Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Toàn Thân Chỉ C...
2024-11-07 17:51:58
Bây giờ thì dù không muốn cũng phải dậy thôi, vì bụng đói cồn cào rồi.
Cách đó không xa thực ra là một ngọn đồi không cao lắm, tổ chương trình đã thả rất nhiều gà, vịt và các loại gia cầm khác vào đó, hơn nữa mùa này còn nhiều rau dại, tổ chương trình còn trồng thêm một số loại rau nữa.
Chương trình chủ yếu là mô phỏng sinh tồn hoang dã, muốn cho những cậu ấm cô chiêu này phải nếm mùi khổ sở, nhưng không thể để họ chết đói thật sự được.
Hơn nữa, dù có trồng rau ngay cạnh chân mấy cậu ấm cô chiêu này, chắc họ cũng không nhận ra đâu.
An Duyệt cầm cành cây đã gọt từ hôm qua, đi vào trong núi: "Mọi người ở đây bắt cá, một người đi cùng tôi lên núi xem sao."
Ánh mắt của ba người còn lại lập tức đổ dồn về phía Tạ Thần.
Dù sao ba người họ cũng không muốn đi cùng An Duyệt, họ thà ở đây phơi nắng bắt cá.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Tạ Thần cũng không phụ lòng mong đợi, nói: "Tôi đi cùng cô lên núi xem thử."
【Liệu họ có tìm được thức ăn không nhỉ? Mặc dù mỗi lần tổ chương trình đều chuẩn bị sẵn đồ ăn, nhưng mỗi kỳ chương trình những cậu ấm cô chiêu này đều bị hành cho mệt nghỉ, vì họ không nhận ra rau và cũng không có kỹ năng sinh tồn ngoài trời.】
【Tôi vẫn nhớ kỳ trước là sinh tồn trong rừng, tổ chương trình gần như trồng khoai tây ngay cạnh chân họ rồi, thế mà họ vẫn không nhận ra, cứ nhịn đói một bữa lại ăn một bữa, chịu đựng cả tháng trời.】
【Tôi mong họ tìm được đồ ăn, nếu không ăn no thì họ sẽ không có sức mà diễn hài cho chúng ta xem đâu.】
Đúng vậy, rất nhiều người xem chương trình này như một chương trình hài kịch, dù chỉ xem buổi chiều hôm qua và cả tối, nhưng thực sự đã có không ít người bị rơi vào hố.
Sau khi An Duyệt và Tạ Thần đi, mấy người An Tầm thở phào nhẹ nhõm trông thấy.
"Trời ạ, cuối cùng họ cũng đi rồi." An Tầm thực sự sắp không chịu nổi nữa, hai người này đúng là cặp bài trùng, đều là những người biết cách hành hạ người khác.
An Hân nhìn ra biển rộng mênh mông, lại nhìn sang anh trai đang thở phào nhẹ nhõm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy nhóm của họ sắp tiêu rồi.
Nhưng cô ta vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi: "Anh à, không phải anh có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã sao? Anh biết bắt cá không? Giống như em gái hôm qua ấy."
Tống Vũ cũng nhìn An Tầm với vẻ mong chờ, cô ả chưa từng bắt cá bao giờ, cũng không giúp được gì, những người này càng giỏi thì cô ả càng thoải mái.
Nụ cười trên mặt An Tầm đột nhiên cứng đờ, ừm… cái này thì anh ta thực sự không biết, cùng lắm anh ta chỉ từng câu cá thôi, hơn nữa mồi câu cũng do người khác chuẩn bị sẵn.
Nhưng chuyện này anh ta nhất định sẽ không nói ra, đây là vấn đề liên quan đến sĩ diện, dù có cứng miệng thì cũng phải cứng đến cùng.
"Chỉ là bắt cá thôi mà, chuyện nhỏ, các em cứ xem đi, cá thường hay ở trong các khe đá, chúng ta đi chỗ nào nhiều đá xem sao."
Vẻ tự tin của An Tầm quả thực rất đáng tin, dù sao An Hân, Tống Vũ và khán giả đều bị anh ta lừa rồi.
Khán giả nghe nói An Tầm có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã thì càng yên tâm hơn về họ.
【Hóa ra An Tầm có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã thật, vậy thì kỳ này coi như ổn rồi.】
【Chắc chắn An Tầm khá đáng tin, trông anh ấy tự tin thế kia mà.】
Lúc này, hai người bạn tốt của An Tầm đang xem phát sóng trực tiếp thì…
Trần Liệt nghiêm túc hỏi Vu Tân bên cạnh: "Chẳng phải lúc An Tầm sinh tồn nơi hoang dã đều nhờ vào hai chúng ta sao? Cậu ta biết con khỉ mốc ấy!"
Tên này đúng là toàn thân chỉ có cái miệng cứng nhất! Nói dối cũng không cần suy nghĩ, không sợ bị vạch trần sao!
Cách đó không xa thực ra là một ngọn đồi không cao lắm, tổ chương trình đã thả rất nhiều gà, vịt và các loại gia cầm khác vào đó, hơn nữa mùa này còn nhiều rau dại, tổ chương trình còn trồng thêm một số loại rau nữa.
Chương trình chủ yếu là mô phỏng sinh tồn hoang dã, muốn cho những cậu ấm cô chiêu này phải nếm mùi khổ sở, nhưng không thể để họ chết đói thật sự được.
Hơn nữa, dù có trồng rau ngay cạnh chân mấy cậu ấm cô chiêu này, chắc họ cũng không nhận ra đâu.
An Duyệt cầm cành cây đã gọt từ hôm qua, đi vào trong núi: "Mọi người ở đây bắt cá, một người đi cùng tôi lên núi xem sao."
Ánh mắt của ba người còn lại lập tức đổ dồn về phía Tạ Thần.
Dù sao ba người họ cũng không muốn đi cùng An Duyệt, họ thà ở đây phơi nắng bắt cá.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Tạ Thần cũng không phụ lòng mong đợi, nói: "Tôi đi cùng cô lên núi xem thử."
【Liệu họ có tìm được thức ăn không nhỉ? Mặc dù mỗi lần tổ chương trình đều chuẩn bị sẵn đồ ăn, nhưng mỗi kỳ chương trình những cậu ấm cô chiêu này đều bị hành cho mệt nghỉ, vì họ không nhận ra rau và cũng không có kỹ năng sinh tồn ngoài trời.】
【Tôi vẫn nhớ kỳ trước là sinh tồn trong rừng, tổ chương trình gần như trồng khoai tây ngay cạnh chân họ rồi, thế mà họ vẫn không nhận ra, cứ nhịn đói một bữa lại ăn một bữa, chịu đựng cả tháng trời.】
【Tôi mong họ tìm được đồ ăn, nếu không ăn no thì họ sẽ không có sức mà diễn hài cho chúng ta xem đâu.】
Đúng vậy, rất nhiều người xem chương trình này như một chương trình hài kịch, dù chỉ xem buổi chiều hôm qua và cả tối, nhưng thực sự đã có không ít người bị rơi vào hố.
Sau khi An Duyệt và Tạ Thần đi, mấy người An Tầm thở phào nhẹ nhõm trông thấy.
"Trời ạ, cuối cùng họ cũng đi rồi." An Tầm thực sự sắp không chịu nổi nữa, hai người này đúng là cặp bài trùng, đều là những người biết cách hành hạ người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hân nhìn ra biển rộng mênh mông, lại nhìn sang anh trai đang thở phào nhẹ nhõm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy nhóm của họ sắp tiêu rồi.
Nhưng cô ta vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi: "Anh à, không phải anh có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã sao? Anh biết bắt cá không? Giống như em gái hôm qua ấy."
Tống Vũ cũng nhìn An Tầm với vẻ mong chờ, cô ả chưa từng bắt cá bao giờ, cũng không giúp được gì, những người này càng giỏi thì cô ả càng thoải mái.
Nụ cười trên mặt An Tầm đột nhiên cứng đờ, ừm… cái này thì anh ta thực sự không biết, cùng lắm anh ta chỉ từng câu cá thôi, hơn nữa mồi câu cũng do người khác chuẩn bị sẵn.
Nhưng chuyện này anh ta nhất định sẽ không nói ra, đây là vấn đề liên quan đến sĩ diện, dù có cứng miệng thì cũng phải cứng đến cùng.
"Chỉ là bắt cá thôi mà, chuyện nhỏ, các em cứ xem đi, cá thường hay ở trong các khe đá, chúng ta đi chỗ nào nhiều đá xem sao."
Vẻ tự tin của An Tầm quả thực rất đáng tin, dù sao An Hân, Tống Vũ và khán giả đều bị anh ta lừa rồi.
Khán giả nghe nói An Tầm có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã thì càng yên tâm hơn về họ.
【Hóa ra An Tầm có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã thật, vậy thì kỳ này coi như ổn rồi.】
【Chắc chắn An Tầm khá đáng tin, trông anh ấy tự tin thế kia mà.】
Lúc này, hai người bạn tốt của An Tầm đang xem phát sóng trực tiếp thì…
Trần Liệt nghiêm túc hỏi Vu Tân bên cạnh: "Chẳng phải lúc An Tầm sinh tồn nơi hoang dã đều nhờ vào hai chúng ta sao? Cậu ta biết con khỉ mốc ấy!"
Tên này đúng là toàn thân chỉ có cái miệng cứng nhất! Nói dối cũng không cần suy nghĩ, không sợ bị vạch trần sao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro