Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Cám Ơn Cô Đã Ch...
2024-11-21 12:08:00
Bữa sáng gồm có sandwich và salad, nghe nói thành phần nguyên liệu được lựa chọn rất kỹ càng.
Trên bàn ăn Phương Tư Uyển đã giới thiệu chi tiết cho Diệp Không, nhưng Diệp Không lại gục lên gục xuống, mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi dì giúp việc bưng lên món sô cô la tráng miệng, lúc này hai mắt Diệp Không mới sáng rỡ, tràn đầy năng lượng.
"Tiểu Không rất thích đồ ngọt đúng không."
Diệp Không nghiêm túc gật đầu xác nhận.
Phương Tư Uyển nói thêm: "Nhưng cũng đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, vì máu sẽ trở nên đặc hơn."
Diệp Không vờ như không nghe thấy, ăn từng miếng một cách rất hài lòng.
Nhìn vẻ mặt của cô, Phương Tư Uyển nở nụ cười dịu dàng như thể bà ấy cũng được ăn nó, nhưng khi cô ăn xong còn muốn ăn thêm một phần nữa thì bà ấy đã cau mày: "Xem ra Tiểu Không ăn đồ ngọt không biết tiết chế, sau này mẹ sẽ canh chừng con mới được."
Bà ấy lắc đầu bảo dì giúp việc đi xuống: "Từ giờ trở đi, con chỉ được ăn đồ ngọt vào bữa sáng, những thời gian khác đều bị cấm!"
"..."
Diệp Không đã hóa đá.
Trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ khó hiểu và lạnh lùng, ánh mắt cô nhìn Phương Tư Uyển như thể đang nói: "Mẹ dựa vào đâu mà quản con?"
Nhưng rất nhanh, cô lại cúi đầu xuống: "Được rồi, nếu đây là cái giá phải trả để có được người thân thì..."
Cô gái lẩm bẩm nhỏ đến mức Phương Tư Uyển không nghe rõ: "Con nói gì?"
"Không có gì."
Diệp Không trân trọng múc một thìa sô cô la nhỏ bỏ vào miệng, vốn là miếng bánh nhỏ chỉ ăn hết trong vài ngụm, nhưng cô đã phải mất gần mười phút mới ăn hết.
Vẻ mặt của Phương Tư Uyển càng lo lắng hơn: "Con nghiện đồ ngọt đến thế à? Có lẽ phải đến bệnh viện kiểm tra lượng đường trong máu của con rồi đấy?"
"... Con tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện!"
Diệp Không không nhịn được trừng mắt nhìn Phương Tư Uyển, đứng dậy bỏ đi.
...
Khoảng giữa trưa, Diệp Không đợi nhận đồ đạc của mình.
Chiếc xe tải giao hàng dừng trước cổng biệt thự, người vận chuyển đổ mồ hôi đầm đìa dưới cái nắng như thiêu đốt, Diệp Không cầm chai nước ướp lạnh ngồi ngẩn ngơ dưới bóng cây.
Đây không thể gọi là một khu nhà mà gọi là một trang viên khổng lồ thì đúng hơn.
Những bãi cỏ rộng lớn, những con đường quanh co, những hàng cây rợp bóng mát, đài phun nước và những dòng nước chảy róc rách...
Diệp Không không phải là nhà thiết kế sân vườn nên cô không thể phân biệt được đây là sự kết hợp gì, nhưng dù thế nào đi nữa, đây quả thực là một khung cảnh cô chưa từng thấy trước đây.
Ngay cả những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận cũng mang đậm mùi tiền của người giàu có.
Và những món đồ của cô vốn được đặt ở cô nhi viện của một huyện lị nhỏ giờ lại được dọn đến một nơi tấc đất tấc vàng như thế này?
Sau này cô thực sự phải sống lâu dài ở đây sao? Cô thực sự trở thành con cháu "nhà họ Diệp" sao?
Thật ra Diệp Không là một người không bao giờ đắn đo. Cho đến thời điểm này mỗi một bước đi của cô đều có thể nói là đầy quyết tâm và kiên định mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Người đời đều nói chưa đụng tường nam chưa quay đầu, nhưng Diệp Không là kiểu người dù có đụng tường nam cô cũng sẽ không quay đầu, cho dù bị lỗ đầu chảy máu, cô cũng sẽ đụng sập bức tường tiến về phía đích đến của mình.
Nhưng cho dù là người như vậy, lúc này Diệp Không vẫn cảm thấy có chút không chắc chắn.
Bởi vì so với thế giới nơi cô ở trước đây, mọi thứ ở đây đều quá cao sang, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương thơm cao cấp.
Có người từng nói cô là cây hoa bồ công anh chỉ thích hợp mọc ở nơi hoang dã, khi có gió thổi, nó có thể bay đi khắp thế giới, khi gió ngừng nó có thể bén rễ ở bất cứ nơi nào nó muốn.
Mặc dù cô chế nhạo kiểu nói văn chương này, nhưng vì người đó quá hiểu cô nên cô phải cảnh giác với từng lời người đó nói.
Vì vậy, cô cũng có chút không chắc chắn liệu mình có thực sự tìm được chất dinh dưỡng mình cần ở vùng đất được làm bằng vàng này hay không, sau đó cô sẽ được sống hạnh phúc, viên mãn như cô hằng mong mỏi bao năm nay hay không.
Cô gái ngồi dựa vào thân cây, nhìn chăm chăm vào căn biệt thự xinh đẹp như lâu đài trước mặt như người mất hồn.
Liệu cha, mẹ, chị gái và Diệp Trăn... những người có quan hệ huyết thống với cô có thực sự đáp ứng được sự mong đợi của cô không?
Một chiếc lá bị gió thổi bay, bay ngang tầm mắt cô, khi nó gần chạm đến chóp mũi cô đã nhẹ nhàng thổi nó bay đi ——
Chiếc lá xanh bay đi, một bóng dáng mảnh khảnh từ xa đi đến đã hiện lên trước mắt Diệp Không.
Trên bàn ăn Phương Tư Uyển đã giới thiệu chi tiết cho Diệp Không, nhưng Diệp Không lại gục lên gục xuống, mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi dì giúp việc bưng lên món sô cô la tráng miệng, lúc này hai mắt Diệp Không mới sáng rỡ, tràn đầy năng lượng.
"Tiểu Không rất thích đồ ngọt đúng không."
Diệp Không nghiêm túc gật đầu xác nhận.
Phương Tư Uyển nói thêm: "Nhưng cũng đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, vì máu sẽ trở nên đặc hơn."
Diệp Không vờ như không nghe thấy, ăn từng miếng một cách rất hài lòng.
Nhìn vẻ mặt của cô, Phương Tư Uyển nở nụ cười dịu dàng như thể bà ấy cũng được ăn nó, nhưng khi cô ăn xong còn muốn ăn thêm một phần nữa thì bà ấy đã cau mày: "Xem ra Tiểu Không ăn đồ ngọt không biết tiết chế, sau này mẹ sẽ canh chừng con mới được."
Bà ấy lắc đầu bảo dì giúp việc đi xuống: "Từ giờ trở đi, con chỉ được ăn đồ ngọt vào bữa sáng, những thời gian khác đều bị cấm!"
"..."
Diệp Không đã hóa đá.
Trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ khó hiểu và lạnh lùng, ánh mắt cô nhìn Phương Tư Uyển như thể đang nói: "Mẹ dựa vào đâu mà quản con?"
Nhưng rất nhanh, cô lại cúi đầu xuống: "Được rồi, nếu đây là cái giá phải trả để có được người thân thì..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái lẩm bẩm nhỏ đến mức Phương Tư Uyển không nghe rõ: "Con nói gì?"
"Không có gì."
Diệp Không trân trọng múc một thìa sô cô la nhỏ bỏ vào miệng, vốn là miếng bánh nhỏ chỉ ăn hết trong vài ngụm, nhưng cô đã phải mất gần mười phút mới ăn hết.
Vẻ mặt của Phương Tư Uyển càng lo lắng hơn: "Con nghiện đồ ngọt đến thế à? Có lẽ phải đến bệnh viện kiểm tra lượng đường trong máu của con rồi đấy?"
"... Con tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện!"
Diệp Không không nhịn được trừng mắt nhìn Phương Tư Uyển, đứng dậy bỏ đi.
...
Khoảng giữa trưa, Diệp Không đợi nhận đồ đạc của mình.
Chiếc xe tải giao hàng dừng trước cổng biệt thự, người vận chuyển đổ mồ hôi đầm đìa dưới cái nắng như thiêu đốt, Diệp Không cầm chai nước ướp lạnh ngồi ngẩn ngơ dưới bóng cây.
Đây không thể gọi là một khu nhà mà gọi là một trang viên khổng lồ thì đúng hơn.
Những bãi cỏ rộng lớn, những con đường quanh co, những hàng cây rợp bóng mát, đài phun nước và những dòng nước chảy róc rách...
Diệp Không không phải là nhà thiết kế sân vườn nên cô không thể phân biệt được đây là sự kết hợp gì, nhưng dù thế nào đi nữa, đây quả thực là một khung cảnh cô chưa từng thấy trước đây.
Ngay cả những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận cũng mang đậm mùi tiền của người giàu có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và những món đồ của cô vốn được đặt ở cô nhi viện của một huyện lị nhỏ giờ lại được dọn đến một nơi tấc đất tấc vàng như thế này?
Sau này cô thực sự phải sống lâu dài ở đây sao? Cô thực sự trở thành con cháu "nhà họ Diệp" sao?
Thật ra Diệp Không là một người không bao giờ đắn đo. Cho đến thời điểm này mỗi một bước đi của cô đều có thể nói là đầy quyết tâm và kiên định mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Người đời đều nói chưa đụng tường nam chưa quay đầu, nhưng Diệp Không là kiểu người dù có đụng tường nam cô cũng sẽ không quay đầu, cho dù bị lỗ đầu chảy máu, cô cũng sẽ đụng sập bức tường tiến về phía đích đến của mình.
Nhưng cho dù là người như vậy, lúc này Diệp Không vẫn cảm thấy có chút không chắc chắn.
Bởi vì so với thế giới nơi cô ở trước đây, mọi thứ ở đây đều quá cao sang, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương thơm cao cấp.
Có người từng nói cô là cây hoa bồ công anh chỉ thích hợp mọc ở nơi hoang dã, khi có gió thổi, nó có thể bay đi khắp thế giới, khi gió ngừng nó có thể bén rễ ở bất cứ nơi nào nó muốn.
Mặc dù cô chế nhạo kiểu nói văn chương này, nhưng vì người đó quá hiểu cô nên cô phải cảnh giác với từng lời người đó nói.
Vì vậy, cô cũng có chút không chắc chắn liệu mình có thực sự tìm được chất dinh dưỡng mình cần ở vùng đất được làm bằng vàng này hay không, sau đó cô sẽ được sống hạnh phúc, viên mãn như cô hằng mong mỏi bao năm nay hay không.
Cô gái ngồi dựa vào thân cây, nhìn chăm chăm vào căn biệt thự xinh đẹp như lâu đài trước mặt như người mất hồn.
Liệu cha, mẹ, chị gái và Diệp Trăn... những người có quan hệ huyết thống với cô có thực sự đáp ứng được sự mong đợi của cô không?
Một chiếc lá bị gió thổi bay, bay ngang tầm mắt cô, khi nó gần chạm đến chóp mũi cô đã nhẹ nhàng thổi nó bay đi ——
Chiếc lá xanh bay đi, một bóng dáng mảnh khảnh từ xa đi đến đã hiện lên trước mắt Diệp Không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro