Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Có Cái Show Thô...
2024-11-07 17:51:58
Trước kia khi An Duyệt chưa trở về, An Hân thật sự có phần e sợ ông anh trai này. Lúc đó cô ta còn tưởng mình là con ruột, không có chuyện con gái thật giả gì.
Nhưng dù là thế, thường ngày hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu.
Nhưng cũng chỉ vài câu, An Hân đã cảm nhận đủ sự nguy hiểm từ ông anh này, dùng cách nói hiện đại bây giờ thì là phúc hắc xấu bụng, cô ta không muốn dính vào chuyện anh em ruột thịt tranh giành quyền lực đến mức anh chết tôi sống như các gia đình giàu có khác.
Dù gì cô ta cũng không có tham vọng quản lý công ty, ý thức được năng lực bản thân nên chỉ muốn sống yên ổn với một ít cổ phần là được, vậy nên cả hai không có lý do gì để đối đầu nhau cả.
Dù là bây giờ cô ta cũng không ham hố gì tài sản công ty, tuy biết mình không phải con ruột, nhưng An Hân cũng hiểu cha mẹ, họ sẽ không bỏ mặc cô ta.
Có lẽ phần được kế thừa sẽ không còn nhiều như trước, nhưng chắc chắn vẫn đủ cho cô ta sống an nhàn cả đời, vậy cũng đủ rồi.
"Anh à, anh giặt nhẹ tay thôi, anh mà vò mạnh là rách hết đấy, quần áo ở đây của chúng ta vốn chẳng có nhiều, lỡ bị anh làm hỏng rồi là không còn cái mà mặc đâu."
Nhìn động tác mạnh tay của An Tầm, An Hân chỉ sợ anh ta thật sự phá hỏng đồ, giờ mỗi người chỉ có mỗi bộ quần áo để thay thôi, hỏng rồi thì thật sự chẳng có mà mặc.
"Có giỏi thì em tới mà làm, anh nói cho em biết, hôm nay anh giặt thì ngày mai anh không giặt nữa đâu. Hai người kia thì anh không quản được, nhưng em với Tống Vũ đừng hòng chiếm lợi."
"Ba chúng ta lập quy tắc luân phiên, ngày hôm nay anh giặt thì hôm sau đến lượt hai người. Chuyện nấu nướng, đun nước, nhặt củi cũng chia đều, chứ đâu ra chuyện hai người các em chiếm hết việc tốt thế được!"
Hai người cha mẹ lo cơm ăn áo mặc kia anh ta không trêu nổi, hai người còn không bằng anh ta này thì anh ta không ngán.
Bộ dạng này của An Tầm khiến khán giả cho anh ta ngay một từ.
[Coi như tôi thấy được cái gì gọi là khôn nhà dại chợ rồi, An Tầm à, anh là đàn ông con trai lại chấp nhặt với hai cô gái như thế làm gì, làm nhiều một tí thì cứ làm thôi chứ có sao đâu.]
[Hả? Dựa vào đâu đàn ông phải làm nhiều hơn? Chẳng phải bình thường các người cứ luôn mồm nam nữ bình đẳng sao? Giờ lại bắt đàn ông làm nhiều hơn tí, tiêu chuẩn kép quá đáng rồi.]
[Một số phụ nữ có tiêu chuẩn kép thế đấy, chỉ thích mấy cái có lợi cho mình thôi, từ hôm qua lúc lên đảo đến giờ, An Hân với Tống Vũ chưa làm được chuyện gì, hai người họ cũng vô dụng thật mà.]
[Cút cút cút! Lại bắt đầu màn phát biểu kinh tởm gì nữa rồi, cái gì cũng phải so sánh đối lập mới chịu hay sao? Xem chương trình thì xem đi, mắc gì phải nhiều chuyện như thế.]
Giờ có chuyện gì cư dân mạng cũng lôi ra tranh cãi được, đàn ông với phụ nữ chẳng phải đều là người cả sao, cha bác không phải đàn ông mẹ bác không phải phụ nữ à.
Người trong cuộc không thấy gì, còn các người thì đủ vấn đề hết đúng không, làm như chịu ấm ức hộ người khác giỏi lắm không bằng.
Giờ trên sóng bình luận chướng khí mịt mùng, mấy người cố chấp trước đó bắt đầu công kích đối phương, chữ gõ ra đến cả tổ chương trình cũng không nhìn nổi.
"Kiểm soát bình luận chút đi, xem cái show giải trí thôi mà kích động thế không biết." Thứ khiến đạo diễn kế hoạch phiền nhất chính là mấy chuyện này.
Ông thích những bình luận bàn luận về chương trình, nhưng không ưa nổi mấy bình luận lung tung thế này.
Giờ luật mạng quản nghiêm chuyện này lắm, lỡ không cẩn thận khiến chương trình bị tắt sóng thì nguy to.
Có sự kiểm soát từ phía chương trình, bình luận mới trở về trật tự, những bình luận của người xem bình thường cũng hiện lên.
[Trời ạ, rốt cuộc khi nãy là sao vậy? Xem chương trình thôi mà có cần nghiêm trọng vậy không?]
[Anh chị em người ta bàn chuyện phân công công việc với nhau, chả phải trong nhà ai cũng làm thế cả sao, khác gì việc phân chia việc nhà đâu chứ?]
[Nói thật là tôi phát ngán mấy kiểu người vậy rồi, cái video nào hay tin tức nào cũng làm ầm cãi nhau cho được.]
Chuyện xảy ra trên mạng không ảnh hưởng đến mấy người trên đảo, cuối cùng An Tầm cũng giặt xong quần áo trước khi bữa cơm được nấu xong.
Thời tiết ở đây nắng nóng, chừng hai tiếng sau chắc quần áo cũng sẽ khô ráo thôi.
Nhưng dù là thế, thường ngày hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu.
Nhưng cũng chỉ vài câu, An Hân đã cảm nhận đủ sự nguy hiểm từ ông anh này, dùng cách nói hiện đại bây giờ thì là phúc hắc xấu bụng, cô ta không muốn dính vào chuyện anh em ruột thịt tranh giành quyền lực đến mức anh chết tôi sống như các gia đình giàu có khác.
Dù gì cô ta cũng không có tham vọng quản lý công ty, ý thức được năng lực bản thân nên chỉ muốn sống yên ổn với một ít cổ phần là được, vậy nên cả hai không có lý do gì để đối đầu nhau cả.
Dù là bây giờ cô ta cũng không ham hố gì tài sản công ty, tuy biết mình không phải con ruột, nhưng An Hân cũng hiểu cha mẹ, họ sẽ không bỏ mặc cô ta.
Có lẽ phần được kế thừa sẽ không còn nhiều như trước, nhưng chắc chắn vẫn đủ cho cô ta sống an nhàn cả đời, vậy cũng đủ rồi.
"Anh à, anh giặt nhẹ tay thôi, anh mà vò mạnh là rách hết đấy, quần áo ở đây của chúng ta vốn chẳng có nhiều, lỡ bị anh làm hỏng rồi là không còn cái mà mặc đâu."
Nhìn động tác mạnh tay của An Tầm, An Hân chỉ sợ anh ta thật sự phá hỏng đồ, giờ mỗi người chỉ có mỗi bộ quần áo để thay thôi, hỏng rồi thì thật sự chẳng có mà mặc.
"Có giỏi thì em tới mà làm, anh nói cho em biết, hôm nay anh giặt thì ngày mai anh không giặt nữa đâu. Hai người kia thì anh không quản được, nhưng em với Tống Vũ đừng hòng chiếm lợi."
"Ba chúng ta lập quy tắc luân phiên, ngày hôm nay anh giặt thì hôm sau đến lượt hai người. Chuyện nấu nướng, đun nước, nhặt củi cũng chia đều, chứ đâu ra chuyện hai người các em chiếm hết việc tốt thế được!"
Hai người cha mẹ lo cơm ăn áo mặc kia anh ta không trêu nổi, hai người còn không bằng anh ta này thì anh ta không ngán.
Bộ dạng này của An Tầm khiến khán giả cho anh ta ngay một từ.
[Coi như tôi thấy được cái gì gọi là khôn nhà dại chợ rồi, An Tầm à, anh là đàn ông con trai lại chấp nhặt với hai cô gái như thế làm gì, làm nhiều một tí thì cứ làm thôi chứ có sao đâu.]
[Hả? Dựa vào đâu đàn ông phải làm nhiều hơn? Chẳng phải bình thường các người cứ luôn mồm nam nữ bình đẳng sao? Giờ lại bắt đàn ông làm nhiều hơn tí, tiêu chuẩn kép quá đáng rồi.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Một số phụ nữ có tiêu chuẩn kép thế đấy, chỉ thích mấy cái có lợi cho mình thôi, từ hôm qua lúc lên đảo đến giờ, An Hân với Tống Vũ chưa làm được chuyện gì, hai người họ cũng vô dụng thật mà.]
[Cút cút cút! Lại bắt đầu màn phát biểu kinh tởm gì nữa rồi, cái gì cũng phải so sánh đối lập mới chịu hay sao? Xem chương trình thì xem đi, mắc gì phải nhiều chuyện như thế.]
Giờ có chuyện gì cư dân mạng cũng lôi ra tranh cãi được, đàn ông với phụ nữ chẳng phải đều là người cả sao, cha bác không phải đàn ông mẹ bác không phải phụ nữ à.
Người trong cuộc không thấy gì, còn các người thì đủ vấn đề hết đúng không, làm như chịu ấm ức hộ người khác giỏi lắm không bằng.
Giờ trên sóng bình luận chướng khí mịt mùng, mấy người cố chấp trước đó bắt đầu công kích đối phương, chữ gõ ra đến cả tổ chương trình cũng không nhìn nổi.
"Kiểm soát bình luận chút đi, xem cái show giải trí thôi mà kích động thế không biết." Thứ khiến đạo diễn kế hoạch phiền nhất chính là mấy chuyện này.
Ông thích những bình luận bàn luận về chương trình, nhưng không ưa nổi mấy bình luận lung tung thế này.
Giờ luật mạng quản nghiêm chuyện này lắm, lỡ không cẩn thận khiến chương trình bị tắt sóng thì nguy to.
Có sự kiểm soát từ phía chương trình, bình luận mới trở về trật tự, những bình luận của người xem bình thường cũng hiện lên.
[Trời ạ, rốt cuộc khi nãy là sao vậy? Xem chương trình thôi mà có cần nghiêm trọng vậy không?]
[Anh chị em người ta bàn chuyện phân công công việc với nhau, chả phải trong nhà ai cũng làm thế cả sao, khác gì việc phân chia việc nhà đâu chứ?]
[Nói thật là tôi phát ngán mấy kiểu người vậy rồi, cái video nào hay tin tức nào cũng làm ầm cãi nhau cho được.]
Chuyện xảy ra trên mạng không ảnh hưởng đến mấy người trên đảo, cuối cùng An Tầm cũng giặt xong quần áo trước khi bữa cơm được nấu xong.
Thời tiết ở đây nắng nóng, chừng hai tiếng sau chắc quần áo cũng sẽ khô ráo thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro