Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 41
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Bản thân tổ chương trình đương nhiên thiên vị Trình Sương Sương hơn, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, lúc này bọn họ đều có ấn tượng xấu về Ngô Duyên, cộng thêm cũng cần có một người tương lai chắc chắn sẽ bị người ta mắng chửi như Ngô Duyên để tăng sức hút, bởi vậy tỏ vẻ vô cùng bao dung, đồng ý với điều kiện kia của Ngô Duyên.
Cuối cùng ấn định thời gian quay chụp là hai ngày 14/9 và 15/9. Tổ chương trình sẽ tới sớm một tuần, điều chỉnh quá trình trò chơi dựa theo hoàn cảnh của núi Hòe.
Trong khoảng thời gian Ngô Duyên chờ tổ chương trình tới cửa, Lăng Hiểu Tiêu lần nữa đi lên núi Hòe.
Ngô Duyên vừa nhìn thấy cô ta, phản ứng đầu tiên chính là truyền cho cô ta một luồng linh lực.
“Cô tìm thấy Tôn Tông Hà rồi hả?”
Lăng Hiểu Tiêu gật đầu: “Nếu không nhờ lá bùa cô cho tôi, tôi sớm đã bỏ mình ở nơi kia rồi.”
Trước tiên cô ta củng cố thần hồn của mình, sau đó nói rõ ràng nội dung mình điều tra được cho Ngô Duyên.
“... Tôn Tông Hà bế quan ngay sau núi của môn phái bọn họ, chỉ là ngay cả môn phái của mình ông ta cũng đề phòng, người trong sư môn đều cho rằng ông ta lại ra ngoài rồi.”
...
Tôn Tông Hà mở mắt ra, chân mày cau lại: “Vết thương vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Lăng Hiểu Tiêu đáng chết kia.”
Khi nhắc đến cái tên Lăng Hiểu Tiêu này, giọng điệu của ông ta mang theo mấy phần căm hận. Vốn dĩ ông ta đã sắp luyện chế thành công Bách Quỷ Ấn của mình, nào ngờ Lăng Hiểu Tiêu bỗng nhiên xuất hiện, đánh cho ông ta trở tay không kịp. Đặc biệt là thực lực của đối phương đã tiến bộ hơn so với lúc trước, rõ ràng là gặp được kỳ ngộ.
May là thực lực của ông ta không kém, dựa vào Bách Quỷ Ấn, suýt nữa thì giữ lại được cô ta, lúc này cô ta đã bị thương nặng, chắc chắn trong thời gian ngắn không thể nào đến tìm ông ta nữa.
Ông ta liếc nhìn xung quanh một lượt… đáng tiếc, đáng tiếc phải từ bỏ địa điểm bí mật mà ông ta vất vả lắm mới qua mặt sư môn tìm được.
Ông ta vốn chẳng có tí tình cảm gì đối với sư môn bất công cực độ này của mình. Rõ ràng thực lực của ông ta vượt qua sư đệ, còn là đại sư huynh trong sư môn, nhưng cuối cùng người trở thành trưởng môn lại là sư đệ kém ông ta mọi mặt kia. Sư phụ còn nói, ông ta không đủ thuần túy, tính cách không thích hợp làm chưởng môn.
Nhớ lại cảnh tượng kia, ông ta vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi bị mất sạch thể diện hệt như bị người ta lột da mặt ném xuống đất rồi ra sức giẫm đạp kia.
Sư đệ của ông ta không chỉ kém ông ta về thực lực, mà tính cách còn mềm yếu, cam tâm tình nguyện để cả môn phái co đầu rút cổ ở nơi này. Rõ ràng bọn họ chỉ cần làm chút gì đó thôi là tiền tài danh vọng đều ngay trong tầm tay, nếu không phải những năm này ông ta xông pha bên ngoài tạo dựng ra tên tuổi, e rằng Long Hổ Sơn sớm đã bị người ta giẫm đạp dưới chân rồi.
Sớm muộn cũng có một ngày...
Trước mắt bất giác xuất hiện hình ảnh mà sâu trong nội tâm ông ta khao khát từ lâu.
Ông ta cầm con dấu chưởng giáo, được toàn bộ người trong sư môn cung kính vây quanh, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn nhìn ông ta đều tràn đầy sùng bái, tiếng nói như sấm rền: “Cung chúc chân nhân.”
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy lâng lâng, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Bỗng có hương sen quanh quẩn nơi đây, rất nhạt, nhưng hết sức rõ ràng, thấm vào ruột gan, khiến cho người ta say mê trong đó.
Đợi đã, gần chỗ này nào có hoa sen gì?
Ảo ảnh mà ông ta theo đuổi đã lâu ngay lập tức vỡ vụn, một người phụ nữ có khuôn mặt vô cùng bình thường xuất hiện, cô khẽ cười một tiếng với ông ta, hương sen càng thêm nồng đậm.
Đồng tử của Tôn Tông Hà lặng lẽ phóng đại, lỗ chân lông toàn thân đều đang kêu gào nguy hiểm. Không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, vậy mà lại không chạm vào kết giới mà trước đó ông ta thiết lập ra, im hơi lặng tiếng xuất hiện.
Mấy chục năm qua, ông ta chưa bao giờ có dự cảm nguy cơ mãnh liệt đến vậy.
“Tìm được ông rồi.”
Tôn Tông Hà nhanh chóng hoàn hồn, cố gắng giữ vững bình tĩnh. Phòng ngự tốt nhất chính là công kích. Thậm chí ông ta còn không dám ném ra bùa Thiên Lôi mà bản thân am hiểu nhất, sợ động tĩnh quá lớn sẽ hấp dẫn sư môn tới, ông ta sẽ không kịp xóa đi dấu vết còn sót lại trong hang động này.
Cuối cùng ấn định thời gian quay chụp là hai ngày 14/9 và 15/9. Tổ chương trình sẽ tới sớm một tuần, điều chỉnh quá trình trò chơi dựa theo hoàn cảnh của núi Hòe.
Trong khoảng thời gian Ngô Duyên chờ tổ chương trình tới cửa, Lăng Hiểu Tiêu lần nữa đi lên núi Hòe.
Ngô Duyên vừa nhìn thấy cô ta, phản ứng đầu tiên chính là truyền cho cô ta một luồng linh lực.
“Cô tìm thấy Tôn Tông Hà rồi hả?”
Lăng Hiểu Tiêu gật đầu: “Nếu không nhờ lá bùa cô cho tôi, tôi sớm đã bỏ mình ở nơi kia rồi.”
Trước tiên cô ta củng cố thần hồn của mình, sau đó nói rõ ràng nội dung mình điều tra được cho Ngô Duyên.
“... Tôn Tông Hà bế quan ngay sau núi của môn phái bọn họ, chỉ là ngay cả môn phái của mình ông ta cũng đề phòng, người trong sư môn đều cho rằng ông ta lại ra ngoài rồi.”
...
Tôn Tông Hà mở mắt ra, chân mày cau lại: “Vết thương vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Lăng Hiểu Tiêu đáng chết kia.”
Khi nhắc đến cái tên Lăng Hiểu Tiêu này, giọng điệu của ông ta mang theo mấy phần căm hận. Vốn dĩ ông ta đã sắp luyện chế thành công Bách Quỷ Ấn của mình, nào ngờ Lăng Hiểu Tiêu bỗng nhiên xuất hiện, đánh cho ông ta trở tay không kịp. Đặc biệt là thực lực của đối phương đã tiến bộ hơn so với lúc trước, rõ ràng là gặp được kỳ ngộ.
May là thực lực của ông ta không kém, dựa vào Bách Quỷ Ấn, suýt nữa thì giữ lại được cô ta, lúc này cô ta đã bị thương nặng, chắc chắn trong thời gian ngắn không thể nào đến tìm ông ta nữa.
Ông ta liếc nhìn xung quanh một lượt… đáng tiếc, đáng tiếc phải từ bỏ địa điểm bí mật mà ông ta vất vả lắm mới qua mặt sư môn tìm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta vốn chẳng có tí tình cảm gì đối với sư môn bất công cực độ này của mình. Rõ ràng thực lực của ông ta vượt qua sư đệ, còn là đại sư huynh trong sư môn, nhưng cuối cùng người trở thành trưởng môn lại là sư đệ kém ông ta mọi mặt kia. Sư phụ còn nói, ông ta không đủ thuần túy, tính cách không thích hợp làm chưởng môn.
Nhớ lại cảnh tượng kia, ông ta vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi bị mất sạch thể diện hệt như bị người ta lột da mặt ném xuống đất rồi ra sức giẫm đạp kia.
Sư đệ của ông ta không chỉ kém ông ta về thực lực, mà tính cách còn mềm yếu, cam tâm tình nguyện để cả môn phái co đầu rút cổ ở nơi này. Rõ ràng bọn họ chỉ cần làm chút gì đó thôi là tiền tài danh vọng đều ngay trong tầm tay, nếu không phải những năm này ông ta xông pha bên ngoài tạo dựng ra tên tuổi, e rằng Long Hổ Sơn sớm đã bị người ta giẫm đạp dưới chân rồi.
Sớm muộn cũng có một ngày...
Trước mắt bất giác xuất hiện hình ảnh mà sâu trong nội tâm ông ta khao khát từ lâu.
Ông ta cầm con dấu chưởng giáo, được toàn bộ người trong sư môn cung kính vây quanh, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn nhìn ông ta đều tràn đầy sùng bái, tiếng nói như sấm rền: “Cung chúc chân nhân.”
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy lâng lâng, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Bỗng có hương sen quanh quẩn nơi đây, rất nhạt, nhưng hết sức rõ ràng, thấm vào ruột gan, khiến cho người ta say mê trong đó.
Đợi đã, gần chỗ này nào có hoa sen gì?
Ảo ảnh mà ông ta theo đuổi đã lâu ngay lập tức vỡ vụn, một người phụ nữ có khuôn mặt vô cùng bình thường xuất hiện, cô khẽ cười một tiếng với ông ta, hương sen càng thêm nồng đậm.
Đồng tử của Tôn Tông Hà lặng lẽ phóng đại, lỗ chân lông toàn thân đều đang kêu gào nguy hiểm. Không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, vậy mà lại không chạm vào kết giới mà trước đó ông ta thiết lập ra, im hơi lặng tiếng xuất hiện.
Mấy chục năm qua, ông ta chưa bao giờ có dự cảm nguy cơ mãnh liệt đến vậy.
“Tìm được ông rồi.”
Tôn Tông Hà nhanh chóng hoàn hồn, cố gắng giữ vững bình tĩnh. Phòng ngự tốt nhất chính là công kích. Thậm chí ông ta còn không dám ném ra bùa Thiên Lôi mà bản thân am hiểu nhất, sợ động tĩnh quá lớn sẽ hấp dẫn sư môn tới, ông ta sẽ không kịp xóa đi dấu vết còn sót lại trong hang động này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro