Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 42
Trạch Miêu
2024-11-07 23:42:06
Ông ta ném Bách Quỷ Ấn, thả đám quỷ quái bị ông ta luyện chế ở bên trong ra. Những năm gần đây, ông ta góp nhặt từng chút một, mới thu thập được những thứ này. Bách Quỷ Ấn không chỉ có thể liên tục không ngừng cung cấp pháp lực cho ông ta, mà còn có thể làm đòn sát thủ trong công kích.
Người phụ nữ kia lại không chút hoang mang, vung một cây roi lên, trực tiếp giữ chặt Bách Quỷ Ấn, đám ác quỷ giương nanh múa vuốt còn chưa kịp thò tay ra đã bị đánh lại vào trong pháp khí.
Trong nháy mắt cây roi chạm vào Bách Quỷ Ấn, Tôn Tông Hà cảm nhận được kết nối giữa ông ta và Bách Quỷ Ấn bị đứt gãy.
Bởi vì khế ước bị giải trừ, ông ta đã bị phản phệ, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt tràn đầy không tin nổi: “Không thể nào!”
Bách Quỷ Ấn của ông ta! Ông ta vất vả luyện chế lâu như vậy, lại không chống cự nổi một roi của đối phương.
Giờ phút này, dường như ông ta đã nhìn thấy khoảng cách thực lực giữa mình và người phụ nữ này.
Đối lập hoàn toàn với dáng vẻ chật vật của Tôn Tông Hà, Ngô Duyên vô cùng nhàn nhã.
Nhận được tin tức của Lăng Hiểu Tiêu, Ngô Duyên lập tức ngựa không ngừng vó đi đến nơi này. Trước khi đến, cô lấy một chiếc mặt nạ ảo ảnh trong nhẫn chứa đồ ra - mặt nạ này có thể biến ảo ra hình ảnh mà cô nghĩ trong đầu, là món quà đại sư tỷ tặng khi cô xuống núi lịch luyện, cô cũng không ngốc đến độ dùng khuôn mặt thật của mình đến gặp Tôn Tông Hà.
Còn cái roi vừa dùng để đối phó với Tôn Tông Hà là roi Nhân Quả. Roi Nhân Quả, một roi quất xuống, nhân quả đứt đoạn - nhưng giới hạn tu vi từ Trúc Cơ trở xuống. Dùng cái này tới đối phó với Tôn Tông Hà là quá hợp lý, đúng lúc đánh gãy nhân quả giữa Tôn Tông Hà và pháp khí ‘bảo bối nạp điện’ kia.
Hiệu quả cũng tốt bất ngờ, đánh cho Tôn Tông Hà mặt cắt không còn giọt máu, việc sở hữu một pháp bảo pháp khí tốt thật sự rất quan trọng, nếu như dùng đúng, đó chính là hàng duy đả kích*.
(*Hàng duy đả kích (降维打击): là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《Tam Thể》 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá 2 chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng 2 chiều, loài người vốn đang sống trong không gian 3 chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong.Có thể hiểu nôm na rằng: “Hàng duy đả kích” là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
Ngô Duyên giơ tay lên, ánh sáng xanh biếc nhảy nhót trên ngón tay, sau đó hóa thành một con rồng bay vào trong cơ thể của Tôn Tông Hà, đó là thuật pháp công kích của môn phái bọn họ - Thanh Mộc Long Du.
Khi cảm ứng được bên trong Bách Quỷ Ấn có ít nhất hơn trăm con quỷ, Ngô Duyên liền ý thức được, không thể giữ Tôn Tông Hà nữa rồi, giữ lại hạng người không từ thủ đoạn này trên đời, còn không biết sẽ có bao nhiêu người và quỷ gặp nạn, thảo nào ông ta và Trình Thiên Hành có thể hợp tác vui vẻ, có thể nói hai tên này chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Sắc mặt Tôn Tông Hà tái mét, trong khoảnh khắc này, vùng đan điền của ông ta nóng lên, giống như bị một ngọn lửa không tên đốt cháy, sau đó nổ tung.
“Không!!!”
Biểu cảm kinh hoàng, sợ hãi, không thể tin nổi ngưng kết trên mặt ông ta.
Ông ta phát hiện mình không cách nào sử dụng pháp lực nữa, thể nội trống rỗng, giống như hộp thông gió thủng trăm ngàn lỗ.
Đan điền của ông ta vỡ rồi, hoàn toàn vỡ rồi. Giấc mộng của ông ta, hoài bão của ông ta, toàn bộ đều hóa thành mây khói.
“Vì sao?” Ông ta phun ra một ngụm máu, hơi thở suy yếu, giống như nến tàn trong gió. Ông ta vắt hết óc cũng không biết sao mình lại đắc tội với một vị đại lão như vậy, rõ ràng ông ta luôn rất cẩn thận, đối tượng xuống tay đều không có bối cảnh gì, chắc chắn sẽ không gây thêm được phiền phức cho mình.
Ngô Duyên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, muốn bắt chước nhân vật phản diện trong bộ phim truyền hình mà lúc trước mình xem, lạnh lùng ném ra một câu: “Ông biết quá nhiều.”
Tôn Tông Hà ngẩn ra, một giây sau bỗng bùng nổ, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Trình, Thiên, Hành!”
Anh ta vội vã muốn qua sông chặt cầu, giết người diệt khẩu như vậy sao?
Ngô Duyên: “...”
Cô giống như trông thấy một nỗi oan khuất khôn cùng chụp lên trên đầu Trình Thiên Hành, nhưng cô chỉ muốn nói một câu, chụp hay lắm!
Người phụ nữ kia lại không chút hoang mang, vung một cây roi lên, trực tiếp giữ chặt Bách Quỷ Ấn, đám ác quỷ giương nanh múa vuốt còn chưa kịp thò tay ra đã bị đánh lại vào trong pháp khí.
Trong nháy mắt cây roi chạm vào Bách Quỷ Ấn, Tôn Tông Hà cảm nhận được kết nối giữa ông ta và Bách Quỷ Ấn bị đứt gãy.
Bởi vì khế ước bị giải trừ, ông ta đã bị phản phệ, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt tràn đầy không tin nổi: “Không thể nào!”
Bách Quỷ Ấn của ông ta! Ông ta vất vả luyện chế lâu như vậy, lại không chống cự nổi một roi của đối phương.
Giờ phút này, dường như ông ta đã nhìn thấy khoảng cách thực lực giữa mình và người phụ nữ này.
Đối lập hoàn toàn với dáng vẻ chật vật của Tôn Tông Hà, Ngô Duyên vô cùng nhàn nhã.
Nhận được tin tức của Lăng Hiểu Tiêu, Ngô Duyên lập tức ngựa không ngừng vó đi đến nơi này. Trước khi đến, cô lấy một chiếc mặt nạ ảo ảnh trong nhẫn chứa đồ ra - mặt nạ này có thể biến ảo ra hình ảnh mà cô nghĩ trong đầu, là món quà đại sư tỷ tặng khi cô xuống núi lịch luyện, cô cũng không ngốc đến độ dùng khuôn mặt thật của mình đến gặp Tôn Tông Hà.
Còn cái roi vừa dùng để đối phó với Tôn Tông Hà là roi Nhân Quả. Roi Nhân Quả, một roi quất xuống, nhân quả đứt đoạn - nhưng giới hạn tu vi từ Trúc Cơ trở xuống. Dùng cái này tới đối phó với Tôn Tông Hà là quá hợp lý, đúng lúc đánh gãy nhân quả giữa Tôn Tông Hà và pháp khí ‘bảo bối nạp điện’ kia.
Hiệu quả cũng tốt bất ngờ, đánh cho Tôn Tông Hà mặt cắt không còn giọt máu, việc sở hữu một pháp bảo pháp khí tốt thật sự rất quan trọng, nếu như dùng đúng, đó chính là hàng duy đả kích*.
(*Hàng duy đả kích (降维打击): là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《Tam Thể》 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá 2 chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng 2 chiều, loài người vốn đang sống trong không gian 3 chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong.Có thể hiểu nôm na rằng: “Hàng duy đả kích” là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
Ngô Duyên giơ tay lên, ánh sáng xanh biếc nhảy nhót trên ngón tay, sau đó hóa thành một con rồng bay vào trong cơ thể của Tôn Tông Hà, đó là thuật pháp công kích của môn phái bọn họ - Thanh Mộc Long Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cảm ứng được bên trong Bách Quỷ Ấn có ít nhất hơn trăm con quỷ, Ngô Duyên liền ý thức được, không thể giữ Tôn Tông Hà nữa rồi, giữ lại hạng người không từ thủ đoạn này trên đời, còn không biết sẽ có bao nhiêu người và quỷ gặp nạn, thảo nào ông ta và Trình Thiên Hành có thể hợp tác vui vẻ, có thể nói hai tên này chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Sắc mặt Tôn Tông Hà tái mét, trong khoảnh khắc này, vùng đan điền của ông ta nóng lên, giống như bị một ngọn lửa không tên đốt cháy, sau đó nổ tung.
“Không!!!”
Biểu cảm kinh hoàng, sợ hãi, không thể tin nổi ngưng kết trên mặt ông ta.
Ông ta phát hiện mình không cách nào sử dụng pháp lực nữa, thể nội trống rỗng, giống như hộp thông gió thủng trăm ngàn lỗ.
Đan điền của ông ta vỡ rồi, hoàn toàn vỡ rồi. Giấc mộng của ông ta, hoài bão của ông ta, toàn bộ đều hóa thành mây khói.
“Vì sao?” Ông ta phun ra một ngụm máu, hơi thở suy yếu, giống như nến tàn trong gió. Ông ta vắt hết óc cũng không biết sao mình lại đắc tội với một vị đại lão như vậy, rõ ràng ông ta luôn rất cẩn thận, đối tượng xuống tay đều không có bối cảnh gì, chắc chắn sẽ không gây thêm được phiền phức cho mình.
Ngô Duyên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, muốn bắt chước nhân vật phản diện trong bộ phim truyền hình mà lúc trước mình xem, lạnh lùng ném ra một câu: “Ông biết quá nhiều.”
Tôn Tông Hà ngẩn ra, một giây sau bỗng bùng nổ, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Trình, Thiên, Hành!”
Anh ta vội vã muốn qua sông chặt cầu, giết người diệt khẩu như vậy sao?
Ngô Duyên: “...”
Cô giống như trông thấy một nỗi oan khuất khôn cùng chụp lên trên đầu Trình Thiên Hành, nhưng cô chỉ muốn nói một câu, chụp hay lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro