Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Bữa Ăn Sáng Đầu...
2024-11-21 12:08:00
Lúc này chú hai không thể không lên tiếng, "Diệp Trăn, sao lại ăn nói với người lớn như vậy? Có em gái ruột về thì bị nhiễm tính xấc xược rồi sao?"
Phương Tư Uyển không nhịn được nữa, "Chú hai nói vậy là sao? Không Không mới về nhà được ngày thứ hai, hai vợ chồng chú lại không vừa mắt con bé đủ điều..."
"Như vậy mà ai vừa mắt cho được? Vừa mới về thì đại náo thiên cung, thật sự nghĩ mình là Tôn Ngộ Không chắc?" Thím hai nâng cao tông giọng.
"Không Không muốn thế sao? Nếu không phải vì thím đưa ra ý kiến tồi đó với mẹ, bảo chúng tôi giấu đi sự thật, thông báo với bên ngoài cả hai đều là con gái ruột thì chúng tôi đã giải thích rõ với mọi người từ trước khi Không Không trở về rồi, thì làm gì xảy ra những chuyện đó chứ?"
"Chị còn nói vậy được, con gái nuôi hai mươi năm nói bỏ là bỏ, còn có lý lẽ gì nữa?"
"Cái gì gọi là bỏ? Con gái nuôi không phải con gái sao?! Là con gái nuôi thì chúng tôi cũng rất thương yêu mà!"
"Sao có thể giống nhau được? Từ con gái ruột trở thành con gái nuôi? Chị làm vậy là chà đạp mặt mũi Bảo Châu!"
"Ôi chao, thím nói vậy..."
Keng ——
Lần thứ ba.
Lần này, là Diệp Không đặt cái thìa lên đĩa, phát ra một tiếng giòn vang.
Cô ngước mắt lên, hơi nghiêng đầu, nhìn thím hai phía bên kia rồi chậm rãi nói: "Thì ra đó là ý của bà à."
Thím hai vốn đang định tiếp tục tranh cãi với mẹ Diệp chợt thấy rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt của cô và quên hết những gì muốn nói.
Nhiều năm sau, thím hai vẫn còn nhớ ánh mắt đó.
Giống như một con thú hoang hoặc một ác thần vô nhân tính đang nhìn chằm chằm vào một con kiến đã xúc phạm mình.
Ngay cả sự chán ghét cũng được thể hiện nhẹ như cát bụi.
Nó khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhưng cũng khiến người ta thẹn quá hóa giận vì sự nhỏ nhoi của mình.
"Cô ta là một con quái vật tà ác, chả trách Ngọc Châu lại long trời lở đất vì cô ta, ngay cả nhà họ Ôn cũng suýt bị cô ta hủy diệt."
Đó là khi thím hai tóc đã bạc phơ trốn ở nước ngoài kể lại cho cháu trai nghe chuyện quá khứ, bà ta không ngừng chửi rủa Diệp Không, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cháu trai mình: "Nếu sau này cháu có gặp lại con cháu của cô ta, cháu nhất định phải tránh xa một chút, không chừng chúng được thừa hưởng bản chất xấu xa của cô ta, đều không phải là người tốt."
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau này mới xảy ra.
Hiện tại mọi thứ vẫn còn ở thì hiện tại.
Trên bàn ăn của nhà họ Diệp, bữa sáng còn chưa ăn xong đã liên tiếp bị gián đoạn bởi những chuyện ngoài ý muốn.
Khi Diệp Bảo Châu chậm rãi bước xuống, mẹ Diệp vẫn chưa ăn xong một chiếc bánh bao.
Bà ấy cũng vui mừng khi gặp được con gái nuôi, trước tiên đã hỏi tình hình của bà nội Diệp, sau đó bảo người giúp việc dời một chiếc ghế đến góc bàn để Diệp Bảo Châu có thể ngồi cạnh mình.
Thím hai nhìn thấy cảnh này theo bản năng muốn mỉa mai, nhưng không biết vì sao, khi bà ta thoáng nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Diệp Không, trong lòng tự dưng có cảm giác sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.
Vốn tưởng sau đó sẽ được yên ổn, không ngờ hai phút sau, điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên đổ chuông.
Người hầu vội vàng nghe điện thoại rồi nói về phía bên này: "Tam tiểu thư, điện thoại tìm gặp cô."
Diệp Bảo Châu theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diệp Không cũng đặt đũa xuống, bình thản hỏi: "Là ai?"
Người giúp việc liền đáp: "Là Ôn thiếu gia, Ôn Xán."
Diệp Bảo Châu cứng đờ và lại cúi đầu xuống.
"Anh ấy tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Hỏi cô có muốn đi chơi không, cậu ấy sẽ làm hướng dẫn viên kiêm tài xế cho cô."
Vẫn chưa có câu trả lời, điện thoại di động của Diệp Bảo Châu lại reo lên.
Cô ta nhanh chóng đặt chén đũa xuống rồi bắt máy, sau khi trao đổi vài câu với đối phương, cô ta mới chậm rãi liếc nhìn Diệp Không, từ tốn nói: "Hôm nay chị ấy có hẹn rồi, chắc không có thời gian đến dự đâu."
Diệp Không đang nghĩ nên trả lời Ôn Xán thế nào, cô nghe vậy liền quay sang nhìn Diệp Bảo Châu.
Mẹ Diệp cũng nhép miệng hỏi cô ta: "Là ai vậy?"
Diệp Bảo Châu đành che điện thoại lại, nhỏ giọng nói: "Là nhóm bạn Nhược Vi, họ nói tổ chức một buổi họp mặt chính thức muốn làm quen với Không Không."
Cô ta nhìn Diệp Không, nở nụ cười gượng gạo: "Để em từ chối giúp chị, chị cứ yên tâm đi chơi với Ôn Xán đi."
Phương Tư Uyển không nhịn được nữa, "Chú hai nói vậy là sao? Không Không mới về nhà được ngày thứ hai, hai vợ chồng chú lại không vừa mắt con bé đủ điều..."
"Như vậy mà ai vừa mắt cho được? Vừa mới về thì đại náo thiên cung, thật sự nghĩ mình là Tôn Ngộ Không chắc?" Thím hai nâng cao tông giọng.
"Không Không muốn thế sao? Nếu không phải vì thím đưa ra ý kiến tồi đó với mẹ, bảo chúng tôi giấu đi sự thật, thông báo với bên ngoài cả hai đều là con gái ruột thì chúng tôi đã giải thích rõ với mọi người từ trước khi Không Không trở về rồi, thì làm gì xảy ra những chuyện đó chứ?"
"Chị còn nói vậy được, con gái nuôi hai mươi năm nói bỏ là bỏ, còn có lý lẽ gì nữa?"
"Cái gì gọi là bỏ? Con gái nuôi không phải con gái sao?! Là con gái nuôi thì chúng tôi cũng rất thương yêu mà!"
"Sao có thể giống nhau được? Từ con gái ruột trở thành con gái nuôi? Chị làm vậy là chà đạp mặt mũi Bảo Châu!"
"Ôi chao, thím nói vậy..."
Keng ——
Lần thứ ba.
Lần này, là Diệp Không đặt cái thìa lên đĩa, phát ra một tiếng giòn vang.
Cô ngước mắt lên, hơi nghiêng đầu, nhìn thím hai phía bên kia rồi chậm rãi nói: "Thì ra đó là ý của bà à."
Thím hai vốn đang định tiếp tục tranh cãi với mẹ Diệp chợt thấy rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt của cô và quên hết những gì muốn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiều năm sau, thím hai vẫn còn nhớ ánh mắt đó.
Giống như một con thú hoang hoặc một ác thần vô nhân tính đang nhìn chằm chằm vào một con kiến đã xúc phạm mình.
Ngay cả sự chán ghét cũng được thể hiện nhẹ như cát bụi.
Nó khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhưng cũng khiến người ta thẹn quá hóa giận vì sự nhỏ nhoi của mình.
"Cô ta là một con quái vật tà ác, chả trách Ngọc Châu lại long trời lở đất vì cô ta, ngay cả nhà họ Ôn cũng suýt bị cô ta hủy diệt."
Đó là khi thím hai tóc đã bạc phơ trốn ở nước ngoài kể lại cho cháu trai nghe chuyện quá khứ, bà ta không ngừng chửi rủa Diệp Không, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cháu trai mình: "Nếu sau này cháu có gặp lại con cháu của cô ta, cháu nhất định phải tránh xa một chút, không chừng chúng được thừa hưởng bản chất xấu xa của cô ta, đều không phải là người tốt."
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau này mới xảy ra.
Hiện tại mọi thứ vẫn còn ở thì hiện tại.
Trên bàn ăn của nhà họ Diệp, bữa sáng còn chưa ăn xong đã liên tiếp bị gián đoạn bởi những chuyện ngoài ý muốn.
Khi Diệp Bảo Châu chậm rãi bước xuống, mẹ Diệp vẫn chưa ăn xong một chiếc bánh bao.
Bà ấy cũng vui mừng khi gặp được con gái nuôi, trước tiên đã hỏi tình hình của bà nội Diệp, sau đó bảo người giúp việc dời một chiếc ghế đến góc bàn để Diệp Bảo Châu có thể ngồi cạnh mình.
Thím hai nhìn thấy cảnh này theo bản năng muốn mỉa mai, nhưng không biết vì sao, khi bà ta thoáng nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Diệp Không, trong lòng tự dưng có cảm giác sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn tưởng sau đó sẽ được yên ổn, không ngờ hai phút sau, điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên đổ chuông.
Người hầu vội vàng nghe điện thoại rồi nói về phía bên này: "Tam tiểu thư, điện thoại tìm gặp cô."
Diệp Bảo Châu theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diệp Không cũng đặt đũa xuống, bình thản hỏi: "Là ai?"
Người giúp việc liền đáp: "Là Ôn thiếu gia, Ôn Xán."
Diệp Bảo Châu cứng đờ và lại cúi đầu xuống.
"Anh ấy tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Hỏi cô có muốn đi chơi không, cậu ấy sẽ làm hướng dẫn viên kiêm tài xế cho cô."
Vẫn chưa có câu trả lời, điện thoại di động của Diệp Bảo Châu lại reo lên.
Cô ta nhanh chóng đặt chén đũa xuống rồi bắt máy, sau khi trao đổi vài câu với đối phương, cô ta mới chậm rãi liếc nhìn Diệp Không, từ tốn nói: "Hôm nay chị ấy có hẹn rồi, chắc không có thời gian đến dự đâu."
Diệp Không đang nghĩ nên trả lời Ôn Xán thế nào, cô nghe vậy liền quay sang nhìn Diệp Bảo Châu.
Mẹ Diệp cũng nhép miệng hỏi cô ta: "Là ai vậy?"
Diệp Bảo Châu đành che điện thoại lại, nhỏ giọng nói: "Là nhóm bạn Nhược Vi, họ nói tổ chức một buổi họp mặt chính thức muốn làm quen với Không Không."
Cô ta nhìn Diệp Không, nở nụ cười gượng gạo: "Để em từ chối giúp chị, chị cứ yên tâm đi chơi với Ôn Xán đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro