Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Cám Ơn Cô Đã Ch...
2024-11-21 12:08:00
Cô khẽ tặc lưỡi, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Nhưng không có ích.
Người đó vẫn bước tới chỗ cô.
Diệp Bảo Châu cầm dù nhìn những người vận chuyển đang làm việc dưới trời nắng và nói: "Chị ơi, họ đang chuyển đồ đạc của chị phải không? Em thấy có rất nhiều giá vẽ, thì ra là chị vẽ tranh à? Vậy chị có muốn đến công ty làm nhà thiết kế giống như em không? Em có thể dẫn dắt chị cùng làm việc."
"..."
"Chị ơi, em nghe nói hôm qua Ôn Xán đưa chị đến dốc Yên Kiều à? Nơi đó là lãnh địa tư nhân của nhà họ Ôn, ngay cả Đỗ Nhược Vi cũng chưa được đến đó, cô ấy sau khi biết được đã rất tức giận, sau này chị phải cẩn thận hơn, cô ấy chắc chắn sẽ nhắm đến chị nhiều hơn."
"..."
"Chị ơi, chị thật sự muốn đính hôn với Ôn Xán sao? Mặc dù điều kiện của anh ấy rất tốt, gia thế cũng không chê vào đâu được nhưng anh ấy lại là một người tàn tật." Diệp Bảo Châu thở dài, "Thật ra nếu anh ấy không bị tai nạn xe thì tốt hơn, nếu anh ấy không bị tai nạn thì không chừng cũng không cần chị quay về."
"..."
Diệp Không không mở mắt, nói với giọng điệu nhàn nhạt: "Cho đến hôm nay cô còn nói cha mẹ vì không muốn cô phải chịu thiệt thòi nên mới tìm tôi về sao? Rốt cuộc là cô đang hiếu thắng vì điều gì?"
"..." Diệp Bảo Châu chỉ khựng lại một chút, sau đó vờ như không nghe thấy tiếp tục mỉm cười, "Chị có biết không? Mọi người đều biết chuyện mẹ đưa theo chị chuyển ra khỏi nhà họ Diệp, chị có muốn biết họ nói chị thế nào không? Họ nói chị là ngôi sao xui xẻo, đồ sao chổi, làm nhà cửa xào xáo, nhưng chị yên tâm, em đều có nói giúp cho chị."
"..."
Công việc của người vận chuyển đã kết thúc.
Diệp Không mở mắt, ký vào giấy rồi sải bước đi vào cổng sắt.
Diệp Bảo Châu đi theo sau lưng cô, vẫn liên tục nói: "Phải rồi, chị này, hôm nay em đến tìm mẹ để nướng bánh, suốt mấy năm nay tuần nào em và mẹ đều có chung khoảng thời gian như thế này, có khi thì học nấu ăn, khi thì học cắm hoa. Chị có muốn tham gia cùng mẹ và em không?"
Vừa dứt lời, Diệp Không đột nhiên dừng bước.
Trên khuôn mặt Diệp Bảo Châu xuất hiện một nụ cười mỉa mai và đắc ý.
Cô ta nhìn Diệp Không quay người lại trước mặt mình, mong chờ vẻ mặt tức giận và ghen tị của cô, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó của cô thì nụ cười của cô ta đã cứng đờ.
Ngay sau đó, cánh cửa sắt của biệt thự đã đóng sầm lại trước mặt cô ta.
Cô ta đã bị Diệp Không nhốt ngoài cửa.
Diệp Bảo Châu sửng sốt: "Ý chị là sao?"
Diệp Không không trả lời, chỉ liếc nhìn cô ta.
Từ ánh mắt này Diệp Bảo Châu nhận được câu trả lời còn đau hơn là lời nói.
Giống như loài người nhìn xuống con kiến, giống như thần thánh nhìn xuống con người.
Thậm chí ánh mắt nhìn xa xăm không cho phép người khác kịp để lại một hình bóng rõ ràng trong con ngươi đó, cô đã nhìn sang chỗ khác.
Trong ánh mắt của cô người khác sẽ trở thành hạt cát, hạt bụi và không khí.
Nhỏ bé đến mức không thể tìm thấy bất kỳ cảm giác tồn tại nào.
Khóe miệng Diệp Bảo Châu không khỏi co giật, nhìn bóng lưng quay đi của Diệp Không, cô ta chậm rãi lộ ra nụ cười méo mó.
"Cũng đúng, nhìn cũng biết cô không cho tôi vào tìm mẹ."
"Vừa khéo."
Cô ta ngước nhìn mặt trời thiêu đốt trên đầu, sau đó cười khẩy thu chiếc dù lại.
Thân hình mảnh khảnh đứng thẳng tắp ngoài cổng, trông vô cùng mong manh, nhưng ánh mắt cô ta nhìn theo bóng lưng Diệp Không lại chứa đầy ngàn vạn mũi kim độc, sắc bén và lạnh lùng.
"Tôi đang lo không biết phải phá vỡ tình thế như thế nào. Thật sự cảm ơn cô đã chủ động tặng cơ hội cho tôi."
Diệp Không không nghe được tiếng lẩm bẩm của cô ta.
Nhưng cho dù có nghe thấy thì cô cũng sẽ chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng khuôn mặt cô gái lại trắng như băng tuyết, nốt ruồi nhỏ bên má trái càng tạo nên khí chất lạnh lùng xa cách, khiến cô càng có vẻ khó gần.
Cô gái vẫn bước về phía trước không chút do dự hay lưỡng lự. Sau khi trở vào nhà, cô đã ngồi xuống ghế sô pha.
Từ vị trí này, chỉ cần cô ngước lên nhìn thì có thể nhìn thấy hình bóng ngoài cửa sắt đang đứng yên dưới cái nắng gay gắt.
Nhưng Diệp Không chẳng hề ngẩng đầu lên.
Nhưng không có ích.
Người đó vẫn bước tới chỗ cô.
Diệp Bảo Châu cầm dù nhìn những người vận chuyển đang làm việc dưới trời nắng và nói: "Chị ơi, họ đang chuyển đồ đạc của chị phải không? Em thấy có rất nhiều giá vẽ, thì ra là chị vẽ tranh à? Vậy chị có muốn đến công ty làm nhà thiết kế giống như em không? Em có thể dẫn dắt chị cùng làm việc."
"..."
"Chị ơi, em nghe nói hôm qua Ôn Xán đưa chị đến dốc Yên Kiều à? Nơi đó là lãnh địa tư nhân của nhà họ Ôn, ngay cả Đỗ Nhược Vi cũng chưa được đến đó, cô ấy sau khi biết được đã rất tức giận, sau này chị phải cẩn thận hơn, cô ấy chắc chắn sẽ nhắm đến chị nhiều hơn."
"..."
"Chị ơi, chị thật sự muốn đính hôn với Ôn Xán sao? Mặc dù điều kiện của anh ấy rất tốt, gia thế cũng không chê vào đâu được nhưng anh ấy lại là một người tàn tật." Diệp Bảo Châu thở dài, "Thật ra nếu anh ấy không bị tai nạn xe thì tốt hơn, nếu anh ấy không bị tai nạn thì không chừng cũng không cần chị quay về."
"..."
Diệp Không không mở mắt, nói với giọng điệu nhàn nhạt: "Cho đến hôm nay cô còn nói cha mẹ vì không muốn cô phải chịu thiệt thòi nên mới tìm tôi về sao? Rốt cuộc là cô đang hiếu thắng vì điều gì?"
"..." Diệp Bảo Châu chỉ khựng lại một chút, sau đó vờ như không nghe thấy tiếp tục mỉm cười, "Chị có biết không? Mọi người đều biết chuyện mẹ đưa theo chị chuyển ra khỏi nhà họ Diệp, chị có muốn biết họ nói chị thế nào không? Họ nói chị là ngôi sao xui xẻo, đồ sao chổi, làm nhà cửa xào xáo, nhưng chị yên tâm, em đều có nói giúp cho chị."
"..."
Công việc của người vận chuyển đã kết thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Không mở mắt, ký vào giấy rồi sải bước đi vào cổng sắt.
Diệp Bảo Châu đi theo sau lưng cô, vẫn liên tục nói: "Phải rồi, chị này, hôm nay em đến tìm mẹ để nướng bánh, suốt mấy năm nay tuần nào em và mẹ đều có chung khoảng thời gian như thế này, có khi thì học nấu ăn, khi thì học cắm hoa. Chị có muốn tham gia cùng mẹ và em không?"
Vừa dứt lời, Diệp Không đột nhiên dừng bước.
Trên khuôn mặt Diệp Bảo Châu xuất hiện một nụ cười mỉa mai và đắc ý.
Cô ta nhìn Diệp Không quay người lại trước mặt mình, mong chờ vẻ mặt tức giận và ghen tị của cô, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó của cô thì nụ cười của cô ta đã cứng đờ.
Ngay sau đó, cánh cửa sắt của biệt thự đã đóng sầm lại trước mặt cô ta.
Cô ta đã bị Diệp Không nhốt ngoài cửa.
Diệp Bảo Châu sửng sốt: "Ý chị là sao?"
Diệp Không không trả lời, chỉ liếc nhìn cô ta.
Từ ánh mắt này Diệp Bảo Châu nhận được câu trả lời còn đau hơn là lời nói.
Giống như loài người nhìn xuống con kiến, giống như thần thánh nhìn xuống con người.
Thậm chí ánh mắt nhìn xa xăm không cho phép người khác kịp để lại một hình bóng rõ ràng trong con ngươi đó, cô đã nhìn sang chỗ khác.
Trong ánh mắt của cô người khác sẽ trở thành hạt cát, hạt bụi và không khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhỏ bé đến mức không thể tìm thấy bất kỳ cảm giác tồn tại nào.
Khóe miệng Diệp Bảo Châu không khỏi co giật, nhìn bóng lưng quay đi của Diệp Không, cô ta chậm rãi lộ ra nụ cười méo mó.
"Cũng đúng, nhìn cũng biết cô không cho tôi vào tìm mẹ."
"Vừa khéo."
Cô ta ngước nhìn mặt trời thiêu đốt trên đầu, sau đó cười khẩy thu chiếc dù lại.
Thân hình mảnh khảnh đứng thẳng tắp ngoài cổng, trông vô cùng mong manh, nhưng ánh mắt cô ta nhìn theo bóng lưng Diệp Không lại chứa đầy ngàn vạn mũi kim độc, sắc bén và lạnh lùng.
"Tôi đang lo không biết phải phá vỡ tình thế như thế nào. Thật sự cảm ơn cô đã chủ động tặng cơ hội cho tôi."
Diệp Không không nghe được tiếng lẩm bẩm của cô ta.
Nhưng cho dù có nghe thấy thì cô cũng sẽ chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng khuôn mặt cô gái lại trắng như băng tuyết, nốt ruồi nhỏ bên má trái càng tạo nên khí chất lạnh lùng xa cách, khiến cô càng có vẻ khó gần.
Cô gái vẫn bước về phía trước không chút do dự hay lưỡng lự. Sau khi trở vào nhà, cô đã ngồi xuống ghế sô pha.
Từ vị trí này, chỉ cần cô ngước lên nhìn thì có thể nhìn thấy hình bóng ngoài cửa sắt đang đứng yên dưới cái nắng gay gắt.
Nhưng Diệp Không chẳng hề ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro