Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 39

Trạch Miêu

2024-11-07 23:42:06

Triệu Tuần cười tủm tỉm nói ra: “Đợi sau khi chương trình chiếu ra, nói không chừng núi Hòe sẽ trở thành một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.”

Vừa rồi ông ta cũng nhìn thấy núi Hòe này, phong cảnh tốt hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.

Người bình thường sẽ không đẩy tiền ra ngoài, bởi vậy ở trong lòng Triệu Tuần, có thể nói việc này đã là mười phần chắc chín.

Ngô Duyên suýt nữa thì bật cười ra tiếng: Đến núi Hòe du lịch? Hạng mục du lịch là đi dạo cùng quỷ?

Trong lòng thầm phỉ nhổ, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt: “Nếu quá nhiều người sẽ quấy rầy thanh tĩnh của núi Hòe, thôi bỏ đi.”

Chương trình này, chắc chắn cô phải tham gia rồi, bởi vì nó là hình thức phát sóng trực tiếp. Trước đó cô vẫn còn đang nghĩ xem làm cách nào để lan truyền chuyện Trình Nguyệt Cầm đã làm ra ngoài, không ngờ Trình Sương Sương lại chủ động đưa tới cửa. Nếu Trình Nguyệt Cầm ở dưới suối vàng biết con gái mình chỉ giỏi hại mẹ, không biết còn có thể giữ được trái tim tràn đầy thương yêu hay không.

Mặc dù đã định đồng ý, nhưng với suy nghĩ muốn Trình Sương Sương không thoải mái, đương nhiên Ngô Duyên phải bắt chẹt một chút.

Triệu Tuần không ngờ cô sẽ từ chối, không giữ được vẻ mặt ung dung thoải mái nữa, hơi ngẩn ra: “Tham gia chương trình của chúng tôi chẳng khác nào quảng cáo miễn phí giúp các cô, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới mua hoa quả cô trồng, cô thật sự muốn từ chối sao?”

Ngô Duyên thở dài một hơi: “Nhưng nhiều người tới núi Hòe của tôi như vậy, sẽ tạo thành phiền phức lớn cho tôi.”

Cô lại chuyển đề tài: “Nhưng mà, nếu như các ông bằng lòng trả tiền thuê sân bãi, tuân thủ quy tắc của núi Hòe, vậy cũng không phải không thể thương lượng.”

Triệu Tuần suýt nữa phất tay áo rời đi, giận quá hóa cười. Cho dù tổ chương trình của bọn họ muốn chọn chỗ nào, chỉ cần gọi điện thoại tới, đối phương đều là thái độ mang ơn. Không ngờ còn có người hiếm có như Ngô Duyên, thế mà nhân cơ hội để bắt chẹt.

Ông ta nghiến răng nói: “Tiền thuê bao nhiêu?”

Trình Sương Sương và Trình Thiên Hành vô cùng để ý tới chuyện này, nếu chút chuyện này mà ông ta cũng không làm xong, trở về khó mà giải thích với bọn họ.

“Một triệu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Tuần chỉ muốn nhổ vào mặt cô, suýt nữa nhảy dựng lên, sao cô không đi cướp luôn đi!

Cuối cùng ông ta chỉ có thể máy móc nói ra: “Tôi trở về nói lại với đạo diễn của chúng tôi.”

Nhất định phải hỏi Trình Sương Sương và Trình Thiên Hành, nếu như bọn họ nhất định muốn chọn núi Hòe, vậy đương nhiên phải xì ra số tiền này.

Đợi Triệu Tuần đi rồi, Ngô Duyên thu lại nụ cười trên mặt.

Bóng hình Trúc Thanh xuất hiện trong không khí, cô ta nghiêng đầu: “Cô không sợ dọa bọn họ chạy mất sao?”

Ngô Duyên cười nói: “Sẽ không, Trình Sương Sương sẽ đồng ý.”

Khuôn mặt tinh xảo của cô đều là bình tĩnh: “Chỉ là một triệu, không cách nào xóa bỏ quyết tâm muốn giúp tôi trước mặt người xem cả nước của cô ta.”

“Nói thật, nếu như đích thân cô ta tới hỏi tôi một tiếng, chưa chắc tôi đã thu số tiền này. Nhưng cô ta lại đặc biệt nhờ vả tổ chương trình ra mặt, muốn lợi dụng tôi tăng độ nổi tiếng, vậy tôi thu chút tiền lãi cũng là chuyện nên làm.”

Người thật sự muốn làm việc tốt sẽ không gióng trống khua chiêng để tất cả mọi người biết. Hành động này của Trình Sương Sương khiến cô không nhịn được nghĩ tới, có một vài công ty muốn dùng việc làm từ thiện để tăng thêm tiếng tăm, chạy đi giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó. Sau đó lại để những học sinh này mặc trang phục đã chuẩn bị từ trước, đứng trên sân khấu nhận tiền, lại tìm một nhóm truyền thông chụp ảnh. Mặc dù bọn họ thật sự đang làm từ thiện, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như nuốt phải côn trùng, buồn nôn không chịu được.

Có điều cô cũng phát hiện, dường như Trình Sương Sương rất muốn bày ra dáng vẻ lương thiện trước mặt mọi người, nhưng cô ta không nghĩ tới rằng, làm vậy sẽ khiến bản thân cô ta sượng mặt. Chỉ cần nắm chắc điểm này của cô ta, bách phát bách trúng.

Cô lắc đầu cảm khái: “Tôi hối hận rồi.”

Trúc Thanh nghi ngờ nhìn cô, thế mà người này còn biết hối hận?

Ngô Duyên mặt không cảm xúc: “Tôi nên ra giá mười triệu, tôi vẫn là quá lương thiện.”

Cô chợt nghĩ tới một chuyện, không nhịn được bật cười. Nếu đã trả tiền ở địa điểm của cô, mà mấy địa điểm sau lại không trả tiền, vậy có phải không hay cho lắm?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0