Thiên Kim Thật Dựa Vào Phát Điên Tung Hoành Hào Môn
Ở Đây Lại Có Kh...
2024-11-07 17:51:58
Ăn sáng xong, cả nhóm bắt đầu bận rộn tiếp, An Tầm đi nhặt củi, chẳng ngờ nhìn thấy nửa củ khoai tây lấp ló dưới đất.
"Thánh thần ơi! Ở đây lại có khoai tây này!"
Anh ta mừng rỡ bỏ luôn củi xuống, cắm cúi dùng tay đào lấy đào để.
Chẳng mấy chốc đã có cả đống khoai tây chất đầy dưới chân, nhìn thành quả và đôi tay dính bùn đất , An Tầm hớn hở cười phá lên.
"Ha ha ha! Xem lần này họ còn có cớ bắt mình làm việc nữa không. Mình tìm được cả đống khoai tây thế này, từ nay khỏi ai bảo mình nhặt củi nữa rồi."
Ngày nào cũng phải giặt quần áo, rửa bát, rồi nhặt củi, cứ tiếp tục thế này thì anh ta cũng tưởng mình là chân sai vặt mất.
Sinh tồn nơi hoang dã cái quái gì chứ, nghĩ đến chuyện phải ở đây tận một tháng, anh ta lại càng hối hận vì lúc đó đã gài bẫy An Duyệt.
[Trời đất ơi! Chỗ này còn có khoai tây nữa à? Là khoai dại hả?]
[Sao mà dại được, chắc chắn do chương trình trồng rồi. Họ từng trồng cả rau mà mấy cậu ấm cô chiêu này có ai nhận ra đâu, giờ lại để An Tầm vô tình phát hiện.]
[Nói chứ họ không biết chứ tôi cũng có nhận ra đâu, đặt rau củ ngay trước mặt thì tôi nhận ra chứ chúng còn nằm trên đất thì tôi cũng chịu.]
[Giờ người sống ở thành phố hiếm khi thấy được vườn rau, nếu không phải tự trồng thì khó ai biết được lắm.]
An Tầm đi nhặt củi nửa tiếng mà chưa thấy về, chẳng lẽ gặp chuyện gì rồi?
An Duyệt ngó nghiêng về phía sau, tự nhủ phía sau núi chắc chẳng có gì nguy hiểm đâu nhỉ?
"Hay là chúng ta đi tìm thử, anh ấy đi nhặt chút củi thôi mà giờ vẫn chưa thấy về, có chắc trên núi này không có thú dữ gì không?"
Tạ Thần vừa mần cá mới bắt được vừa đáp: "Yên tâm đi, núi này không cao, diện tích cũng nhỏ, chẳng có thú to đâu, tất cả động vật đều do tổ chương trình thả vào mà."
"Nếu cô lo quá thì lát nữa tôi với cô đi tìm."
Một người đàn ông lớn tướng đi nhặt củi mà mãi không trở về, cũng thấy là lạ thật.
Tạ Thần vừa dứt lời, cả nhóm đã nghe thấy một tràng cười càn rỡ.
"Há há há, anh về rồi đây! Anh mang chiến lợi phẩm về rồi! Anh tìm thấy nhiều khoai tây lắm! Hôm nay chúng ta được ăn khoai tây rồi!"
An Tầm cởi phăng áo ngoài, cởi trần ôm đống khoai tây chạy ùa tới.
Khán giả nhìn thấy thân hình anh ta, ai nấy cũng sững sờ chảy nước miếng.
[A a a a! Phúc lợi lần này tốt ghê á, không ngờ An Tầm có body ngon thế này! Chẳng phải anh ấy ngồi văn phòng suốt ngày sao? Sao thân hình lại đẹp thế, có hẳn sáu múi luôn!]
[Người ta là cậu ấm nhà giàu đó, ngồi văn phòng nhưng cũng có phòng gym riêng mà, thân hình đẹp cũng dễ hiểu thôi.]
[Dùng áo gói khoai tây, giá của chiếc áo này có khi mua được cả xe tải khoai ấy nhỉ?]
[Ở nơi hoang dã thế này, khoai còn có ích, áo thì để làm gì được đâu.]
"Mau lại đây xem này, giờ chúng ta có khoai ăn, khỏi phải gặm bánh mì nữa rồi."
An Tầm chất đống khoai xuống đất, gương mặt tràn ngập phấn khích.
Chỉ là ánh mắt mọi người không đổ dồn vào khoai tây mà lại nhắm thẳng vào nửa người trên của anh ta.
An Duyệt huýt sáo như một kẻ lưu manh, nhướn mày cười: "Anh trai, không ngờ dáng người anh cũng không tệ à nha."
Vừa nói, cô vừa muốn đưa tay chạm vào cơ bụng của anh ta, khiến An Tầm sợ xanh mặt.
"Em điên rồi! Anh là anh ruột của em đấy!"
An Tầm hoảng loạn tột cùng, người này còn định sờ anh ta đó ư? Họ là anh em ruột đấy!
An Duyệt cười hề hề: "Em chỉ muốn sờ thử sáu múi của anh thôi. Chính vì anh là anh trai em nên em mới dám sờ, chứ với người lạ em đâu có sờ được."
An Tầm: … Lời này nghe có vẻ đúng nhưng lại thấy sai sai sao ấy nhỉ?
"Thánh thần ơi! Ở đây lại có khoai tây này!"
Anh ta mừng rỡ bỏ luôn củi xuống, cắm cúi dùng tay đào lấy đào để.
Chẳng mấy chốc đã có cả đống khoai tây chất đầy dưới chân, nhìn thành quả và đôi tay dính bùn đất , An Tầm hớn hở cười phá lên.
"Ha ha ha! Xem lần này họ còn có cớ bắt mình làm việc nữa không. Mình tìm được cả đống khoai tây thế này, từ nay khỏi ai bảo mình nhặt củi nữa rồi."
Ngày nào cũng phải giặt quần áo, rửa bát, rồi nhặt củi, cứ tiếp tục thế này thì anh ta cũng tưởng mình là chân sai vặt mất.
Sinh tồn nơi hoang dã cái quái gì chứ, nghĩ đến chuyện phải ở đây tận một tháng, anh ta lại càng hối hận vì lúc đó đã gài bẫy An Duyệt.
[Trời đất ơi! Chỗ này còn có khoai tây nữa à? Là khoai dại hả?]
[Sao mà dại được, chắc chắn do chương trình trồng rồi. Họ từng trồng cả rau mà mấy cậu ấm cô chiêu này có ai nhận ra đâu, giờ lại để An Tầm vô tình phát hiện.]
[Nói chứ họ không biết chứ tôi cũng có nhận ra đâu, đặt rau củ ngay trước mặt thì tôi nhận ra chứ chúng còn nằm trên đất thì tôi cũng chịu.]
[Giờ người sống ở thành phố hiếm khi thấy được vườn rau, nếu không phải tự trồng thì khó ai biết được lắm.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Tầm đi nhặt củi nửa tiếng mà chưa thấy về, chẳng lẽ gặp chuyện gì rồi?
An Duyệt ngó nghiêng về phía sau, tự nhủ phía sau núi chắc chẳng có gì nguy hiểm đâu nhỉ?
"Hay là chúng ta đi tìm thử, anh ấy đi nhặt chút củi thôi mà giờ vẫn chưa thấy về, có chắc trên núi này không có thú dữ gì không?"
Tạ Thần vừa mần cá mới bắt được vừa đáp: "Yên tâm đi, núi này không cao, diện tích cũng nhỏ, chẳng có thú to đâu, tất cả động vật đều do tổ chương trình thả vào mà."
"Nếu cô lo quá thì lát nữa tôi với cô đi tìm."
Một người đàn ông lớn tướng đi nhặt củi mà mãi không trở về, cũng thấy là lạ thật.
Tạ Thần vừa dứt lời, cả nhóm đã nghe thấy một tràng cười càn rỡ.
"Há há há, anh về rồi đây! Anh mang chiến lợi phẩm về rồi! Anh tìm thấy nhiều khoai tây lắm! Hôm nay chúng ta được ăn khoai tây rồi!"
An Tầm cởi phăng áo ngoài, cởi trần ôm đống khoai tây chạy ùa tới.
Khán giả nhìn thấy thân hình anh ta, ai nấy cũng sững sờ chảy nước miếng.
[A a a a! Phúc lợi lần này tốt ghê á, không ngờ An Tầm có body ngon thế này! Chẳng phải anh ấy ngồi văn phòng suốt ngày sao? Sao thân hình lại đẹp thế, có hẳn sáu múi luôn!]
[Người ta là cậu ấm nhà giàu đó, ngồi văn phòng nhưng cũng có phòng gym riêng mà, thân hình đẹp cũng dễ hiểu thôi.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Dùng áo gói khoai tây, giá của chiếc áo này có khi mua được cả xe tải khoai ấy nhỉ?]
[Ở nơi hoang dã thế này, khoai còn có ích, áo thì để làm gì được đâu.]
"Mau lại đây xem này, giờ chúng ta có khoai ăn, khỏi phải gặm bánh mì nữa rồi."
An Tầm chất đống khoai xuống đất, gương mặt tràn ngập phấn khích.
Chỉ là ánh mắt mọi người không đổ dồn vào khoai tây mà lại nhắm thẳng vào nửa người trên của anh ta.
An Duyệt huýt sáo như một kẻ lưu manh, nhướn mày cười: "Anh trai, không ngờ dáng người anh cũng không tệ à nha."
Vừa nói, cô vừa muốn đưa tay chạm vào cơ bụng của anh ta, khiến An Tầm sợ xanh mặt.
"Em điên rồi! Anh là anh ruột của em đấy!"
An Tầm hoảng loạn tột cùng, người này còn định sờ anh ta đó ư? Họ là anh em ruột đấy!
An Duyệt cười hề hề: "Em chỉ muốn sờ thử sáu múi của anh thôi. Chính vì anh là anh trai em nên em mới dám sờ, chứ với người lạ em đâu có sờ được."
An Tầm: … Lời này nghe có vẻ đúng nhưng lại thấy sai sai sao ấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro