Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Mục Đích Giả Và...
2024-11-21 12:08:00
Diệp Không vốn nghĩ rằng nếu bàn bạc hợp tác với một người như Ôn Xán, chắc chắn sẽ ký từng sấp từng sấp hợp đồng.
Nhưng không ngờ hai người chỉ trao đổi bằng lời nói, Ôn Xán cũng không có ý định lấy hợp đồng ra cho cô ký.
Nội dung hợp tác thực sự rất đơn giản.
Trong quá trình hợp tác, Ôn Xán hứa rằng mình có thể xuất hiện bất cứ lúc nào cô cần, sẽ hoàn thành tất cả mọi việc cô muốn anh làm, với tiền đề là không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, nhưng cùng với đó Diệp Không ở ngoài mặt phải hoàn thành nhiệm vụ thể hiện tình cảm với anh.
"Để mọi người đều tin chúng ta là thật, và nhất định sẽ đi đến kết hôn."
Diệp Không im lặng một lúc: "Điều kiện này rất mơ hồ."
"Dù sao thì tôi cũng không có kinh nghiệm yêu đương, tôi không biết phải làm thế nào để mọi người tin rằng chúng ta thực sự yêu nhau".
Ôn Xán nhún vai.
Anh đã làm một động tác trông như một tên lưu manh, nhưng lại nhẹ nhàng ngọt ngào hơn một chút: "Vậy nên chúng ta phải cùng nhau tìm hiểu."
Diệp Không nhìn anh một hồi, đột nhiên hỏi: "Mục đích của anh là gì? Tài sản của nhà họ Ôn sao? Nhưng tôi nghe nói anh đã nắm giữ nhà họ Ôn rồi."
"Vốn dĩ là vậy, nhưng cô cũng biết tôi đã tàn phế rồi. Một gia tộc lớn như nhà họ Ôn sao có thể để cho một người tàn phế làm gia chủ được chứ?" Ôn Xán nói, "Nhưng ông cố của tôi đã để lại di chúc, chỉ cần tôi kết hôn thì có thể chính thức kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Ôn, còn có thể có được toàn bộ cổ phần của ông ấy."
"Như vậy cho dù không thể tiếp tục nắm giữ toàn bộ tập đoàn, tôi vẫn có thực lực và địa vị để dễ dàng lay chuyển nhà họ Ôn. Có được lợi ích to lớn mà không cần phải làm việc, chẳng phải là sướng nhất sao?"
Diệp Không không nói nên lời, "... Nhưng tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là anh thực sự bị tàn phế. Anh có thể đứng lên bất cứ lúc nào, nhưng lại cố tình đẩy mình vào nguy cơ, và còn phải hợp tác với một người xa lạ như tôi để đạt được những điều kiện khác. Làm rắc rối như vậy thật sự chỉ là vì lười nhác thôi sao?"
Ôn Xán cười nói: "Đừng coi thường sự lười biếng của người hiện đại, tôi cày ngày cày đêm quá nhiều năm rồi, tuổi còn trẻ mà đã mang đầy những thăng trầm của cuộc sống. Tôi muốn nghỉ hưu sớm cũng chẳng có gì lạ chứ?"
"..."
Diệp Không tin anh mới lạ: "Tóm lại là đừng lừa tôi là được."
Người phục vụ bắt đầu phục vụ món bánh ngọt khai vị.
Ánh mắt Diệp Không sáng lên, cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn.
Động tác của cô không được tao nhã cho lắm, cách cô cầm dao nĩa trông có vẻ trẻ con và đáng yêu.
Ôn Xán thấy buồn cười và hứa sẽ không lừa cô, sau đó hỏi: "Em rất thích ăn đồ ngọt sao?"
Diệp Không nghiêm túc gật đầu, cẩn thận múc một miếng, đút vào miệng, mắt nhắm lại tỏ vẻ mặt thích thú.
Không cần nói gì, người ngoài nhìn vào dáng vẻ của cô cũng có thể nhận ra sự vui sướng lúc này của cô.
Nếu được ban cho một đôi cánh, có lẽ cô đã bay lên trời rồi.
Trong lòng Ôn Xán xao động, quay sang nhỏ giọng nói với quản lý.
Một lúc sau, người quản lý đưa đến một tấm thẻ.
Ôn Xán nhận lấy, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Diệp Không.
Diệp Không vừa ăn vừa nhìn tấm thẻ: "Cái gì thế?"
"Em cầm tấm thẻ này, sau này có thể đến đây ăn tráng miệng bất cứ lúc nào, hơn nữa sẽ được phục vụ không giới hạn."
Diệp Không mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói "Có chuyện tốt như vậy sao?".
Cô chưa kịp nói gì thì Ôn Xán đã nói thêm: "Không chỉ ở đây, mà ở tất cả các cửa hàng bán đồ ngọt nổi tiếng khắp thành phố Ngọc Châu, em có thể ra vào bất cứ lúc nào và được thưởng thức miễn phí."
"..."
Diệp Không đến từ một thị trấn nhỏ, chưa từng gặp được chuyện như vậy, cô bị sững sờ trong giây lát.
Cô cầm tấm thẻ lên, xem xét rồi cẩn thận nói: "Thật sao? Anh không lừa tôi chứ?"
Nhưng không ngờ hai người chỉ trao đổi bằng lời nói, Ôn Xán cũng không có ý định lấy hợp đồng ra cho cô ký.
Nội dung hợp tác thực sự rất đơn giản.
Trong quá trình hợp tác, Ôn Xán hứa rằng mình có thể xuất hiện bất cứ lúc nào cô cần, sẽ hoàn thành tất cả mọi việc cô muốn anh làm, với tiền đề là không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, nhưng cùng với đó Diệp Không ở ngoài mặt phải hoàn thành nhiệm vụ thể hiện tình cảm với anh.
"Để mọi người đều tin chúng ta là thật, và nhất định sẽ đi đến kết hôn."
Diệp Không im lặng một lúc: "Điều kiện này rất mơ hồ."
"Dù sao thì tôi cũng không có kinh nghiệm yêu đương, tôi không biết phải làm thế nào để mọi người tin rằng chúng ta thực sự yêu nhau".
Ôn Xán nhún vai.
Anh đã làm một động tác trông như một tên lưu manh, nhưng lại nhẹ nhàng ngọt ngào hơn một chút: "Vậy nên chúng ta phải cùng nhau tìm hiểu."
Diệp Không nhìn anh một hồi, đột nhiên hỏi: "Mục đích của anh là gì? Tài sản của nhà họ Ôn sao? Nhưng tôi nghe nói anh đã nắm giữ nhà họ Ôn rồi."
"Vốn dĩ là vậy, nhưng cô cũng biết tôi đã tàn phế rồi. Một gia tộc lớn như nhà họ Ôn sao có thể để cho một người tàn phế làm gia chủ được chứ?" Ôn Xán nói, "Nhưng ông cố của tôi đã để lại di chúc, chỉ cần tôi kết hôn thì có thể chính thức kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Ôn, còn có thể có được toàn bộ cổ phần của ông ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Như vậy cho dù không thể tiếp tục nắm giữ toàn bộ tập đoàn, tôi vẫn có thực lực và địa vị để dễ dàng lay chuyển nhà họ Ôn. Có được lợi ích to lớn mà không cần phải làm việc, chẳng phải là sướng nhất sao?"
Diệp Không không nói nên lời, "... Nhưng tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là anh thực sự bị tàn phế. Anh có thể đứng lên bất cứ lúc nào, nhưng lại cố tình đẩy mình vào nguy cơ, và còn phải hợp tác với một người xa lạ như tôi để đạt được những điều kiện khác. Làm rắc rối như vậy thật sự chỉ là vì lười nhác thôi sao?"
Ôn Xán cười nói: "Đừng coi thường sự lười biếng của người hiện đại, tôi cày ngày cày đêm quá nhiều năm rồi, tuổi còn trẻ mà đã mang đầy những thăng trầm của cuộc sống. Tôi muốn nghỉ hưu sớm cũng chẳng có gì lạ chứ?"
"..."
Diệp Không tin anh mới lạ: "Tóm lại là đừng lừa tôi là được."
Người phục vụ bắt đầu phục vụ món bánh ngọt khai vị.
Ánh mắt Diệp Không sáng lên, cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn.
Động tác của cô không được tao nhã cho lắm, cách cô cầm dao nĩa trông có vẻ trẻ con và đáng yêu.
Ôn Xán thấy buồn cười và hứa sẽ không lừa cô, sau đó hỏi: "Em rất thích ăn đồ ngọt sao?"
Diệp Không nghiêm túc gật đầu, cẩn thận múc một miếng, đút vào miệng, mắt nhắm lại tỏ vẻ mặt thích thú.
Không cần nói gì, người ngoài nhìn vào dáng vẻ của cô cũng có thể nhận ra sự vui sướng lúc này của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu được ban cho một đôi cánh, có lẽ cô đã bay lên trời rồi.
Trong lòng Ôn Xán xao động, quay sang nhỏ giọng nói với quản lý.
Một lúc sau, người quản lý đưa đến một tấm thẻ.
Ôn Xán nhận lấy, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Diệp Không.
Diệp Không vừa ăn vừa nhìn tấm thẻ: "Cái gì thế?"
"Em cầm tấm thẻ này, sau này có thể đến đây ăn tráng miệng bất cứ lúc nào, hơn nữa sẽ được phục vụ không giới hạn."
Diệp Không mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói "Có chuyện tốt như vậy sao?".
Cô chưa kịp nói gì thì Ôn Xán đã nói thêm: "Không chỉ ở đây, mà ở tất cả các cửa hàng bán đồ ngọt nổi tiếng khắp thành phố Ngọc Châu, em có thể ra vào bất cứ lúc nào và được thưởng thức miễn phí."
"..."
Diệp Không đến từ một thị trấn nhỏ, chưa từng gặp được chuyện như vậy, cô bị sững sờ trong giây lát.
Cô cầm tấm thẻ lên, xem xét rồi cẩn thận nói: "Thật sao? Anh không lừa tôi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro