Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Nỗ Lực Có Thể C...
2024-11-07 17:51:58
"Xin hỏi ai có thể giải thích cho tôi chuyện này là sao không? Tôi bảo mấy người bắt cá mà?"
Giọng An Duyệt khiến ba người kia rùng mình, họ cảm nhận được một chút nguy hiểm từ giọng nói ấy.
An Hân trừng mắt nhìn An Tầm, nhanh chóng quỳ xuống nịnh nọt nói: "Thật sự chuyện này không liên quan đến chị đâu, là anh An Tầm đấy! Anh ấy vốn chẳng có tí kinh nghiệm sinh tồn trong hoang dã nào, đến cả bắt cá cũng không biết!"
"Sau đó còn động tay động chân với bọn chị nữa, một người đàn ông lớn tướng như anh ấy lại động tay với hai cô gái như bọn chị!"
Tống Vũ cũng bắt chước mà tố cáo: "Đúng đúng đúng, anh ấy còn dùng nước biển hất vào bọn tôi, nước biển này có tính ăn mòn mạnh như vậy, rõ ràng anh ấy đang hủy hoại nhan sắc của bọn tôi!"
Nhìn hai người này tố cáo, An Tầm chỉ biết tức cười.
"Cả hai lại còn tố cáo tôi, nếu không phải vì hai người thì tôi đã sớm bắt được cá rồi!"
Nhìn ba người này ồn ào nhốn nháo, An Duyệt giơ tay lên.
Khoảnh khắc cô giơ tay lên, ba người đã vội vàng ngồi xổm xuống.
Chỉ cần họ né nhanh thì sẽ không bị đánh!
An Duyệt: …
Khán giả: …
Đã thấy người hèn nhưng chưa thấy ai hèn như vậy, họ sợ An Duyệt đến mức nào thế!
An Duyệt cũng cực kỳ cạn lời, cô chỉ muốn giơ tay gãi ngứa thôi, có cần phải khoa trương như vậy không, cô có phải loại người không phân biệt đúng sai mà đánh người đâu chứ!
(Ba người ngồi xổm: Có! Em là kiểu người đó đấy!)
Nhìn ba người nhát như chuột kia, An Duyệt không thèm nói chuyện với họ nữa: "Được rồi, mọi người mau đi nhặt củi nhóm lửa đi, thật sự chẳng có chút tác dụng nào."
An Tầm dù nhát đến mức đó nhưng vẫn cứng miệng: "Không trách anh được, chủ yếu do mấy con cá này ranh mãnh quá, có lẽ hôm qua em bắt chúng thì chúng vẫn chưa đề phòng, hôm nay mấy con cá này đã đề phòng rồi nên anh mới không bắt được."
Vừa nói hết câu, Tạ Thần đã bắt được một con cá giơ lên trước mặt anh ta.
"Tôi bắt được con cá có đề phòng rồi nè, cũng dễ bắt mà nhỉ."
An Tầm: …
Người khác: …
Khán giả: Há há há! Giết người tru tâm rồi!
[Há há há, tôi đã nghĩ sẽ buồn cười nhưng không ngờ lại buồn cười đến vậy, Tạ Thần và An Tầm cũng không hợp nhau quá rồi.]
[Tôi đã nhận ra vai trò của Tạ Thần, cậu ấy tham gia chương trình này là để vả mặt An Tầm, từ tối qua đến giờ, An Tầm thật sự bị cậu ấy vả mặt liên tục.]
[An Tầm: Vì con cá này đã đề phòng nên tôi mới không bắt được! Tạ Thần: Con cá có đề phòng này cũng dễ bắt mà nhỉ.]
Nét mặt của An Tầm giờ đã không giữ nổi nữa, nhìn vẻ mặt vô tội của Tạ Thần, anh ta tức muốn hộc máu, gào lên: "Cậu có thể đừng lúc nào cũng vả mặt tôi như thế không! Chúng ta không có thù oán gì, sao cậu cứ phải đối xử với tôi như vậy!"
Từ tối qua đến giờ, chắc chắn người này chỉ chuyên vả mặt anh ta thôi!
Tạ Thần khẽ lau nước bọt trên mặt, có chút chê bai nói: "Eo~, giận thì giận nhưng đừng có phun nước bọt lung tung, không vệ sinh chút nào."
An Tầm: …Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Ai đó tới hốt tên này đi giùm!
An Duyệt đứng cạnh suýt cười điên rồi: "Tạ Thần, làm tốt lắm! Hôm nay cậu lập công lớn đó!"
Bị Tạ Thần kích thích như vậy, An Tầm vẫn không tin, lại bắt đầu bắt cá.
Anh ta không tin mình không bắt được!
Nhìn bóng lưng cô đơn của An Tầm, An Duyệt lắc đầu thở dài nói: "Sao phải cố chấp như vậy, có cái ăn là được rồi, để tâm nhiều chuyện như thế làm gì?"
Lúc cô mới về nhà, cô còn tưởng An Tầm là người sâu sắc, mưu mô, không ngờ tính cách thật sự của người này lại như vậy.
Nhưng có lẽ lúc trên thương trường anh ta sẽ khác bây giờ, không thì cô cũng không dám tin anh ta lại hoàn thành được nhiều chuyện làm ăn đến thế.
[Không biết sao, nhìn bóng lưng của An Tầm tôi lại thấy hơi tội nghiệp, bóng dáng ấy sao mà hiu quạnh quá.]
[Tôi cũng thấy tội cho anh ấy, mỗi người có một tài năng riêng, ít nhất trong việc kinh doanh anh ấy vẫn rất có tài.]
[Là nhân viên của tập đoàn An Thị, giờ tam quan của tôi nổ banh rồi, sao sếp An bình tĩnh mưu mô sâu sắc lạnh lùng của chúng tôi lại thành ra thế này! Nhưng nếu anh ấy có thể mang tính cách này vào công việc thì tốt quá!]
Có lẽ đúng là nỗ lực có thể cảm động trời đất, cuối cùng An Tầm thật sự đã bắt được một con cá lớn.
"Ha ha ha, anh đã nói là anh có thể bắt được cá mà, vừa nãy không bắt được hoàn toàn là do hai người kia làm gánh nặng thôi."
An Hân và Tống Vũ làm gánh nặng: … Anh nói vậy là hơi quá đáng rồi đó!
Lúc này An Tầm đã hừng hực khí thế, anh ta cũng đã là người bắt được con mồi rồi!
An Duyệt hời hợt nói: "Đúng đúng đúng, anh giỏi ghê, mau chóng xử lý cá đi, một con nấu canh một con đem đi nướng."
Giọng An Duyệt khiến ba người kia rùng mình, họ cảm nhận được một chút nguy hiểm từ giọng nói ấy.
An Hân trừng mắt nhìn An Tầm, nhanh chóng quỳ xuống nịnh nọt nói: "Thật sự chuyện này không liên quan đến chị đâu, là anh An Tầm đấy! Anh ấy vốn chẳng có tí kinh nghiệm sinh tồn trong hoang dã nào, đến cả bắt cá cũng không biết!"
"Sau đó còn động tay động chân với bọn chị nữa, một người đàn ông lớn tướng như anh ấy lại động tay với hai cô gái như bọn chị!"
Tống Vũ cũng bắt chước mà tố cáo: "Đúng đúng đúng, anh ấy còn dùng nước biển hất vào bọn tôi, nước biển này có tính ăn mòn mạnh như vậy, rõ ràng anh ấy đang hủy hoại nhan sắc của bọn tôi!"
Nhìn hai người này tố cáo, An Tầm chỉ biết tức cười.
"Cả hai lại còn tố cáo tôi, nếu không phải vì hai người thì tôi đã sớm bắt được cá rồi!"
Nhìn ba người này ồn ào nhốn nháo, An Duyệt giơ tay lên.
Khoảnh khắc cô giơ tay lên, ba người đã vội vàng ngồi xổm xuống.
Chỉ cần họ né nhanh thì sẽ không bị đánh!
An Duyệt: …
Khán giả: …
Đã thấy người hèn nhưng chưa thấy ai hèn như vậy, họ sợ An Duyệt đến mức nào thế!
An Duyệt cũng cực kỳ cạn lời, cô chỉ muốn giơ tay gãi ngứa thôi, có cần phải khoa trương như vậy không, cô có phải loại người không phân biệt đúng sai mà đánh người đâu chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(Ba người ngồi xổm: Có! Em là kiểu người đó đấy!)
Nhìn ba người nhát như chuột kia, An Duyệt không thèm nói chuyện với họ nữa: "Được rồi, mọi người mau đi nhặt củi nhóm lửa đi, thật sự chẳng có chút tác dụng nào."
An Tầm dù nhát đến mức đó nhưng vẫn cứng miệng: "Không trách anh được, chủ yếu do mấy con cá này ranh mãnh quá, có lẽ hôm qua em bắt chúng thì chúng vẫn chưa đề phòng, hôm nay mấy con cá này đã đề phòng rồi nên anh mới không bắt được."
Vừa nói hết câu, Tạ Thần đã bắt được một con cá giơ lên trước mặt anh ta.
"Tôi bắt được con cá có đề phòng rồi nè, cũng dễ bắt mà nhỉ."
An Tầm: …
Người khác: …
Khán giả: Há há há! Giết người tru tâm rồi!
[Há há há, tôi đã nghĩ sẽ buồn cười nhưng không ngờ lại buồn cười đến vậy, Tạ Thần và An Tầm cũng không hợp nhau quá rồi.]
[Tôi đã nhận ra vai trò của Tạ Thần, cậu ấy tham gia chương trình này là để vả mặt An Tầm, từ tối qua đến giờ, An Tầm thật sự bị cậu ấy vả mặt liên tục.]
[An Tầm: Vì con cá này đã đề phòng nên tôi mới không bắt được! Tạ Thần: Con cá có đề phòng này cũng dễ bắt mà nhỉ.]
Nét mặt của An Tầm giờ đã không giữ nổi nữa, nhìn vẻ mặt vô tội của Tạ Thần, anh ta tức muốn hộc máu, gào lên: "Cậu có thể đừng lúc nào cũng vả mặt tôi như thế không! Chúng ta không có thù oán gì, sao cậu cứ phải đối xử với tôi như vậy!"
Từ tối qua đến giờ, chắc chắn người này chỉ chuyên vả mặt anh ta thôi!
Tạ Thần khẽ lau nước bọt trên mặt, có chút chê bai nói: "Eo~, giận thì giận nhưng đừng có phun nước bọt lung tung, không vệ sinh chút nào."
An Tầm: …Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Ai đó tới hốt tên này đi giùm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Duyệt đứng cạnh suýt cười điên rồi: "Tạ Thần, làm tốt lắm! Hôm nay cậu lập công lớn đó!"
Bị Tạ Thần kích thích như vậy, An Tầm vẫn không tin, lại bắt đầu bắt cá.
Anh ta không tin mình không bắt được!
Nhìn bóng lưng cô đơn của An Tầm, An Duyệt lắc đầu thở dài nói: "Sao phải cố chấp như vậy, có cái ăn là được rồi, để tâm nhiều chuyện như thế làm gì?"
Lúc cô mới về nhà, cô còn tưởng An Tầm là người sâu sắc, mưu mô, không ngờ tính cách thật sự của người này lại như vậy.
Nhưng có lẽ lúc trên thương trường anh ta sẽ khác bây giờ, không thì cô cũng không dám tin anh ta lại hoàn thành được nhiều chuyện làm ăn đến thế.
[Không biết sao, nhìn bóng lưng của An Tầm tôi lại thấy hơi tội nghiệp, bóng dáng ấy sao mà hiu quạnh quá.]
[Tôi cũng thấy tội cho anh ấy, mỗi người có một tài năng riêng, ít nhất trong việc kinh doanh anh ấy vẫn rất có tài.]
[Là nhân viên của tập đoàn An Thị, giờ tam quan của tôi nổ banh rồi, sao sếp An bình tĩnh mưu mô sâu sắc lạnh lùng của chúng tôi lại thành ra thế này! Nhưng nếu anh ấy có thể mang tính cách này vào công việc thì tốt quá!]
Có lẽ đúng là nỗ lực có thể cảm động trời đất, cuối cùng An Tầm thật sự đã bắt được một con cá lớn.
"Ha ha ha, anh đã nói là anh có thể bắt được cá mà, vừa nãy không bắt được hoàn toàn là do hai người kia làm gánh nặng thôi."
An Hân và Tống Vũ làm gánh nặng: … Anh nói vậy là hơi quá đáng rồi đó!
Lúc này An Tầm đã hừng hực khí thế, anh ta cũng đã là người bắt được con mồi rồi!
An Duyệt hời hợt nói: "Đúng đúng đúng, anh giỏi ghê, mau chóng xử lý cá đi, một con nấu canh một con đem đi nướng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro