Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Gài Người Không...
2024-11-07 17:51:58
An Duyệt mở cửa đã thấy An Hân đang hoảng loạn đứng trước cửa.
Nhìn An Duyệt vẫn chưa tỉnh ngủ, An Hân rụt rè hỏi: "Em gái à, em có thể ký tên vào đây được không?"
Cách cô ta nói thành thật đến mức An Tầm đứng sau cũng phải cạn lời. Chị hai à, không thể bịa một câu chuyện gì đó sao? Em thành thật như vậy làm gì?
Sao lúc đóng vai yếu đuối thì chẳng thấy thành thật như thế này!
An Duyệt trực tiếp giật lấy tờ giấy từ tay cô ta, liếc qua hợp đồng rồi nheo mắt nhìn An Hân.
An Hân cười gượng gạo, lúng túng nói: "Thực ra chương trình này cũng vui lắm, ngày nào cũng ở nhà chắc em cũng thấy chán đúng không? Tham gia chương trình giải trí chút cũng tốt."
Đúng là có vẻ vui, nhưng chỉ khán giả mới thấy vậy thôi. Còn những cậu ấm cô chiêu tham gia bên trong thì bị dày vò đến thảm thương.
Đặc biệt hơn, nhà tài trợ lại là các gia đình giàu có bậc nhất, bọn họ còn chẳng có đất mà thể hiện thái độ, tỏ thái độ thế nào còn tỏ được hơn cha mẹ mình sao?
Trước ánh mắt bình thản của An Duyệt, An Hân càng lúc càng mất tự tin, đôi mắt bắt đầu láo liên, cuối cùng chẳng còn tí kiên quyết nào.
"Nếu... Nếu em không thích thì thôi vậy, thực ra cũng chẳng cần phải tham gia đâu."
Mẹ ơi! Sao cô ta lại thấy áp lực thế này?
An Duyệt nhìn bản hợp đồng lần nữa, cô nhớ mang máng về chương trình này, "Nhật ký biến hình giới thượng lưu" đang nổi đình nổi đám trên mạng.
Chẳng cần nghĩ cũng biết hợp đồng này từ đâu mà ra, cỏ đầu tường An Hân chắc chắn không có gan lớn như vậy, rõ ràng là An Tầm bảo cô ta đem tới.
Đúng lúc cô đang chán ngấy với những ngày dài vô vị, đi tham gia chương trình cũng không tệ.
"Đưa bút đây, tôi ký. Quay phim hai tháng đúng không? Đưa thêm hai bản hợp đồng nữa, chị và An Tầm đi cùng tôi."
Một mình đi thì có gì vui? Muốn đi thì cùng đi!
An Hân: !!!
An Tầm núp ở phía sau: !!!
Ai muốn tham gia cái "nhật ký biến hình" này chứ? Cuộc sống yên ổn không muốn lại đi chuốc khổ vào thân làm gì?
"Không... Không được đâu, sức khỏe chị yếu, không chịu nổi chương trình thế này," An Hân vừa nghĩ đến cảnh phải sinh tồn ngoài hoang dã, cả người đã muốn kháng cự.
"Chẳng phải sức khỏe của chị vẫn tốt đấy sao? Tôi thấy ngày nào chị cũng tung tăng nhảy nhót khỏe khoắn lắm mà, rượu chè nhảy nhót chẳng thiếu bữa nào, đi mua sắm cả ngày cũng không mệt mỏi, thế này mà bảo yếu à?"
An Duyệt không do dự vạch trần bộ mặt thật của An Hân, cô ta bị nói mà lúng túng vô cùng.
Nhảy nhót mua sắm làm sao so được với sống sót nơi hoang dã chứ? Chủ yếu đi dạo phố là việc cô ta thích làm, làm việc mình thích thì sao mà mệt được.
Nhưng sinh tồn ngoài hoang dã thì khác, đó là chuyện chết người đấy!
An Duyệt chẳng muốn đôi co thêm: "Chị đi bảo với An Tầm, nếu hai người cùng đi thì tôi sẽ đi. Nếu hai người không đi, tôi cũng chẳng đi, dù sao tôi ở nhà quậy vẫn vui như thường."
Sao lại có thể giống nhau cho được? Ở nhà quậy thì người chịu thiệt là tôi mà!
An Hân lập tức chuyển phe, vỗ ngực cam đoan: "Em yên tâm, chị sẽ thuyết phục anh ngay!"
Có chết thì chết chung! An Tầm ngày ngày đi làm thoát thân nhẹ nhàng, toàn để cô ta ở nhà đối mặt với ác quỷ từng giờ từng phút, có quỷ mới biết thời gian qua cô ta sống thế nào.
Nửa tiếng sau, trước mặt ba anh em là ba bản hợp đồng, cả ba người đều chìm vào suy tư.
Nhìn An Duyệt vẫn chưa tỉnh ngủ, An Hân rụt rè hỏi: "Em gái à, em có thể ký tên vào đây được không?"
Cách cô ta nói thành thật đến mức An Tầm đứng sau cũng phải cạn lời. Chị hai à, không thể bịa một câu chuyện gì đó sao? Em thành thật như vậy làm gì?
Sao lúc đóng vai yếu đuối thì chẳng thấy thành thật như thế này!
An Duyệt trực tiếp giật lấy tờ giấy từ tay cô ta, liếc qua hợp đồng rồi nheo mắt nhìn An Hân.
An Hân cười gượng gạo, lúng túng nói: "Thực ra chương trình này cũng vui lắm, ngày nào cũng ở nhà chắc em cũng thấy chán đúng không? Tham gia chương trình giải trí chút cũng tốt."
Đúng là có vẻ vui, nhưng chỉ khán giả mới thấy vậy thôi. Còn những cậu ấm cô chiêu tham gia bên trong thì bị dày vò đến thảm thương.
Đặc biệt hơn, nhà tài trợ lại là các gia đình giàu có bậc nhất, bọn họ còn chẳng có đất mà thể hiện thái độ, tỏ thái độ thế nào còn tỏ được hơn cha mẹ mình sao?
Trước ánh mắt bình thản của An Duyệt, An Hân càng lúc càng mất tự tin, đôi mắt bắt đầu láo liên, cuối cùng chẳng còn tí kiên quyết nào.
"Nếu... Nếu em không thích thì thôi vậy, thực ra cũng chẳng cần phải tham gia đâu."
Mẹ ơi! Sao cô ta lại thấy áp lực thế này?
An Duyệt nhìn bản hợp đồng lần nữa, cô nhớ mang máng về chương trình này, "Nhật ký biến hình giới thượng lưu" đang nổi đình nổi đám trên mạng.
Chẳng cần nghĩ cũng biết hợp đồng này từ đâu mà ra, cỏ đầu tường An Hân chắc chắn không có gan lớn như vậy, rõ ràng là An Tầm bảo cô ta đem tới.
Đúng lúc cô đang chán ngấy với những ngày dài vô vị, đi tham gia chương trình cũng không tệ.
"Đưa bút đây, tôi ký. Quay phim hai tháng đúng không? Đưa thêm hai bản hợp đồng nữa, chị và An Tầm đi cùng tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một mình đi thì có gì vui? Muốn đi thì cùng đi!
An Hân: !!!
An Tầm núp ở phía sau: !!!
Ai muốn tham gia cái "nhật ký biến hình" này chứ? Cuộc sống yên ổn không muốn lại đi chuốc khổ vào thân làm gì?
"Không... Không được đâu, sức khỏe chị yếu, không chịu nổi chương trình thế này," An Hân vừa nghĩ đến cảnh phải sinh tồn ngoài hoang dã, cả người đã muốn kháng cự.
"Chẳng phải sức khỏe của chị vẫn tốt đấy sao? Tôi thấy ngày nào chị cũng tung tăng nhảy nhót khỏe khoắn lắm mà, rượu chè nhảy nhót chẳng thiếu bữa nào, đi mua sắm cả ngày cũng không mệt mỏi, thế này mà bảo yếu à?"
An Duyệt không do dự vạch trần bộ mặt thật của An Hân, cô ta bị nói mà lúng túng vô cùng.
Nhảy nhót mua sắm làm sao so được với sống sót nơi hoang dã chứ? Chủ yếu đi dạo phố là việc cô ta thích làm, làm việc mình thích thì sao mà mệt được.
Nhưng sinh tồn ngoài hoang dã thì khác, đó là chuyện chết người đấy!
An Duyệt chẳng muốn đôi co thêm: "Chị đi bảo với An Tầm, nếu hai người cùng đi thì tôi sẽ đi. Nếu hai người không đi, tôi cũng chẳng đi, dù sao tôi ở nhà quậy vẫn vui như thường."
Sao lại có thể giống nhau cho được? Ở nhà quậy thì người chịu thiệt là tôi mà!
An Hân lập tức chuyển phe, vỗ ngực cam đoan: "Em yên tâm, chị sẽ thuyết phục anh ngay!"
Có chết thì chết chung! An Tầm ngày ngày đi làm thoát thân nhẹ nhàng, toàn để cô ta ở nhà đối mặt với ác quỷ từng giờ từng phút, có quỷ mới biết thời gian qua cô ta sống thế nào.
Nửa tiếng sau, trước mặt ba anh em là ba bản hợp đồng, cả ba người đều chìm vào suy tư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro