Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Hai Anh Em Ghét...
2024-11-21 12:08:00
Ở phía khác.
Diệp Không đang ngồi trên ghế sô pha vẽ tranh chờ bữa tối.
Cô đã vẽ toàn cảnh thành phố mà cô đã nhìn thấy được trên dốc Yên Kiều ngày hôm nay, lại thêm vào một số ý tưởng kỳ lạ rồi cất vào hộp bản nháp của mình.
Khi cô vẽ xong, trên TV đang phát tin tức của thành phố.
"Vì giải cờ vây 'Cúp Thánh Thủ' sắp tới được tổ chức tại trung tâm văn hóa, kỳ thủ thiên tài Nguyên Dã sẽ đến thành phố Ngọc Châu vào chiều mai. Năm nghìn vé cho buổi gặp mặt vừa đưa lên mạng đã bán hết sạch trong vòng mười sáu giây..."
"Là Nguyên Dã đấy!"
Phương Tư Uyển ở một bên đột nhiên vô cùng thích thú nói: "Tiểu Không, con có biết người này không? Đó là một kỳ thủ rất nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ."
"Không biết." Diệp Không cũng không ngẩng đầu lên, trả lời chẳng có chút hứng thú.
Diệp Trăn khịt mũi: "Mẹ, nó còn chưa xem phim của con đóng, mẹ còn mong nó quan tâm đến những sở thích số ít này sao?"
"Cũng không phải là số ít, từ sau khi Nguyên Dã giành chức vô địch thế giới, khắp cả nước đã mở rất nhiều câu lạc bộ cờ vây, ngay cả Ngọc Châu của chúng ta cũng có thêm nhiều lớp dạy cờ vây đấy thôi?"
Phương Tư Uyển nói với Diệp Không: "Tiểu Không, con có hứng thú với cờ vây không? Nếu con thích, mẹ sẽ mua vé cho con, để con và cha cùng đi xem."
Diệp Không vẫn không ngẩng đầu lên: "Không có hứng thú."
Dừng một lúc, cô nhìn vẻ mặt thất vọng của Phương Tư Uyển và hỏi: "Cha thích cờ vây sao?"
"Đúng vậy!" Phương Tư Uyển thấy cô có hứng nói chuyện liền nhanh chóng nói: "Cha con rất thích chơi cờ vây. Đừng thấy ông ấy trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra ông ấy là fan của Nguyên Dã đấy."
"..."
Diệp Không tự dưng thấy nghẹn lời, đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục trò chuyện.
...
Bữa tối đã nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Trên bàn ăn, Phương Tư Uyển hỏi Diệp Không về kế hoạch sắp tới của mình.
"Vẫn còn một thời gian nữa mới nhập học, con có muốn làm gì không?"
Bà ấy tỏ ra quan tâm nói: "Nếu con muốn kết bạn nhiều hơn, mẹ có thể giúp con tổ chức một số buổi họp mặt, con có thể tự mình lập danh sách khách mời hoặc có thể cùng mẹ đi tham dự những buổi tụ họp khác nhau. Tất nhiên, ngoài ra, con cũng có thể chọn cách đi chơi với anh chị của con."
Nói đến đây, bà ấy có hơi rầu rĩ và ậm ừ nói: "Nhưng chị gái con là người cuồng công việc, cho dù con đi theo chị gái thì e là phần lớn thời gian con sẽ phải ở một mình."
"Đúng vậy, chị gái tao rất bận, tốt nhất mày đừng làm phiền chị ấy. Hơn nữa, mày cũng lớn rồi không tự mình đi nghịch cát được sao mà phải tìm người khác đi cùng?"
"Diệp Trăn!"
Nghe lời mỉa mai của Diệp Trăn và tiếng quát của Phương Tư Uyển, Diệp Không không hề dao động.
Cô bình tĩnh ăn hết cái cánh gà, nhổ xương ra rồi đưa ra quyết định: "Mẹ, con muốn chơi với Diệp Trăn."
"..." Chiếc thìa trong tay Diệp Trăn rơi xuống bàn phát ra tiếng keng.
Phương Tư Uyển tỏ ra ngạc nhiên: "Được chứ, được chứ, hiếm khi con chịu chơi với anh trai con."
"Con không..."
"Thật ra con đi với mẹ cũng được, mẹ chỉ sợ con cảm thấy nhàm chán. Nhưng anh con thì vì tính chất công việc nên xung quanh hầu hết đều là người trẻ tuổi, vả lại tất cả đều là trai xinh gái đẹp."
"Con từ chối..."
"Vừa khéo, gần đây anh trai con bắt đầu quay một game show, con có thể đến xem phim trường là như thế nào, còn có thể làm quen với vài người bạn nghệ sĩ, chẳng phải những người trẻ tuổi tầm tuổi các con đều thích xem những tin nóng của giới giải trí sao?"
"Để con nói đã!"
Diệp Trăn nhịn không được nữa đập đũa xuống bàn: "Không có ai nghe con nói sao?! Mọi người có quá đáng quá không?! Con thứ hai trong nhà không có nhân quyền phải không?!"
Diệp Không đang ngồi trên ghế sô pha vẽ tranh chờ bữa tối.
Cô đã vẽ toàn cảnh thành phố mà cô đã nhìn thấy được trên dốc Yên Kiều ngày hôm nay, lại thêm vào một số ý tưởng kỳ lạ rồi cất vào hộp bản nháp của mình.
Khi cô vẽ xong, trên TV đang phát tin tức của thành phố.
"Vì giải cờ vây 'Cúp Thánh Thủ' sắp tới được tổ chức tại trung tâm văn hóa, kỳ thủ thiên tài Nguyên Dã sẽ đến thành phố Ngọc Châu vào chiều mai. Năm nghìn vé cho buổi gặp mặt vừa đưa lên mạng đã bán hết sạch trong vòng mười sáu giây..."
"Là Nguyên Dã đấy!"
Phương Tư Uyển ở một bên đột nhiên vô cùng thích thú nói: "Tiểu Không, con có biết người này không? Đó là một kỳ thủ rất nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ."
"Không biết." Diệp Không cũng không ngẩng đầu lên, trả lời chẳng có chút hứng thú.
Diệp Trăn khịt mũi: "Mẹ, nó còn chưa xem phim của con đóng, mẹ còn mong nó quan tâm đến những sở thích số ít này sao?"
"Cũng không phải là số ít, từ sau khi Nguyên Dã giành chức vô địch thế giới, khắp cả nước đã mở rất nhiều câu lạc bộ cờ vây, ngay cả Ngọc Châu của chúng ta cũng có thêm nhiều lớp dạy cờ vây đấy thôi?"
Phương Tư Uyển nói với Diệp Không: "Tiểu Không, con có hứng thú với cờ vây không? Nếu con thích, mẹ sẽ mua vé cho con, để con và cha cùng đi xem."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Không vẫn không ngẩng đầu lên: "Không có hứng thú."
Dừng một lúc, cô nhìn vẻ mặt thất vọng của Phương Tư Uyển và hỏi: "Cha thích cờ vây sao?"
"Đúng vậy!" Phương Tư Uyển thấy cô có hứng nói chuyện liền nhanh chóng nói: "Cha con rất thích chơi cờ vây. Đừng thấy ông ấy trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra ông ấy là fan của Nguyên Dã đấy."
"..."
Diệp Không tự dưng thấy nghẹn lời, đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục trò chuyện.
...
Bữa tối đã nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Trên bàn ăn, Phương Tư Uyển hỏi Diệp Không về kế hoạch sắp tới của mình.
"Vẫn còn một thời gian nữa mới nhập học, con có muốn làm gì không?"
Bà ấy tỏ ra quan tâm nói: "Nếu con muốn kết bạn nhiều hơn, mẹ có thể giúp con tổ chức một số buổi họp mặt, con có thể tự mình lập danh sách khách mời hoặc có thể cùng mẹ đi tham dự những buổi tụ họp khác nhau. Tất nhiên, ngoài ra, con cũng có thể chọn cách đi chơi với anh chị của con."
Nói đến đây, bà ấy có hơi rầu rĩ và ậm ừ nói: "Nhưng chị gái con là người cuồng công việc, cho dù con đi theo chị gái thì e là phần lớn thời gian con sẽ phải ở một mình."
"Đúng vậy, chị gái tao rất bận, tốt nhất mày đừng làm phiền chị ấy. Hơn nữa, mày cũng lớn rồi không tự mình đi nghịch cát được sao mà phải tìm người khác đi cùng?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Diệp Trăn!"
Nghe lời mỉa mai của Diệp Trăn và tiếng quát của Phương Tư Uyển, Diệp Không không hề dao động.
Cô bình tĩnh ăn hết cái cánh gà, nhổ xương ra rồi đưa ra quyết định: "Mẹ, con muốn chơi với Diệp Trăn."
"..." Chiếc thìa trong tay Diệp Trăn rơi xuống bàn phát ra tiếng keng.
Phương Tư Uyển tỏ ra ngạc nhiên: "Được chứ, được chứ, hiếm khi con chịu chơi với anh trai con."
"Con không..."
"Thật ra con đi với mẹ cũng được, mẹ chỉ sợ con cảm thấy nhàm chán. Nhưng anh con thì vì tính chất công việc nên xung quanh hầu hết đều là người trẻ tuổi, vả lại tất cả đều là trai xinh gái đẹp."
"Con từ chối..."
"Vừa khéo, gần đây anh trai con bắt đầu quay một game show, con có thể đến xem phim trường là như thế nào, còn có thể làm quen với vài người bạn nghệ sĩ, chẳng phải những người trẻ tuổi tầm tuổi các con đều thích xem những tin nóng của giới giải trí sao?"
"Để con nói đã!"
Diệp Trăn nhịn không được nữa đập đũa xuống bàn: "Không có ai nghe con nói sao?! Mọi người có quá đáng quá không?! Con thứ hai trong nhà không có nhân quyền phải không?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro