ta, sắc mặt hơi thay đổi: “Là cô Trình sao? Mời đi theo tôi.”
Trình Sương Sương không nhịn được căng thẳng, cô ta đi theo người kia, xuyên qua hành lang có vẽ tranh thật dài, lại đi qua vườn hoa xinh đẹp, cuối cùng được dẫn đến phòng khách.
Trong phòng khách, một bóng hình thon dài đưa lưng về phía cô ta, dường như nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai kia tựa như đã từng quen biết.
Hắn khẽ gật đầu với Trình Sương Sương, lộ ra ý cười nhè nhẹ: “Sương Sương, cậu là cậu của cháu.”
Trình Sương Sương ngây dại, trong hoảng hốt, cô ta chợt hiểu ra - thảo nào khuôn mặt hiền hòa này giống cậu Trình Thiên Hành của cô ta đến năm phần, có lẽ đây chính là chỗ kỳ diệu của huyết thống?
Cô ta cảm thấy mình như đang đi trên mây, nhẹ nhàng, có cảm giác không chân thực.
“Cậu?” Tiếng nói của cô ta ngập tràn không thể tin nổi.
Vân Tu Viễn đi đến trước mặt cô ta, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt lộ vẻ đau lòng: “Khoảng thời gian trước cháu chịu khổ rồi.”
Đầu mũi của Trình Sương Sương chua xót, nước mắt rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Sau khi nhận ra Tôn Tông Hà và Trình Thiên Hành bất chấp không từ thủ đoạn hơn tưởng tượng của mình rất nhiều, Ngô Duyên vô cùng lo lắng cho an nguy của cha già nhà mình. Các loại bùa chú thì khỏi phải kể tới, thậm chí cô còn đưa một chiếc kính Âm Dương có thể bắn ngược tổn thương cho cha đeo trên người. Chiếc kính Âm Dương này to chừng bàn tay, đeo trên người cũng không chiếm không gian gì.
Ngô Tông Bình lại không mấy lo lắng: “Cùng lắm thì cha bớt xuống núi mấy chuyến, khi xuống núi thì mang Tiểu Ảnh Tử đi theo bên mình.”
Tiểu Ảnh Tử nghịch ngợm thật đấy, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn ông xảy ra chuyện.
Ngô Duyên muốn mau chóng giải quyết Tôn Tông Hà, nhưng từ sau khi giúp đỡ Trình Thiên Hành giết Thẩm Thu xong, Tôn Tông Hà liền mai danh ẩn tích, không thấy tăm hơi. Trong tay cô không có ngày sinh tháng đẻ của ông ta, không có lông tóc huyết dịch của ông ta, muốn xem bói cũng không cách nào.
Cuối cùng việc tìm kiếm Tôn Tông Hà này vẫn rơi xuống người Lăng Hiểu Tiêu. Cô ta chủ động tới núi Hòe, tự động xin đi giết giặc.
Có lẽ bởi vì sau khi biến thành lệ quỷ, bị chấp niệm vây khốn, tính cách càng thêm bướng bỉnh, trong chuyện này Lăng Hiểu Tiêu còn sốt ruột hơn Ngô Duyên.
Ngô Duyên bèn giao việc này cho Lăng Hiểu Tiêu, nhưng cũng nhắc nhở cô ta cẩn thận là trên hết.
Sau đó cô chỉ cần im lặng chờ đợi tin tức là được. Trong thời gian này, có một vị khách đi tới núi Hòe, chính là phó đạo diễn Triệu Tuần của ‘Cuộc sống thân thương của tôi’, ông ta tự mình đi tới, chính bởi vì tổ chương trình bọn họ muốn chọn núi Hòe là trạm đầu tiên của chương trình.
Dáng người của Triệu Tuần hơi mập, khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn vô cùng hiền lành.
Cuộc sống thân thương của tôi? Thi thoảng Ngô Duyên cũng lên mạng xem tin tức, cũng hiểu đôi chút về chương trình tống nghệ này. Dù sao chương trình tống nghệ này cũng là một trong những tống nghệ được dân mạng mong đợi nhất năm nay, chương trình còn chưa quay chụp mà đã có không ít người háo hức chờ đợi.
Trong ấn tượng của cô, chương trình này có ba vị khách quý thường trú, mà Trình Sương Sương chính là một trong số đó. Tống nghệ được quan tâm như vậy, có rất nhiều địa điểm để chọn, thậm chí có không ít nơi còn chạy tới tự đề cử. Vậy mà tổ chương trình lại chủ động tới tìm bọn họ?
Ngô Duyên rủ mắt xuống, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nếu sau chuyện này không có bóng dáng của Trình Sương Sương, cô sẽ ngắt đầu mình xuống làm bóng đá!
Rốt cuộc Trình Sương Sương đang nghĩ cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro