Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Chương 20
2024-11-07 17:51:58
"Các người ăn no rửng mỡ hay gì? Suốt ngày đòi tôi chụp ảnh. Tôi đâu phải minh tinh, ngoài kia còn khối anh chàng đẹp trai mà, lên mạng tìm đại vài tấm chẳng phải được rồi sao?"
Mấy ngày gần đây, An Duyệt bị làm phiền đến phát bực, ngay cả vẽ tranh cũng không yên.
Điện thoại tự dưng xuất hiện rất nhiều người lạ muốn kết bạn, có kẻ còn điên cuồng tỏ tình với cô.
Mặc dù cô ăn mặc trung tính nhưng cô là con gái thẳng đấy, cô thích đàn ông chứ không phải phụ nữ!
Con gái thời nay điên cuồng đến vậy ư? Điên cuồng đến mức có phần đáng sợ rồi.
An Hân vẫn muốn tranh thủ chút cơ hội cho mấy cô bạn, nhưng An Duyệt chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, rồi bóp nát hạt óc chó trong tay.
An Hân:!!!
"Được rồi em gái, chị sẽ bảo họ không làm phiền em nữa. Ai mà đối đầu với em là đối đầu với chị, chị sẽ nhắn họ ngay!"
Kẻ biết thời thế mới là anh hùng, cô ta không muốn biến thành hạt óc chó kia đâu!
An Tầm ngồi trên ghế sofa nhìn hành vi y như đại giám của An Hân, sắp cười đến sái quai hàm.
Sau khi An Duyệt về phòng mình, An Tầm cố ý nói với An Hân: "Em đừng có nhát gan thế chứ, thử cứng rắn một chút xem, cái tính ngang ngược trước kia của em đi đâu rồi?"
An Hân vừa nhặt hạt óc chó vỡ bỏ vào miệng vừa nói: "Anh giỏi thì tự đi đối kháng với cô ấy đi! Người ta đi rồi anh mới dám mạnh miệng, anh có tư cách gì mà nói em chứ?"
Hai anh em nhìn nhau, rồi đồng thời thở dài, sao cuộc sống bây giờ lại thành ra thế này?
An Duyệt trở về phòng cũng bắt đầu thấy trống rỗng.
Đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống này thật nhàm chán, trước đây còn phải làm việc kiếm tiền để trang trải cuộc sống, giờ ngay cả điều đó cũng không cần nữa.
"Vô vị quá đi ~" Cô nhìn trần nhà, bắt đầu ngẩn ngơ.
Cứ ngỡ về lại gia đình giàu có sẽ là những màn đấu đá tranh giành gay gắt, mà ngày đầu tiên quả thật là như vậy.
Bé bạch liên bông, cha mẹ và anh trai thiên vị, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Bạch liên bông trở thành cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều đó, còn cha mẹ và anh trai thiên vị, cũng chẳng có gì, cha mẹ thì quá bận rộn với công việc, chẳng còn thời gian để ý đến họ, còn về anh trai, cũng là một kẻ nhát gan.
Thế mà vẫn cứ thích chọc cô, lần nào cũng không đấu lại mà vẫn cứ chọc, không hiểu anh ta nghĩ gì nữa.
An Tầm đang ngồi dưới nhà bỗng hắt xì một cái, An Hân vội vàng tránh xa anh ta, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Bất chợt, An Tầm nảy ra một ý tưởng có thể trừng trị An Duyệt.
Anh ta khẽ đẩy An Hân đang bóc hạt óc chó cho An Duyệt: "Em có muốn tự mình trả thù không? Anh có một cách hay đây!"
Sáng sớm hôm sau, An Hân cầm một tờ giấy đứng trước cửa phòng An Duyệt, vẻ mặt bối rối.
"Tại sao em phải đi chứ? Lỡ cô ấy đánh em thì sao?"
Đó là bản hợp đồng tham gia một chương trình thực tế, một show thực tế khá thông minh làm về các gia đình giàu có, họ đưa con cháu nhà giàu ra đảo hoang, để đám đó tự mình sinh tồn.
Chương trình này còn được gọi là "Nhật ký biến hình giới thượng lưu", những kẻ ăn chơi trác táng mà gia đình không quản nổi sẽ bị gửi đến đây cải tạo.
An Tầm gõ cửa phòng An Duyệt, sau đó nói: "Không sao đâu, cô ấy sẽ không đánh em đâu. Cố lên, chuyện này nhờ cả vào em đấy! Anh đi trước đây!"
Nhìn bóng dáng An Tầm vội vàng biến mất, An Hân:... Anh lại đây cho em! Đừng để em ở đây một mình!
Mấy ngày gần đây, An Duyệt bị làm phiền đến phát bực, ngay cả vẽ tranh cũng không yên.
Điện thoại tự dưng xuất hiện rất nhiều người lạ muốn kết bạn, có kẻ còn điên cuồng tỏ tình với cô.
Mặc dù cô ăn mặc trung tính nhưng cô là con gái thẳng đấy, cô thích đàn ông chứ không phải phụ nữ!
Con gái thời nay điên cuồng đến vậy ư? Điên cuồng đến mức có phần đáng sợ rồi.
An Hân vẫn muốn tranh thủ chút cơ hội cho mấy cô bạn, nhưng An Duyệt chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, rồi bóp nát hạt óc chó trong tay.
An Hân:!!!
"Được rồi em gái, chị sẽ bảo họ không làm phiền em nữa. Ai mà đối đầu với em là đối đầu với chị, chị sẽ nhắn họ ngay!"
Kẻ biết thời thế mới là anh hùng, cô ta không muốn biến thành hạt óc chó kia đâu!
An Tầm ngồi trên ghế sofa nhìn hành vi y như đại giám của An Hân, sắp cười đến sái quai hàm.
Sau khi An Duyệt về phòng mình, An Tầm cố ý nói với An Hân: "Em đừng có nhát gan thế chứ, thử cứng rắn một chút xem, cái tính ngang ngược trước kia của em đi đâu rồi?"
An Hân vừa nhặt hạt óc chó vỡ bỏ vào miệng vừa nói: "Anh giỏi thì tự đi đối kháng với cô ấy đi! Người ta đi rồi anh mới dám mạnh miệng, anh có tư cách gì mà nói em chứ?"
Hai anh em nhìn nhau, rồi đồng thời thở dài, sao cuộc sống bây giờ lại thành ra thế này?
An Duyệt trở về phòng cũng bắt đầu thấy trống rỗng.
Đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống này thật nhàm chán, trước đây còn phải làm việc kiếm tiền để trang trải cuộc sống, giờ ngay cả điều đó cũng không cần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vô vị quá đi ~" Cô nhìn trần nhà, bắt đầu ngẩn ngơ.
Cứ ngỡ về lại gia đình giàu có sẽ là những màn đấu đá tranh giành gay gắt, mà ngày đầu tiên quả thật là như vậy.
Bé bạch liên bông, cha mẹ và anh trai thiên vị, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Bạch liên bông trở thành cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều đó, còn cha mẹ và anh trai thiên vị, cũng chẳng có gì, cha mẹ thì quá bận rộn với công việc, chẳng còn thời gian để ý đến họ, còn về anh trai, cũng là một kẻ nhát gan.
Thế mà vẫn cứ thích chọc cô, lần nào cũng không đấu lại mà vẫn cứ chọc, không hiểu anh ta nghĩ gì nữa.
An Tầm đang ngồi dưới nhà bỗng hắt xì một cái, An Hân vội vàng tránh xa anh ta, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Bất chợt, An Tầm nảy ra một ý tưởng có thể trừng trị An Duyệt.
Anh ta khẽ đẩy An Hân đang bóc hạt óc chó cho An Duyệt: "Em có muốn tự mình trả thù không? Anh có một cách hay đây!"
Sáng sớm hôm sau, An Hân cầm một tờ giấy đứng trước cửa phòng An Duyệt, vẻ mặt bối rối.
"Tại sao em phải đi chứ? Lỡ cô ấy đánh em thì sao?"
Đó là bản hợp đồng tham gia một chương trình thực tế, một show thực tế khá thông minh làm về các gia đình giàu có, họ đưa con cháu nhà giàu ra đảo hoang, để đám đó tự mình sinh tồn.
Chương trình này còn được gọi là "Nhật ký biến hình giới thượng lưu", những kẻ ăn chơi trác táng mà gia đình không quản nổi sẽ bị gửi đến đây cải tạo.
An Tầm gõ cửa phòng An Duyệt, sau đó nói: "Không sao đâu, cô ấy sẽ không đánh em đâu. Cố lên, chuyện này nhờ cả vào em đấy! Anh đi trước đây!"
Nhìn bóng dáng An Tầm vội vàng biến mất, An Hân:... Anh lại đây cho em! Đừng để em ở đây một mình!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro