Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Anh Hai Diệp Tr...
2024-11-30 21:28:43
Diệp Không ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tóc dài không thấy rõ khuôn mặt đang giữ chặt bà nội Diệp, trông cô ấy như đang dìu bà cụ nhưng thật ra là đang giữ bà cụ đứng yên tại chỗ, khiến cơ thể đang run rẩy của bà cụ không bị ngã.
Cho đến khi quản gia vội vàng chạy đến đỡ lấy bà cụ đang kêu than trở lại lên lầu, người đó mới chỉnh lại trang phục, chậm rãi bước xuống.
Cô ấy có mái tóc xoăn dài gợi cảm, không chải chuốt, để xõa trên vai, nhưng vẫn không cảm thấy nhếch nhác mà ngược lại có vẻ hoang dã lạnh lùng.
Mãi đến khi cô ấy đến gần, Diệp Không mới nhìn rõ gương mặt và hiểu được khí chất đặc biệt này đến từ tâm hồn của cô ấy —— chỉ nhìn thoáng qua là biết cô ấy có linh hồn mạnh mẽ.
"Diệp Không à?"
Giọng nói của cô ấy lạnh lùng nghe chẳng có cảm xúc gì, có vài phần giống Diệp Hải Xuyên, thậm chí là thiếu đi vẻ dịu dàng bên ngoài của Diệp Hải Xuyên.
Diệp Không nhìn vào mắt cô ấy, khẽ gật đầu: "Tôi là Diệp Không."
"Chị tên là Diệp Đình Sơ, là chị gái của em."
"Chị."
Tiếng gọi chị này của Diệp Không gọi to và rõ ràng, Diệp Trăn ở một bên nheo mắt không hài lòng, gõ gõ lên bàn: "Ý vậy là sao? Tiêu chuẩn kép phải không?"
Không ai để ý đến anh ta.
Diệp Đình Sơ thì nhìn chằm chằm vào Diệp Không một lúc rồi chậm rãi nói: "Em có cân nhắc đến việc người già giận quá sẽ có thể ngã từ trên lầu xuống không?"
Diệp Trăn cũng thu lại thái độ của mình, lạnh lùng nhìn Diệp Không.
Tuy nhiên, Diệp Không đã nhìn lại Diệp Đình Sơ mà không hề tránh né, cô chậm rãi nói: "Không."
"Vậy thì sau này em nên cân nhắc một chút."
Diệp Đình Sơ không hỏi gì thêm, chỉ để lại câu nói này rồi ngồi vào chỗ của mình.
...
Khoảng nửa tiếng sau, tất cả người nhà họ Diệp có quan hệ huyết thống cuối cùng cũng tập trung tại bàn ăn sáng.
Diệp Hải Xuyên ngồi ở vị trí trung tâm, mẹ Diệp và Diệp Đình Sơ ngồi ghế đầu tiên của hai bên, Diệp Không vì vừa mới trở về nên được phá lệ cho ngồi bên cạnh mẹ Diệp, đối diện cô là chú hai, bên cạnh cô là Diệp Trăn, đối diện Diệp Trăn là thím hai.
Bữa sáng vừa được dọn lên bàn, mọi người còn chưa kịp động đũa, thím hai đã lên tiếng nói móc nói khóe.
"Vốn dĩ làm món bánh sữa bà cụ thích ăn, nào ngờ là phí công phí sức rồi! Có người sáng sớm đã chọc bà cụ giận đến đổ bệnh, sao còn có thể ăn uống vui vẻ được nữa?"
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên căng thẳng.
Có người chẳng để ý tới bầu không khí này, đang cắm cúi thưởng thức bữa sáng, nhưng cũng có người không nhịn được mà lên tiếng: "Chẳng phải đã cho người bưng bữa sáng lên rồi sao? Còn có Bảo Châu ở trên đó với bà cụ, bà cụ cũng chẳng sao cả..."
"Ồ, mới ngày thứ hai cháu gái ruột trở về đã bị chọc tức đến không muốn vào bàn ăn, vậy mà gọi là chẳng sao à?" Thím hai tiếp tục nói móc, "Còn dám nhắc tới Bảo Châu nữa, Bảo Châu tội nghiệp biết bao. Trước ngày hôm qua, con bé được quý mến đến dường nào? Đứa con gái ruột này vừa về thì liền nhường lại chỗ của Bảo Châu cho nó, Bảo Châu thì sao? Không thể ngồi vào bàn ăn còn phải giúp các người dỗ dành bà cụ bị đứa con gái ruột này chọc tức. Chị dâu này, hai người làm cha mẹ không thể thiên vị như vậy..."
"Thím hai." Người lên tiếng là Diệp Đình Sơ, cô ấy vừa ăn cháo vừa thản nhiên nói: "Bữa sáng chưa chuẩn bị xong à? Thím còn có thời gian trò chuyện với mẹ cháu sao?"
Lời châm chọc mang tính công kích rất mạnh, nhưng được cô ấy xem như là cuộc trò chuyện.
Thím hai nghẹn cứng cổ họng, vỗ đũa xuống bàn nói: "Sao hả?! Ở nhà tôi không được nói chuyện nữa phải không? Đình Sơ, bình thường cháu là người rất hiểu chuyện, sao cháu cũng đứng về phía Diệp Không à? Mối quan hệ huyết thống quan trọng đến vậy sao? Bảo Châu đi theo hai chị em cháu nhiều năm như vậy, luôn miệng gọi anh hai, chị cả, hai đứa máu lạnh đến vậy sao?"
Cộp ——
Một tiếng đập bàn mạnh hơn của thím hai vừa rồi.
Là Diệp Trăn đã đặt mạnh cái chén lên bàn, anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm thím hai: "Thím hai, cha cháu còn chưa lên tiếng sao đến lượt thím dạy dỗ chị gái cháu?"
Cho đến khi quản gia vội vàng chạy đến đỡ lấy bà cụ đang kêu than trở lại lên lầu, người đó mới chỉnh lại trang phục, chậm rãi bước xuống.
Cô ấy có mái tóc xoăn dài gợi cảm, không chải chuốt, để xõa trên vai, nhưng vẫn không cảm thấy nhếch nhác mà ngược lại có vẻ hoang dã lạnh lùng.
Mãi đến khi cô ấy đến gần, Diệp Không mới nhìn rõ gương mặt và hiểu được khí chất đặc biệt này đến từ tâm hồn của cô ấy —— chỉ nhìn thoáng qua là biết cô ấy có linh hồn mạnh mẽ.
"Diệp Không à?"
Giọng nói của cô ấy lạnh lùng nghe chẳng có cảm xúc gì, có vài phần giống Diệp Hải Xuyên, thậm chí là thiếu đi vẻ dịu dàng bên ngoài của Diệp Hải Xuyên.
Diệp Không nhìn vào mắt cô ấy, khẽ gật đầu: "Tôi là Diệp Không."
"Chị tên là Diệp Đình Sơ, là chị gái của em."
"Chị."
Tiếng gọi chị này của Diệp Không gọi to và rõ ràng, Diệp Trăn ở một bên nheo mắt không hài lòng, gõ gõ lên bàn: "Ý vậy là sao? Tiêu chuẩn kép phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ai để ý đến anh ta.
Diệp Đình Sơ thì nhìn chằm chằm vào Diệp Không một lúc rồi chậm rãi nói: "Em có cân nhắc đến việc người già giận quá sẽ có thể ngã từ trên lầu xuống không?"
Diệp Trăn cũng thu lại thái độ của mình, lạnh lùng nhìn Diệp Không.
Tuy nhiên, Diệp Không đã nhìn lại Diệp Đình Sơ mà không hề tránh né, cô chậm rãi nói: "Không."
"Vậy thì sau này em nên cân nhắc một chút."
Diệp Đình Sơ không hỏi gì thêm, chỉ để lại câu nói này rồi ngồi vào chỗ của mình.
...
Khoảng nửa tiếng sau, tất cả người nhà họ Diệp có quan hệ huyết thống cuối cùng cũng tập trung tại bàn ăn sáng.
Diệp Hải Xuyên ngồi ở vị trí trung tâm, mẹ Diệp và Diệp Đình Sơ ngồi ghế đầu tiên của hai bên, Diệp Không vì vừa mới trở về nên được phá lệ cho ngồi bên cạnh mẹ Diệp, đối diện cô là chú hai, bên cạnh cô là Diệp Trăn, đối diện Diệp Trăn là thím hai.
Bữa sáng vừa được dọn lên bàn, mọi người còn chưa kịp động đũa, thím hai đã lên tiếng nói móc nói khóe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vốn dĩ làm món bánh sữa bà cụ thích ăn, nào ngờ là phí công phí sức rồi! Có người sáng sớm đã chọc bà cụ giận đến đổ bệnh, sao còn có thể ăn uống vui vẻ được nữa?"
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên căng thẳng.
Có người chẳng để ý tới bầu không khí này, đang cắm cúi thưởng thức bữa sáng, nhưng cũng có người không nhịn được mà lên tiếng: "Chẳng phải đã cho người bưng bữa sáng lên rồi sao? Còn có Bảo Châu ở trên đó với bà cụ, bà cụ cũng chẳng sao cả..."
"Ồ, mới ngày thứ hai cháu gái ruột trở về đã bị chọc tức đến không muốn vào bàn ăn, vậy mà gọi là chẳng sao à?" Thím hai tiếp tục nói móc, "Còn dám nhắc tới Bảo Châu nữa, Bảo Châu tội nghiệp biết bao. Trước ngày hôm qua, con bé được quý mến đến dường nào? Đứa con gái ruột này vừa về thì liền nhường lại chỗ của Bảo Châu cho nó, Bảo Châu thì sao? Không thể ngồi vào bàn ăn còn phải giúp các người dỗ dành bà cụ bị đứa con gái ruột này chọc tức. Chị dâu này, hai người làm cha mẹ không thể thiên vị như vậy..."
"Thím hai." Người lên tiếng là Diệp Đình Sơ, cô ấy vừa ăn cháo vừa thản nhiên nói: "Bữa sáng chưa chuẩn bị xong à? Thím còn có thời gian trò chuyện với mẹ cháu sao?"
Lời châm chọc mang tính công kích rất mạnh, nhưng được cô ấy xem như là cuộc trò chuyện.
Thím hai nghẹn cứng cổ họng, vỗ đũa xuống bàn nói: "Sao hả?! Ở nhà tôi không được nói chuyện nữa phải không? Đình Sơ, bình thường cháu là người rất hiểu chuyện, sao cháu cũng đứng về phía Diệp Không à? Mối quan hệ huyết thống quan trọng đến vậy sao? Bảo Châu đi theo hai chị em cháu nhiều năm như vậy, luôn miệng gọi anh hai, chị cả, hai đứa máu lạnh đến vậy sao?"
Cộp ——
Một tiếng đập bàn mạnh hơn của thím hai vừa rồi.
Là Diệp Trăn đã đặt mạnh cái chén lên bàn, anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm thím hai: "Thím hai, cha cháu còn chưa lên tiếng sao đến lượt thím dạy dỗ chị gái cháu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro