Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Đàn Ông Tốt Thí...
2024-11-07 17:51:58
Bữa ăn đầu tiên trong ngày mãi đến chiều mới được biết, có lẽ đây là bữa tối của họ, thật sự là chỉ ăn một bữa mỗi ngày!
Có điều người ta ăn một bữa một ngày do đói khổ, còn mấy người này thuần túy là lười chảy thây.
An Duyệt sống một mình bao năm nay, tay nghề nấu nướng cũng khá, nhưng cô nào ngờ cậu ấm Tạ Thần này cũng biết nấu ăn.
Nhìn động tác nướng cá điêu luyện của Tạ Thần, An Duyệt không nhịn được mà khen: "Cậu nướng cá tài thật, nhìn chẳng thua kém gì ngoài tiệm hết."
Tạ Thần vừa quay cá vừa đáp: "Tôi khá thích nấu ăn, coi như sở thích riêng vậy."
Câu nói này của Tạ Thần khiến khán giả đứng hình:
[Cực phẩm nhân gian từ đâu ra thế này, sở thích lại là nấu ăn! Gia thế tốt, đẹp trai còn biết nấu ăn nữa, hoàn hảo quá rồi!]
[Lầu trên đừng mơ mộng nữa, ní quên là anh ấy còn biết đánh người rồi à? Nắm đấm của anh ấy không phải giả đâu.]
[Đánh người thì sao chứ? Miễn tôi không sai anh ấy sẽ không đánh tôi, nếu anh ấy đánh chắc chắn là lỗi tại tôi!]
[Đúng đúng, Tạ Thần đánh người đều có lý do, anh ấy chưa bao giờ đánh người vô tội nên căn bản không cần lo chuyện này, chị em ơi xông lên! Anh ấy thật sự là người đàn ông tốt hiếm có trên đời đấy!]
[Điên rồi điên rồi, tôi thấy mấy người điên hết rồi! Mộng tưởng hão huyền này cũng nên tỉnh lại đi thôi!]
Sở thích nấu ăn của anh Tạ Thần lập tức được đám đông đẩy lên hot search, cư dân mạng thực sự không tưởng tượng nổi một người đàn ông cao gần 1m9 có gương mặt lạnh lùng lại yêu thích nấu ăn, sự tương phản này thật sự đạt đến đỉnh cao.
Nhìn Tạ Thần bên này làm việc thoăn thoắt, rồi lại ngó sang ba người bên kia vẫn đang loay hoay, An Duyệt thật sự chẳng biết phải nói gì.
"Em nói nè, ba người đang làm gì ở đó thế? Củi lửa đã nhặt đủ chưa? Nước sôi đã chuẩn bị xong chưa?"
Đúng vậy, bởi ba người này làm gì cũng lóng ngóng nên chỉ được phân công đi nhặt củi và nấu nước sôi, vốn dĩ mấy chuyện này một người làm cũng đủ, giờ họ lại phải ngậm ngùi nhận thêm nhiệm vụ giặt đồ.
An Hân và Tống Vũ nhanh tay lẹ mắt giành ngay hai việc trước, còn việc giặt quần áo không may rơi trúng đầu An Tầm.
Hơn nữa mặc kệ anh ta có phản đối thế nào, lề mề chậm chạp thì đành chịu phận.
Thế là bây giờ, mọi người có thể nhìn thấy một anh đẹp trai cao hơn mét tám đang ngồi xổm trên tảng đá, cặm cụi vò quần áo.
"Chỉ biết áp bức tôi thôi, bắt một thằng đàn ông to xác như tôi đi giặt quần áo, làm người ai làm vậy!"
"Cứ để tôi giặt rách quần áo của mấy người đi! Tối qua tắm không tranh thủ giặt luôn à? Cũng đâu phải không có nước."
"Còn cái tên Tạ Thần kia nữa, khi không đi mặc quần jean làm gì, vải dày cứng thế này giặt muốn rụng tay."
An Tầm vừa giặt vừa lầm bầm không ngừng nghỉ, người không biết còn tưởng anh ta đang đọc rap.
Vốn dĩ mọi người cũng muốn ai giặt đồ người nấy, nhưng thấy trên đảo thiếu nước ngọt nên dồn đó giặt chung luôn, đương nhiên quần áo trong thì tự giặt.
An Tầm lầm bầm mãi khiến khán giả đang xem cũng phiền.
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông lắm lời thế này đấy, đẹp trai ngời ngời mà sao lắm mồm thế không biết nữa, có nhân viên nào của tập đoàn An Thị vào phổ cập kiến thức chút anh chàng này lúc ở công ty trông như thế nào không?]
[Nhân viên An Thị đây! Ở công ty anh ấy đúng chuẩn sếp tổng lạnh lùng, kiểu nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình luôn đó, chúng tôi cũng không ngờ sau khi lên đảo tham gia nhật ký biến hình anh ấy lại thành ra như vậy, giờ cả công ty đang xôn xao vụ này đây.]
[Dị ha dị ha! Các người đều ghét bỏ, chỉ có mình tôi thấy rung động thôi sao? Vừa cao ngạo vừa độc miệng còn lắm lời đáng yêu, đã thế còn đẹp trai nữa, thiết lập nhân vật này tôi không chịu nổi.]
[Lầu trên nói thế tôi cũng cảm thấy thiết lập nhân vật này tuyệt thật, ngoài lạnh trong nóng, lạnh lùng với cả thế giới nhưng khi ở nhà lại khác, chỉ đối xử đặc biệt với mình em!]
Khán giả vẫn có lòng bao dung cực cao với trai đẹp, bây giờ dù An Tầm hơi luộm thuộm nhưng gương mặt kia vẫn chình ình ở đó.
An Hân vừa xách nước sôi đi qua, thấy cảnh tượng này cũng tặc lưỡi lắc đầu.
Ai ngờ được người anh hai từng oai phong một cõi trong công ty lại thành ra thế này cơ chứ.
Có điều người ta ăn một bữa một ngày do đói khổ, còn mấy người này thuần túy là lười chảy thây.
An Duyệt sống một mình bao năm nay, tay nghề nấu nướng cũng khá, nhưng cô nào ngờ cậu ấm Tạ Thần này cũng biết nấu ăn.
Nhìn động tác nướng cá điêu luyện của Tạ Thần, An Duyệt không nhịn được mà khen: "Cậu nướng cá tài thật, nhìn chẳng thua kém gì ngoài tiệm hết."
Tạ Thần vừa quay cá vừa đáp: "Tôi khá thích nấu ăn, coi như sở thích riêng vậy."
Câu nói này của Tạ Thần khiến khán giả đứng hình:
[Cực phẩm nhân gian từ đâu ra thế này, sở thích lại là nấu ăn! Gia thế tốt, đẹp trai còn biết nấu ăn nữa, hoàn hảo quá rồi!]
[Lầu trên đừng mơ mộng nữa, ní quên là anh ấy còn biết đánh người rồi à? Nắm đấm của anh ấy không phải giả đâu.]
[Đánh người thì sao chứ? Miễn tôi không sai anh ấy sẽ không đánh tôi, nếu anh ấy đánh chắc chắn là lỗi tại tôi!]
[Đúng đúng, Tạ Thần đánh người đều có lý do, anh ấy chưa bao giờ đánh người vô tội nên căn bản không cần lo chuyện này, chị em ơi xông lên! Anh ấy thật sự là người đàn ông tốt hiếm có trên đời đấy!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Điên rồi điên rồi, tôi thấy mấy người điên hết rồi! Mộng tưởng hão huyền này cũng nên tỉnh lại đi thôi!]
Sở thích nấu ăn của anh Tạ Thần lập tức được đám đông đẩy lên hot search, cư dân mạng thực sự không tưởng tượng nổi một người đàn ông cao gần 1m9 có gương mặt lạnh lùng lại yêu thích nấu ăn, sự tương phản này thật sự đạt đến đỉnh cao.
Nhìn Tạ Thần bên này làm việc thoăn thoắt, rồi lại ngó sang ba người bên kia vẫn đang loay hoay, An Duyệt thật sự chẳng biết phải nói gì.
"Em nói nè, ba người đang làm gì ở đó thế? Củi lửa đã nhặt đủ chưa? Nước sôi đã chuẩn bị xong chưa?"
Đúng vậy, bởi ba người này làm gì cũng lóng ngóng nên chỉ được phân công đi nhặt củi và nấu nước sôi, vốn dĩ mấy chuyện này một người làm cũng đủ, giờ họ lại phải ngậm ngùi nhận thêm nhiệm vụ giặt đồ.
An Hân và Tống Vũ nhanh tay lẹ mắt giành ngay hai việc trước, còn việc giặt quần áo không may rơi trúng đầu An Tầm.
Hơn nữa mặc kệ anh ta có phản đối thế nào, lề mề chậm chạp thì đành chịu phận.
Thế là bây giờ, mọi người có thể nhìn thấy một anh đẹp trai cao hơn mét tám đang ngồi xổm trên tảng đá, cặm cụi vò quần áo.
"Chỉ biết áp bức tôi thôi, bắt một thằng đàn ông to xác như tôi đi giặt quần áo, làm người ai làm vậy!"
"Cứ để tôi giặt rách quần áo của mấy người đi! Tối qua tắm không tranh thủ giặt luôn à? Cũng đâu phải không có nước."
"Còn cái tên Tạ Thần kia nữa, khi không đi mặc quần jean làm gì, vải dày cứng thế này giặt muốn rụng tay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tầm vừa giặt vừa lầm bầm không ngừng nghỉ, người không biết còn tưởng anh ta đang đọc rap.
Vốn dĩ mọi người cũng muốn ai giặt đồ người nấy, nhưng thấy trên đảo thiếu nước ngọt nên dồn đó giặt chung luôn, đương nhiên quần áo trong thì tự giặt.
An Tầm lầm bầm mãi khiến khán giả đang xem cũng phiền.
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông lắm lời thế này đấy, đẹp trai ngời ngời mà sao lắm mồm thế không biết nữa, có nhân viên nào của tập đoàn An Thị vào phổ cập kiến thức chút anh chàng này lúc ở công ty trông như thế nào không?]
[Nhân viên An Thị đây! Ở công ty anh ấy đúng chuẩn sếp tổng lạnh lùng, kiểu nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình luôn đó, chúng tôi cũng không ngờ sau khi lên đảo tham gia nhật ký biến hình anh ấy lại thành ra như vậy, giờ cả công ty đang xôn xao vụ này đây.]
[Dị ha dị ha! Các người đều ghét bỏ, chỉ có mình tôi thấy rung động thôi sao? Vừa cao ngạo vừa độc miệng còn lắm lời đáng yêu, đã thế còn đẹp trai nữa, thiết lập nhân vật này tôi không chịu nổi.]
[Lầu trên nói thế tôi cũng cảm thấy thiết lập nhân vật này tuyệt thật, ngoài lạnh trong nóng, lạnh lùng với cả thế giới nhưng khi ở nhà lại khác, chỉ đối xử đặc biệt với mình em!]
Khán giả vẫn có lòng bao dung cực cao với trai đẹp, bây giờ dù An Tầm hơi luộm thuộm nhưng gương mặt kia vẫn chình ình ở đó.
An Hân vừa xách nước sôi đi qua, thấy cảnh tượng này cũng tặc lưỡi lắc đầu.
Ai ngờ được người anh hai từng oai phong một cõi trong công ty lại thành ra thế này cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro