Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Cả Vảy Cá Cũng...
2024-11-07 17:51:58
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong một tiếng đồng hồ, An Duyệt và Tạ Thần lên núi, phối hợp ăn ý với nhau đã nhanh chóng bắt được một con gà và một con thỏ.
An Duyệt nhìn con gà béo ú trước mặt, hơi nghi ngờ hỏi: "Có chắc đây là gà rừng không đấy? Sao nó lại béo như gà nuôi thế, gà rừng đâu có béo đến vậy."
Con gà này quá béo đến nỗi gần như không thể chạy được, nếu đây thực sự là gà rừng thì cuộc sống của nó quá an nhàn rồi.
Tạ Thần cầm con thỏ trắng như tuyết, trả lời: "Cô không xem chương trình kỳ trước à, mấy con gà thỏ vịt trên núi này đều do tổ chương trình thả ra hết, sao họ dám để chúng ta đi bắt thú hoang thật được."
An Duyệt: ... Vậy còn gọi là sinh tồn nơi hoang dã à? Cứ để tổ chương trình làm hết luôn cho rồi.
Bên này thì nhẹ nhàng, khán giả xem cũng không ngừng khen ngợi.
[Quả nhiên kẻ mạnh ở cùng nhau sẽ rất ăn ý!]
[Ha ha ha, tổ chương trình không thể dụng tâm hơn tí được à? Đừng mua gà béo thế được không, tôi cảm thấy con gà này sắp có nọng cằm luôn rồi.]
[Có hai người họ ở đây tôi thực sự cảm thấy vô cùng an toàn, chắc một con gà và một con thỏ này đủ cho họ ăn rồi nhỉ.]
[Mọi người nhanh sang xem bên kia đi, ba người kia thực sự khiến tôi cười chết mất!]
Lúc này, ba người đang bắt cá ở bờ biển đã gần như sắp đánh nhau rồi.
"Chẳng phải anh có kinh nghiệm sinh tồn ngoài hoang dã sao? Em bảo anh xiên cá chứ không có bảo anh xiên em." An Hân vừa nói vừa che mông, tức đến mức sắp bốc hỏa.
Cô ta thì cực khổ lật mấy tảng đá, ai biết bỗng trong lòng có dự cảm chẳng lành, quay lại thì thấy một cây gậy đang lao về phía mình, may mà cô ta kịp né!
"Hồi nãy anh thấy một con cá bơi ngang qua chân em nên anh định xiên nó, ai bảo em đứng ở đó chắn tầm nhìn của anh!"
An Tầm cũng sắp nổi điên lên rồi, sao hôm qua An Duyệt xiên cá dễ dàng như vậy, còn anh ta thì làm cách gì cũng không bắt được.
Chẳng lẽ đây là vấn đề kỹ năng sao? Không nên chứ, từ nhỏ đến lớn anh ta cũng được coi là con nhà người ta, cũng chưa từng làm chuyện gì quá khác người cũng không làm loạn, sau khi trưởng thành cũng vào công ty rất thuận lợi.
Bây giờ anh ta đã phó lãnh đạo trong công ty, thân là phó lãnh đạo của một công ty niêm yết, chuyện bắt cá cỏn con sao có thể làm khó anh ta được?
Nhưng trên thực tế, chuyện này thật sự đã làm khó anh ta, sao mấy con cá này lại xảo quyệt thế chứ?
Tống Vũ ngồi bên cạnh cười đến mức sắp tắt thở, dù bây giờ bụng cô ả đang rất đói, nhưng hai anh em này thực sự quá buồn cười.
Có lẽ tiếng cười của cô ả quá rõ ràng, An Tầm và An Hân cùng nhìn về phía cô ả.
Thấy ánh mắt bất thiện của hai người này, lòng Tống Vũ bỗng một cảm giác không được tốt lắm.
Ngay giây sau, cô ả bị hai người này ép buộc đi bắt cá.
Họ đã hoàn toàn từ bỏ cái gậy đó, bắt đầu bắt cá bằng tay không.
"Tạo thành một vòng vây đi! An Hân! Em khép chân lại cho anh! Cá bơi hết qua chân em rồi kìa!"
An Tầm tức đến mức hất nước sang luôn, đúng là hai đồng đội heo mà!
Mặt An Hân bị tạt trúng, cảm nhận được vị mặn trong miệng, cô ta sụp đổ luôn: "Á á á! Anh có biết độ ăn mòn của nước biển ảnh hưởng tới da ra sao không?"
Ở đây không có sản phẩm chăm sóc da, da cô ta sẽ bị cháy mất!
Chỉ chốc lát sau, ba người lại bắt đầu xô xát.
Hai cô gái cùng tấn công An Tầm, An Tầm cũng không hề thua kém, ba người đánh tới đánh lui, vô cùng kịch tính!
Khán giả thấy mà cười phớ lớ, chưa thấy ai bắt cá lại có thể bắt thành như vậy.
[Ha ha ha ha, ba người này buồn cười chết đi được, hình tượng sếp tổng độc tài của An Tầm trong lòng tôi sụp đổ ầm ầm mất rồi.]
[Tục ngữ có câu ba anh thợ da họp thành một Gia Cát Lượng, ba anh này chẳng những không bằng Gia Cát Lượng mà còn không làm được gì ra hồn.]
[Một bên thu hoạch phong phú, còn bên này đến cả cái vảy cá cũng chưa bắt được.]
[Trơ mắt nhìn người hôm qua còn xinh đẹp rực rỡ giờ lại trở thành bộ dạng điên cuồng như thế này, quả nhiên khí chất thật sự phải dựa vào tiền bạc mà tích lũy. Bây giờ mấy người trên đảo nào còn khí chất cao quý gì nữa, chỉ toàn nhờ khuôn mặt xinh đẹp vớt vát được chút ít thôi, có lẽ một tháng sau đến cả cái mặt xinh đẹp này cũng không duy trì nổi.]
Mấy kỳ trước, mấy cậu ấm cô chiêu về nhà, gia đình họ suýt không nhận ra họ nữa.
Ai nấy đều bị nắng cháy đen thui, toàn thân tỏa ra vẻ mộc mạc, ai không biết còn tưởng họ từ núi nào đi ra.
Giờ nhìn lại, mấy người này cũng không thoát khỏi quy luật ấy.
Khi An Duyệt và Tạ Thần trở về, ba người kia vẫn chưa bình tĩnh lại, An Tầm dựa vào sức mạnh của mình đã thành công khiến hai người kia mệt lả.
Nhìn ba người đã không ra hình người, An Duyệt và Tạ Thần: …
Không phải bảo họ đi bắt cá sao? Họ đang chơi trò chim ưng bắt gà con à?
An Duyệt nhìn con gà béo ú trước mặt, hơi nghi ngờ hỏi: "Có chắc đây là gà rừng không đấy? Sao nó lại béo như gà nuôi thế, gà rừng đâu có béo đến vậy."
Con gà này quá béo đến nỗi gần như không thể chạy được, nếu đây thực sự là gà rừng thì cuộc sống của nó quá an nhàn rồi.
Tạ Thần cầm con thỏ trắng như tuyết, trả lời: "Cô không xem chương trình kỳ trước à, mấy con gà thỏ vịt trên núi này đều do tổ chương trình thả ra hết, sao họ dám để chúng ta đi bắt thú hoang thật được."
An Duyệt: ... Vậy còn gọi là sinh tồn nơi hoang dã à? Cứ để tổ chương trình làm hết luôn cho rồi.
Bên này thì nhẹ nhàng, khán giả xem cũng không ngừng khen ngợi.
[Quả nhiên kẻ mạnh ở cùng nhau sẽ rất ăn ý!]
[Ha ha ha, tổ chương trình không thể dụng tâm hơn tí được à? Đừng mua gà béo thế được không, tôi cảm thấy con gà này sắp có nọng cằm luôn rồi.]
[Có hai người họ ở đây tôi thực sự cảm thấy vô cùng an toàn, chắc một con gà và một con thỏ này đủ cho họ ăn rồi nhỉ.]
[Mọi người nhanh sang xem bên kia đi, ba người kia thực sự khiến tôi cười chết mất!]
Lúc này, ba người đang bắt cá ở bờ biển đã gần như sắp đánh nhau rồi.
"Chẳng phải anh có kinh nghiệm sinh tồn ngoài hoang dã sao? Em bảo anh xiên cá chứ không có bảo anh xiên em." An Hân vừa nói vừa che mông, tức đến mức sắp bốc hỏa.
Cô ta thì cực khổ lật mấy tảng đá, ai biết bỗng trong lòng có dự cảm chẳng lành, quay lại thì thấy một cây gậy đang lao về phía mình, may mà cô ta kịp né!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hồi nãy anh thấy một con cá bơi ngang qua chân em nên anh định xiên nó, ai bảo em đứng ở đó chắn tầm nhìn của anh!"
An Tầm cũng sắp nổi điên lên rồi, sao hôm qua An Duyệt xiên cá dễ dàng như vậy, còn anh ta thì làm cách gì cũng không bắt được.
Chẳng lẽ đây là vấn đề kỹ năng sao? Không nên chứ, từ nhỏ đến lớn anh ta cũng được coi là con nhà người ta, cũng chưa từng làm chuyện gì quá khác người cũng không làm loạn, sau khi trưởng thành cũng vào công ty rất thuận lợi.
Bây giờ anh ta đã phó lãnh đạo trong công ty, thân là phó lãnh đạo của một công ty niêm yết, chuyện bắt cá cỏn con sao có thể làm khó anh ta được?
Nhưng trên thực tế, chuyện này thật sự đã làm khó anh ta, sao mấy con cá này lại xảo quyệt thế chứ?
Tống Vũ ngồi bên cạnh cười đến mức sắp tắt thở, dù bây giờ bụng cô ả đang rất đói, nhưng hai anh em này thực sự quá buồn cười.
Có lẽ tiếng cười của cô ả quá rõ ràng, An Tầm và An Hân cùng nhìn về phía cô ả.
Thấy ánh mắt bất thiện của hai người này, lòng Tống Vũ bỗng một cảm giác không được tốt lắm.
Ngay giây sau, cô ả bị hai người này ép buộc đi bắt cá.
Họ đã hoàn toàn từ bỏ cái gậy đó, bắt đầu bắt cá bằng tay không.
"Tạo thành một vòng vây đi! An Hân! Em khép chân lại cho anh! Cá bơi hết qua chân em rồi kìa!"
An Tầm tức đến mức hất nước sang luôn, đúng là hai đồng đội heo mà!
Mặt An Hân bị tạt trúng, cảm nhận được vị mặn trong miệng, cô ta sụp đổ luôn: "Á á á! Anh có biết độ ăn mòn của nước biển ảnh hưởng tới da ra sao không?"
Ở đây không có sản phẩm chăm sóc da, da cô ta sẽ bị cháy mất!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ chốc lát sau, ba người lại bắt đầu xô xát.
Hai cô gái cùng tấn công An Tầm, An Tầm cũng không hề thua kém, ba người đánh tới đánh lui, vô cùng kịch tính!
Khán giả thấy mà cười phớ lớ, chưa thấy ai bắt cá lại có thể bắt thành như vậy.
[Ha ha ha ha, ba người này buồn cười chết đi được, hình tượng sếp tổng độc tài của An Tầm trong lòng tôi sụp đổ ầm ầm mất rồi.]
[Tục ngữ có câu ba anh thợ da họp thành một Gia Cát Lượng, ba anh này chẳng những không bằng Gia Cát Lượng mà còn không làm được gì ra hồn.]
[Một bên thu hoạch phong phú, còn bên này đến cả cái vảy cá cũng chưa bắt được.]
[Trơ mắt nhìn người hôm qua còn xinh đẹp rực rỡ giờ lại trở thành bộ dạng điên cuồng như thế này, quả nhiên khí chất thật sự phải dựa vào tiền bạc mà tích lũy. Bây giờ mấy người trên đảo nào còn khí chất cao quý gì nữa, chỉ toàn nhờ khuôn mặt xinh đẹp vớt vát được chút ít thôi, có lẽ một tháng sau đến cả cái mặt xinh đẹp này cũng không duy trì nổi.]
Mấy kỳ trước, mấy cậu ấm cô chiêu về nhà, gia đình họ suýt không nhận ra họ nữa.
Ai nấy đều bị nắng cháy đen thui, toàn thân tỏa ra vẻ mộc mạc, ai không biết còn tưởng họ từ núi nào đi ra.
Giờ nhìn lại, mấy người này cũng không thoát khỏi quy luật ấy.
Khi An Duyệt và Tạ Thần trở về, ba người kia vẫn chưa bình tĩnh lại, An Tầm dựa vào sức mạnh của mình đã thành công khiến hai người kia mệt lả.
Nhìn ba người đã không ra hình người, An Duyệt và Tạ Thần: …
Không phải bảo họ đi bắt cá sao? Họ đang chơi trò chim ưng bắt gà con à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro