Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Bữa Ăn Sáng Đầu...
2024-11-21 12:08:00
Ai cũng có thể nghe thấy tiếng la lối từ trong điện thoại Diệp Bảo Châu, "Cái gì?! Ôn Xán hẹn với đứa nhà quê đó sao?! Không được! Đừng cho cô ta đi! Diệp Bảo Châu, cô nhất định phải đưa đứa nhà quê đó đến chỗ tôi! Nếu không cô đừng hòng tham gia buổi họp mặt của chúng tôi nữa!
Tút ——
Diệp Bảo Châu cầm chiếc điện thoại đã bị cúp máy, sắc mặt tái nhợt, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười mếu máo.
Mẹ Diệp thấy chạnh lòng, vội vàng ôm lấy cô ta: "Cô con gái nhà họ Đỗ này thật quá đáng! Sao có thể nói chuyện với con như thế chứ?! Còn mở miệng là gọi Không Không là đồ nhà quê nữa chứ, chúng ta không cần phải đi, ai thèm..."
"Sao lại không đi?"
Diệp Không ngắt lời mẹ Diệp.
Mẹ Diệp ngạc nhiên quay lại: "Không Không, con bé đó nói con như vậy mà con còn nể mặt nó sao?"
"Chính vì cô ta nói tôi như vậy, tôi phải đi tát cho cô ta vài bạt tai thật mạnh chứ?"
Cô bình thản thốt ra những lời thô lỗ đáng sợ rồi quay sang nói với người hầu đang cầm điện thoại chờ: "Nói với Ôn thiếu gia là hôm nay tôi phải đi tham dự một buổi họp mặt, không có thời gian gặp anh ấy."
Người hầu lặp lại như đúc, nhưng rồi lại quay sang nói: "Ôn thiếu gia hỏi địa chỉ ở đâu, cậu ấy sẽ đi cùng cô."
Diệp Không nhìn Diệp Bảo Châu.
Cô ta đã không thể nặn ra nụ cười trên mặt, hồi lâu mới khô khan nói địa chỉ.
Cuối cùng người hầu cũng đặt điện thoại xuống.
Trên bàn ăn, cuối cùng Diệp Hải Xuyên cũng lên tiếng, ông ấy nói với Diệp Không: "Nếu đã quyết định đi thì nên tuân thủ một chút quy tắc trong giới này, sau này đừng động tí là mở miệng nói bạt tai người khác, cũng cố gắng bớt động tay động chân lại."
Cuối cùng Diệp Không cũng không cự lại.
Mẹ Diệp thấy cô ngồi ăn nghiêm chỉnh, bà ấy đã thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này bà ấy mới nhận ra, từ khi cô con gái ruột này về nhà, dường như bà ấy không hề buông lỏng được một giây phút nào.
Bà ấy luôn phải thấp thỏm, sợ là cô lại đấu khẩu với người không nên đấu khẩu, hoặc lại động tay động chân với ai đó.
Tuy nhiên, cảm giác này cũng không phải quá xa lạ.
Bà ấy nuôi lớn ba đứa con, Diệp Đình Sơ và Diệp Bảo Châu đều rất ngoan ngoãn, chỉ có Diệp Trăn cũng khiến bà ấy có cảm giác tương tự.
Nghĩ tới đây, bà ấy không khỏi nhìn sang con trai mình, lập tức bị mái tóc vàng óng của anh ta khiến cho đau mắt, bà ấy nhanh chóng quay mặt đi.
Diệp Trăn lấy làm lạ trước ánh mắt chán ghét của mẹ mình: Rắc rối hôm nay không liên quan gì đến anh ta, sao anh ta lại bị ăn đạn chứ?
...
Dù sao thì bữa sáng đầu tiên của Diệp Không sau khi đến nhà họ Diệp cũng được xem là trôi qua trong yên bình.
Sau bữa ăn mọi người trong gia đình đều ai làm việc nấy.
Diệp Không bị Diệp Trăn chặn lại trong vườn hoa.
Anh ta trông như đang đi dạo sau bữa ăn, nhưng cũng như đang chờ cô.
Khi cô đến gần, anh ta đứng thẳng người lên chắn trước mặt cô.
"Có chuyện gì không?" Diệp Không hỏi.
"Bản lĩnh gây rắc rối cũng không hề nhỏ đấy."
Diệp Trăn liếc nhìn cô.
Khác với khuôn mặt luôn mỉm cười khi ở trước mặt người nhà họ Diệp, lúc này trên mặt Diệp Trăn không có chút biểu cảm nào, ánh mắt nhìn Diệp Không không giống như nhìn em gái của mình mà giống đang nhìn một người xa lạ mà mình không thích.
"Khả năng diễn xuất của anh cũng khá lắm." Diệp Không đáp lại.
Diệp Trăn nhếch khóe môi, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hơn.
"Mày có ý định gì đều không liên quan đến tao, mày có ý đồ gì với nhà họ Diệp, dù là muốn có được tiền bạc, địa vị hay tình thân gì của nhà họ Diệp cũng không liên quan đến tao, nhưng chỉ có một điều, không được gây thêm rắc rối cho Diệp Đình Sơ."
Anh ta lạnh lùng cảnh cáo: "Sáng nay chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà mày đã hai lần để chị ấy phải thu dọn chiến trường cho mày, đây chỉ là những rắc rối nhỏ, tao thấy với khả năng của mày, sau này sẽ có cơ hội gây rắc rối lớn."
"Vì vậy nhân ngày hôm nay tao nhắc nhở với mày trước."
Diệp Trăn tiến lên một bước, mặt không biểu cảm cúi đầu nhìn cô: "Tất cả những phiền toái do con cháu nhà họ Diệp gây ra cuối cùng đều do Diệp Đình Sơ giải quyết, và tao thì lại rất ghét điều này."
"Cho nên về sau đừng gây thêm chuyện. Ít nhất, đừng làm phiền đến Diệp Đình Sơ vì bất cứ chuyện gì."
"Nói tao biết là có làm được không? Em, gái."
Tút ——
Diệp Bảo Châu cầm chiếc điện thoại đã bị cúp máy, sắc mặt tái nhợt, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười mếu máo.
Mẹ Diệp thấy chạnh lòng, vội vàng ôm lấy cô ta: "Cô con gái nhà họ Đỗ này thật quá đáng! Sao có thể nói chuyện với con như thế chứ?! Còn mở miệng là gọi Không Không là đồ nhà quê nữa chứ, chúng ta không cần phải đi, ai thèm..."
"Sao lại không đi?"
Diệp Không ngắt lời mẹ Diệp.
Mẹ Diệp ngạc nhiên quay lại: "Không Không, con bé đó nói con như vậy mà con còn nể mặt nó sao?"
"Chính vì cô ta nói tôi như vậy, tôi phải đi tát cho cô ta vài bạt tai thật mạnh chứ?"
Cô bình thản thốt ra những lời thô lỗ đáng sợ rồi quay sang nói với người hầu đang cầm điện thoại chờ: "Nói với Ôn thiếu gia là hôm nay tôi phải đi tham dự một buổi họp mặt, không có thời gian gặp anh ấy."
Người hầu lặp lại như đúc, nhưng rồi lại quay sang nói: "Ôn thiếu gia hỏi địa chỉ ở đâu, cậu ấy sẽ đi cùng cô."
Diệp Không nhìn Diệp Bảo Châu.
Cô ta đã không thể nặn ra nụ cười trên mặt, hồi lâu mới khô khan nói địa chỉ.
Cuối cùng người hầu cũng đặt điện thoại xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bàn ăn, cuối cùng Diệp Hải Xuyên cũng lên tiếng, ông ấy nói với Diệp Không: "Nếu đã quyết định đi thì nên tuân thủ một chút quy tắc trong giới này, sau này đừng động tí là mở miệng nói bạt tai người khác, cũng cố gắng bớt động tay động chân lại."
Cuối cùng Diệp Không cũng không cự lại.
Mẹ Diệp thấy cô ngồi ăn nghiêm chỉnh, bà ấy đã thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này bà ấy mới nhận ra, từ khi cô con gái ruột này về nhà, dường như bà ấy không hề buông lỏng được một giây phút nào.
Bà ấy luôn phải thấp thỏm, sợ là cô lại đấu khẩu với người không nên đấu khẩu, hoặc lại động tay động chân với ai đó.
Tuy nhiên, cảm giác này cũng không phải quá xa lạ.
Bà ấy nuôi lớn ba đứa con, Diệp Đình Sơ và Diệp Bảo Châu đều rất ngoan ngoãn, chỉ có Diệp Trăn cũng khiến bà ấy có cảm giác tương tự.
Nghĩ tới đây, bà ấy không khỏi nhìn sang con trai mình, lập tức bị mái tóc vàng óng của anh ta khiến cho đau mắt, bà ấy nhanh chóng quay mặt đi.
Diệp Trăn lấy làm lạ trước ánh mắt chán ghét của mẹ mình: Rắc rối hôm nay không liên quan gì đến anh ta, sao anh ta lại bị ăn đạn chứ?
...
Dù sao thì bữa sáng đầu tiên của Diệp Không sau khi đến nhà họ Diệp cũng được xem là trôi qua trong yên bình.
Sau bữa ăn mọi người trong gia đình đều ai làm việc nấy.
Diệp Không bị Diệp Trăn chặn lại trong vườn hoa.
Anh ta trông như đang đi dạo sau bữa ăn, nhưng cũng như đang chờ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cô đến gần, anh ta đứng thẳng người lên chắn trước mặt cô.
"Có chuyện gì không?" Diệp Không hỏi.
"Bản lĩnh gây rắc rối cũng không hề nhỏ đấy."
Diệp Trăn liếc nhìn cô.
Khác với khuôn mặt luôn mỉm cười khi ở trước mặt người nhà họ Diệp, lúc này trên mặt Diệp Trăn không có chút biểu cảm nào, ánh mắt nhìn Diệp Không không giống như nhìn em gái của mình mà giống đang nhìn một người xa lạ mà mình không thích.
"Khả năng diễn xuất của anh cũng khá lắm." Diệp Không đáp lại.
Diệp Trăn nhếch khóe môi, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hơn.
"Mày có ý định gì đều không liên quan đến tao, mày có ý đồ gì với nhà họ Diệp, dù là muốn có được tiền bạc, địa vị hay tình thân gì của nhà họ Diệp cũng không liên quan đến tao, nhưng chỉ có một điều, không được gây thêm rắc rối cho Diệp Đình Sơ."
Anh ta lạnh lùng cảnh cáo: "Sáng nay chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà mày đã hai lần để chị ấy phải thu dọn chiến trường cho mày, đây chỉ là những rắc rối nhỏ, tao thấy với khả năng của mày, sau này sẽ có cơ hội gây rắc rối lớn."
"Vì vậy nhân ngày hôm nay tao nhắc nhở với mày trước."
Diệp Trăn tiến lên một bước, mặt không biểu cảm cúi đầu nhìn cô: "Tất cả những phiền toái do con cháu nhà họ Diệp gây ra cuối cùng đều do Diệp Đình Sơ giải quyết, và tao thì lại rất ghét điều này."
"Cho nên về sau đừng gây thêm chuyện. Ít nhất, đừng làm phiền đến Diệp Đình Sơ vì bất cứ chuyện gì."
"Nói tao biết là có làm được không? Em, gái."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro