Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chuyện Quá Khứ...
2024-11-21 12:08:00
Thậm chí còn có một số đứa trẻ để lộ nhiều vết bầm tím ẩn dưới lớp quần áo khi chơi đùa cùng bạn bè.
Ngoài việc này ra thì nội dung bộ truyện tranh vẫn mang đầy tính ngây thơ vui vẻ, cuộc sống thường nhật ở cô nhi viện vẫn ấm áp, sinh động.
Nhưng ở phần bình luận không ai cảm động rơi nước mắt nữa.
Mọi người bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn có một số người không muốn tin, không ngừng hỏi Nguyên Tiểu Thất ở phần bình luận.
Nhưng Nguyên Tiểu Thất từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Chỉ có câu chuyện vẫn tiếp tục tiến về phía trước một cách lạnh lùng.
Cho đến chương cập nhật cuối cùng.
Một nhân vật mới bất ngờ xuất hiện trong câu chuyện.
Đó là có một người ngoài xông vào cô nhị viện đóng kín này như thể bị lạc đường. Trước tiên người này đã chơi đùa với bọn trẻ trong sân đầy nắng một lúc, sau đó lại bị bọn trẻ lôi đi vẽ những bức tranh lộn xộn trên tường.
Cuối cùng người này kết thúc cuộc hành trình một ngày của mình, ngân nga một bài hát, tung một quân cờ đen lên và chuẩn bị ra về.
Nhưng ngay khi người này chuẩn bị quay trở lại con đường ban đầu, khi đi ngang qua một cửa sổ bụi bặm đã vô tình liếc nhìn vào bên trong, người này không khỏi dừng bước.
Một chiếc giường bừa bộn, được điểm xuyến bởi dây buộc tóc bằng vải hoa, bộ quần áo trẻ con được vò thành một cục, còn có một một phần da thịt non nớt đầy vết bầm tím được lộ ra ngoài.
Người đến từ bên ngoài bất giác mở to mắt, tiến lại gần cửa sổ
Nhưng trước khi có thể nhìn rõ đứa trẻ, một đôi mắt đục ngầu đột nhiên trợn to trước mắt người đến từ bên ngoài này.
Ở khung vẽ áp chót là một nhãn cầu khổng lồ của một con quái vật.
Nó đã chặn trong cái cửa sổ loang lổ đó, con ngươi đục ngầu và bẩn thỉu đó co lại đến cực điểm, tròng trắng có những đường gân máu đỏ ngầu dày đặc, nhìn chằm chằm vào người đến từ bên ngoài như thể đang bắt con mồi.
Khung vẽ cuối cùng của trang truyện làm một quân cờ đen.
Nó rơi xuống mặt đất bụi bặm và lặng lẽ bị vỡ một góc trên bối cảnh trắng tinh.
Câu chuyện đã kết thúc như vậy.
Và ở góc dưới bên phải khung vẽ cuối cùng được viết một dòng chữ lạnh lùng.
—— Đây là câu chuyện được chuyển thể từ chuyện có thật, chú bút / Nguyên Tiểu Thất.
...
"Khi đó nhà họ Giang cũng có liên quan, nên con rất có ấn tượng về sự việc này."
Buổi tối giữa mùa hè, Diệp Đình Sơ bật điều hòa trong xe.
"Đó có lẽ là cơn sốt dư luận có ảnh hưởng lớn nhất năm đó. Họa sĩ đó đã thu hút được hàng triệu fan chỉ sau một đêm. Mỗi thành phố đều nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, mọi người đều đang tìm kiếm mọi manh mối trong bộ truyện tranh, muốn chắp ghép lại câu chuyện nguyên mẫu được che đậy đằng sau bộ truyện tranh."
"Cuối cùng còn có một hacker ra tay, công bố địa chỉ IP của họa sĩ, lúc này mới khiến mọi người dồn sự chú ý đến huyện Hoa Hạp. Chuyện này đã khiến phía trên chú trọng, một đội điều tra nhanh chóng được cử đến tận nơi và kết quả điều tra cuối cùng đã làm náo động cả giới phú hào khắp cả nước, ngay cả nhà họ Giang cũng bị ảnh hưởng không nhỏ."
Tất cả ký ức hiện lên, Diệp Đình Sơ nhíu mày: "Khi chuyện xảy ra, cô nhi viện nơi Diệp Không ở..."
"Không phải cùng một nơi." Diệp Hải Xuyên ngắt lời cô ấy, "Theo kết quả điều tra của cha, cô nhi viện mà Diệp Không ở vì quá nghèo nên nhận rất ít trẻ mồ côi và đa số đều là những đứa trẻ bị khuyết tật. Điều quan trọng là sau khi biết được tung tích của Diệp Không, cha đã liên lạc trực tuyến với viện trưởng Tôn, ông ấy không phải là loại người sẽ tham gia vào loại giao dịch này."
Diệp Đình Sơ nghe vậy đã thả lỏng vai ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Hải Xuyên vẫn nói tiếp, "Nhưng, Tiểu Không có tính cách như vậy rõ ràng cũng không phải được hình thành trong hoàn cảnh bình thường, cha nghi ngờ kết quả điều tra mà cha có được có vấn đề."
Ông ấy tỏ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Cha sẽ tìm người điều tra lại."
Ông ấy nhìn Diệp Đình Sơ một cái rồi nói tiếp: "Hôm nay con nhận được thông báo nên thay đổi lịch trình à? Ngày mai con cứ đi công tác như kế hoạch, ở nhà đã có cha lo."
Diệp Đình Sơ gật đầu, khởi động xe rồi đi về nhà họ Diệp.
Ngoài việc này ra thì nội dung bộ truyện tranh vẫn mang đầy tính ngây thơ vui vẻ, cuộc sống thường nhật ở cô nhi viện vẫn ấm áp, sinh động.
Nhưng ở phần bình luận không ai cảm động rơi nước mắt nữa.
Mọi người bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn có một số người không muốn tin, không ngừng hỏi Nguyên Tiểu Thất ở phần bình luận.
Nhưng Nguyên Tiểu Thất từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Chỉ có câu chuyện vẫn tiếp tục tiến về phía trước một cách lạnh lùng.
Cho đến chương cập nhật cuối cùng.
Một nhân vật mới bất ngờ xuất hiện trong câu chuyện.
Đó là có một người ngoài xông vào cô nhị viện đóng kín này như thể bị lạc đường. Trước tiên người này đã chơi đùa với bọn trẻ trong sân đầy nắng một lúc, sau đó lại bị bọn trẻ lôi đi vẽ những bức tranh lộn xộn trên tường.
Cuối cùng người này kết thúc cuộc hành trình một ngày của mình, ngân nga một bài hát, tung một quân cờ đen lên và chuẩn bị ra về.
Nhưng ngay khi người này chuẩn bị quay trở lại con đường ban đầu, khi đi ngang qua một cửa sổ bụi bặm đã vô tình liếc nhìn vào bên trong, người này không khỏi dừng bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một chiếc giường bừa bộn, được điểm xuyến bởi dây buộc tóc bằng vải hoa, bộ quần áo trẻ con được vò thành một cục, còn có một một phần da thịt non nớt đầy vết bầm tím được lộ ra ngoài.
Người đến từ bên ngoài bất giác mở to mắt, tiến lại gần cửa sổ
Nhưng trước khi có thể nhìn rõ đứa trẻ, một đôi mắt đục ngầu đột nhiên trợn to trước mắt người đến từ bên ngoài này.
Ở khung vẽ áp chót là một nhãn cầu khổng lồ của một con quái vật.
Nó đã chặn trong cái cửa sổ loang lổ đó, con ngươi đục ngầu và bẩn thỉu đó co lại đến cực điểm, tròng trắng có những đường gân máu đỏ ngầu dày đặc, nhìn chằm chằm vào người đến từ bên ngoài như thể đang bắt con mồi.
Khung vẽ cuối cùng của trang truyện làm một quân cờ đen.
Nó rơi xuống mặt đất bụi bặm và lặng lẽ bị vỡ một góc trên bối cảnh trắng tinh.
Câu chuyện đã kết thúc như vậy.
Và ở góc dưới bên phải khung vẽ cuối cùng được viết một dòng chữ lạnh lùng.
—— Đây là câu chuyện được chuyển thể từ chuyện có thật, chú bút / Nguyên Tiểu Thất.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khi đó nhà họ Giang cũng có liên quan, nên con rất có ấn tượng về sự việc này."
Buổi tối giữa mùa hè, Diệp Đình Sơ bật điều hòa trong xe.
"Đó có lẽ là cơn sốt dư luận có ảnh hưởng lớn nhất năm đó. Họa sĩ đó đã thu hút được hàng triệu fan chỉ sau một đêm. Mỗi thành phố đều nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, mọi người đều đang tìm kiếm mọi manh mối trong bộ truyện tranh, muốn chắp ghép lại câu chuyện nguyên mẫu được che đậy đằng sau bộ truyện tranh."
"Cuối cùng còn có một hacker ra tay, công bố địa chỉ IP của họa sĩ, lúc này mới khiến mọi người dồn sự chú ý đến huyện Hoa Hạp. Chuyện này đã khiến phía trên chú trọng, một đội điều tra nhanh chóng được cử đến tận nơi và kết quả điều tra cuối cùng đã làm náo động cả giới phú hào khắp cả nước, ngay cả nhà họ Giang cũng bị ảnh hưởng không nhỏ."
Tất cả ký ức hiện lên, Diệp Đình Sơ nhíu mày: "Khi chuyện xảy ra, cô nhi viện nơi Diệp Không ở..."
"Không phải cùng một nơi." Diệp Hải Xuyên ngắt lời cô ấy, "Theo kết quả điều tra của cha, cô nhi viện mà Diệp Không ở vì quá nghèo nên nhận rất ít trẻ mồ côi và đa số đều là những đứa trẻ bị khuyết tật. Điều quan trọng là sau khi biết được tung tích của Diệp Không, cha đã liên lạc trực tuyến với viện trưởng Tôn, ông ấy không phải là loại người sẽ tham gia vào loại giao dịch này."
Diệp Đình Sơ nghe vậy đã thả lỏng vai ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Hải Xuyên vẫn nói tiếp, "Nhưng, Tiểu Không có tính cách như vậy rõ ràng cũng không phải được hình thành trong hoàn cảnh bình thường, cha nghi ngờ kết quả điều tra mà cha có được có vấn đề."
Ông ấy tỏ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Cha sẽ tìm người điều tra lại."
Ông ấy nhìn Diệp Đình Sơ một cái rồi nói tiếp: "Hôm nay con nhận được thông báo nên thay đổi lịch trình à? Ngày mai con cứ đi công tác như kế hoạch, ở nhà đã có cha lo."
Diệp Đình Sơ gật đầu, khởi động xe rồi đi về nhà họ Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro