Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Cũng May Không...
2024-11-07 17:51:58
Tạ Thần không muốn nói chuyện mình bị bắt nạt cho người nhà, anh thấy mất mặt, nên dần dần tập cách đánh trả, nếu ai bắt nạt anh thì anh đánh lại bù, thành ra lại có lời đồn cậu út nhà họ Tạ tính tình táo bạo.
Tống Vũ nhìn thoáng qua Tạ Thần đang đỏ mặt rồi quay sang An Duyệt đang mỉm cười, bỗng như hiểu ra điều gì.
Cô ả len lén huých tay An Hân, nói nhỏ: "Cô có cảm thấy em gái cô và Tạ Thần có chút xứng đôi không? Một người đẹp trai ngời ngời, một người xinh đẹp tuyệt trần, cứ như hoán đổi giới tính ấy!"
Đẹp trai ngời ngời là An Duyệt, xinh đẹp tuyệt trần là Tạ Thần.
An Hân hất tay cô ả ra rồi lén nhìn về phía máy quay trong lều: "Đừng có nói linh tinh, dù hai người họ có gì cũng không phải điều tôi với cô có thể nói, lỡ như hai người họ không có gì thì chẳng phải cô sẽ thành kẻ bịa chuyện sao? Đến lúc đó An Duyệt đánh cô tôi sẽ không can ngăn đâu."
Tống Vũ nhớ lại bộ quyền An Duyệt đánh hôm trước, vội lắc đầu: "Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không nói bừa, không nói bừa đâu!"
Dù gì cũng có rất nhiều khán giả và cư dân mạng ở đây, chắc chắn không chỉ mình cô ả nghĩ vậy.
Sau khi tỉnh dậy, cả nhóm ngồi lì trước lều, không ai buồn nhúc nhích, chỉ vì chẳng ai muốn động tay làm gì cả.
An Duyệt dựa người trên tảng đá, lười nhác lên tiếng: "Anh à, lấy ít bánh mì ra đây đi, bữa sáng hôm nay ăn tạm thế là được rồi."
Đề xuất của cô được tất cả nhiệt liệt đồng ý, dù sao thì sáng sớm ăn qua loa cũng chẳng sao, để bụng chờ bữa trưa có đồ ngon sau cũng được.
Thế là năm người bắt đầu gặm bánh mì, mỗi người một miếng nhỏ, ăn đến độ mặt mày nhăn nhó.
Tống Vũ cắn mạnh một miếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thứ này cứng thế làm gì không biết! Cảm giác còn cứng hơn hôm qua nữa, chẳng phải nên mềm đi một tí mới đúng sao?"
Ở vùng ven biển độ ẩm vốn cao, lẽ ra bánh cũng phải mềm ra mới đúng.
An Hân dùng sức xé một miếng nhét vào miệng, nhai nhằn mãi mới nói được: "Hôm qua tôi sợ bánh mốc nên đã nướng lại chút xíu trên đống lửa tàn kia."
Khó trách.
Nhìn năm người nhăn nhó, mặt mày dữ tợn, khán giả cũng thấy đau quai hàm thay họ.
[Trời đất, tôi nhìn thôi mà quai hàm cũng bắt đầu đau rồi, bọn họ cứ thế mà ăn luôn sao, bộ không thấy nghẹn à?]
[Mới có ngày thứ ba thôi mà cả nhóm đã chẳng còn giữ chút hình tượng nào nữa rồi. Không ngờ lại có thể dùng từ mặt mày nhăn nhó để tả một bữa ăn.]
[Mau chụp lại, mau chụp lại! Đây là tài liệu chế meme tuyệt vời đấy mau lên!]
Sau khoảnh khắc này, trên mạng lập tức xuất hiện vô số meme biểu cảm của họ: kẻ nhe răng trợn mắt, người khổ sở đến nhăn nhó cả mặt mày, đủ loại đủ kiểu.
Thậm chí có vài người hiếu kỳ còn lên mạng đặt loại bánh mì đó thử trải nghiệm.
Sau bữa sáng này, cơ mặt của cả nhóm cũng coi như được luyện tập kỹ càng, ai nấy ăn xong đều mải mát xa hai bên má.
"Trời đất ơi, cũng may răng tôi không phải răng giả." Tống Vũ cảm thán, biết ơn bản thân vì không ham đú đổi hết thành răng sứ cho đẹp như người khác.
Thực ra răng của cô ả không đều, ngày trước cũng từng nghĩ đến việc chỉnh lại, hơn nữa còn muốn thay nguyên hàm, nhưng giờ thì đúng là mừng vì ngày xưa không thay.
Nếu mà đổi thành hàm răng giả, cô ả thật sự không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ ra sao, có lẽ vừa cắn phát đã rụng, ăn xong miếng bánh chắc răng rụng hết sạch mất.
An Duyệt nhìn đống bánh mì còn lại, thở dài thườn thượt.
"Nhắc mới nhớ, không phải chương trình này còn có khách mời xuất hiện sau à? Liệu có ai mang thêm chút đồ ăn không nhỉ?"
Hình như bắt đầu từ tuần thứ hai sẽ có khách mời khác tham gia, không rõ liệu đợt này có thế không.
Thực ra, tổ chương trình cũng đang liên hệ khách mời, mỗi khách sẽ ở lại đây một tuần, rồi tuần tiếp sẽ lại có người mới đến.
Khách mời đều là mấy cậu ấm cô chiêu đến thử thách chút ít, đương nhiên đều bị gia đình cưỡng chế gửi tới.
Tạ Thần uống một hớp nước, nói: "Còn tùy tổ chương trình sắp xếp thế nào nữa.,mong là người đến giúp được việc."
Yêu cầu của anh cũng chẳng cao, chỉ cần có người giúp được là vui rồi.
Tống Vũ nhìn thoáng qua Tạ Thần đang đỏ mặt rồi quay sang An Duyệt đang mỉm cười, bỗng như hiểu ra điều gì.
Cô ả len lén huých tay An Hân, nói nhỏ: "Cô có cảm thấy em gái cô và Tạ Thần có chút xứng đôi không? Một người đẹp trai ngời ngời, một người xinh đẹp tuyệt trần, cứ như hoán đổi giới tính ấy!"
Đẹp trai ngời ngời là An Duyệt, xinh đẹp tuyệt trần là Tạ Thần.
An Hân hất tay cô ả ra rồi lén nhìn về phía máy quay trong lều: "Đừng có nói linh tinh, dù hai người họ có gì cũng không phải điều tôi với cô có thể nói, lỡ như hai người họ không có gì thì chẳng phải cô sẽ thành kẻ bịa chuyện sao? Đến lúc đó An Duyệt đánh cô tôi sẽ không can ngăn đâu."
Tống Vũ nhớ lại bộ quyền An Duyệt đánh hôm trước, vội lắc đầu: "Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không nói bừa, không nói bừa đâu!"
Dù gì cũng có rất nhiều khán giả và cư dân mạng ở đây, chắc chắn không chỉ mình cô ả nghĩ vậy.
Sau khi tỉnh dậy, cả nhóm ngồi lì trước lều, không ai buồn nhúc nhích, chỉ vì chẳng ai muốn động tay làm gì cả.
An Duyệt dựa người trên tảng đá, lười nhác lên tiếng: "Anh à, lấy ít bánh mì ra đây đi, bữa sáng hôm nay ăn tạm thế là được rồi."
Đề xuất của cô được tất cả nhiệt liệt đồng ý, dù sao thì sáng sớm ăn qua loa cũng chẳng sao, để bụng chờ bữa trưa có đồ ngon sau cũng được.
Thế là năm người bắt đầu gặm bánh mì, mỗi người một miếng nhỏ, ăn đến độ mặt mày nhăn nhó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vũ cắn mạnh một miếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thứ này cứng thế làm gì không biết! Cảm giác còn cứng hơn hôm qua nữa, chẳng phải nên mềm đi một tí mới đúng sao?"
Ở vùng ven biển độ ẩm vốn cao, lẽ ra bánh cũng phải mềm ra mới đúng.
An Hân dùng sức xé một miếng nhét vào miệng, nhai nhằn mãi mới nói được: "Hôm qua tôi sợ bánh mốc nên đã nướng lại chút xíu trên đống lửa tàn kia."
Khó trách.
Nhìn năm người nhăn nhó, mặt mày dữ tợn, khán giả cũng thấy đau quai hàm thay họ.
[Trời đất, tôi nhìn thôi mà quai hàm cũng bắt đầu đau rồi, bọn họ cứ thế mà ăn luôn sao, bộ không thấy nghẹn à?]
[Mới có ngày thứ ba thôi mà cả nhóm đã chẳng còn giữ chút hình tượng nào nữa rồi. Không ngờ lại có thể dùng từ mặt mày nhăn nhó để tả một bữa ăn.]
[Mau chụp lại, mau chụp lại! Đây là tài liệu chế meme tuyệt vời đấy mau lên!]
Sau khoảnh khắc này, trên mạng lập tức xuất hiện vô số meme biểu cảm của họ: kẻ nhe răng trợn mắt, người khổ sở đến nhăn nhó cả mặt mày, đủ loại đủ kiểu.
Thậm chí có vài người hiếu kỳ còn lên mạng đặt loại bánh mì đó thử trải nghiệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau bữa sáng này, cơ mặt của cả nhóm cũng coi như được luyện tập kỹ càng, ai nấy ăn xong đều mải mát xa hai bên má.
"Trời đất ơi, cũng may răng tôi không phải răng giả." Tống Vũ cảm thán, biết ơn bản thân vì không ham đú đổi hết thành răng sứ cho đẹp như người khác.
Thực ra răng của cô ả không đều, ngày trước cũng từng nghĩ đến việc chỉnh lại, hơn nữa còn muốn thay nguyên hàm, nhưng giờ thì đúng là mừng vì ngày xưa không thay.
Nếu mà đổi thành hàm răng giả, cô ả thật sự không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ ra sao, có lẽ vừa cắn phát đã rụng, ăn xong miếng bánh chắc răng rụng hết sạch mất.
An Duyệt nhìn đống bánh mì còn lại, thở dài thườn thượt.
"Nhắc mới nhớ, không phải chương trình này còn có khách mời xuất hiện sau à? Liệu có ai mang thêm chút đồ ăn không nhỉ?"
Hình như bắt đầu từ tuần thứ hai sẽ có khách mời khác tham gia, không rõ liệu đợt này có thế không.
Thực ra, tổ chương trình cũng đang liên hệ khách mời, mỗi khách sẽ ở lại đây một tuần, rồi tuần tiếp sẽ lại có người mới đến.
Khách mời đều là mấy cậu ấm cô chiêu đến thử thách chút ít, đương nhiên đều bị gia đình cưỡng chế gửi tới.
Tạ Thần uống một hớp nước, nói: "Còn tùy tổ chương trình sắp xếp thế nào nữa.,mong là người đến giúp được việc."
Yêu cầu của anh cũng chẳng cao, chỉ cần có người giúp được là vui rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro