Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Mục Đích Giả Và...
2024-11-21 12:08:00
"Không tin thì em có thể thử."
"... Được rồi."
Diệp Không nuốt khan, vội vàng nhét tấm thẻ vào túi, sau đó nghiêm túc nhìn Ôn Xán, hỏi: "Anh muốn tôi làm gì, cứ nói đi! Dù là muốn chụp ảnh hôn nhau rồi đăng lên vòng bạn bè cũng được."
"..." Khóe miệng Ôn Xán giật giật, "Em dễ dãi như vậy thật khiến thôi thấy hoảng đấy! Vậy chẳng phải có ai đó cho em ít bánh ngọt là lừa em đi được sao?"
"Anh nghĩ tôi là người thế nào chứ?" Diệp Không trừng mắt nhìn anh, "Tôi có thể tùy tiện vì món đồ ngọt mà bán thân sao? Ít ra thì cũng phải giống như anh, bao hết tất cả các cửa hàng bánh ngọt trong thành phố cho tôi mới được."
"..." Ôn Xán thấy Diệp Không lại cúi đầu ăn ngon lành, anh đột nhiên cảm thấy một thứ cảm giác nguy cơ cực lớn.
Xem ra là phải tìm kiếm những bậc thầy bánh ngọt trên khắp thế giới rồi. Không đúng, còn phải phát triển một dây chuyền nghiên cứu và phát triển riêng, sau đó sẽ mua hết tất cả các cửa hàng bánh ngọt trong thành phố, biến nó thành thương hiệu cao cấp của Ôn Thị, thành lập một công ty con trực thuộc ngành ăn uống.
Ôn Xán thầm tính toán trong lòng, rồi lại rà soát lại xem ở Ngọc Châu có người đàn ông nào có thể tranh giành với mình để lừa Diệp Không đi không, rồi anh mới yên tâm.
Tâm trạng của cả hai đều rất vui, nên bữa ăn này được ăn rất vui vẻ.
Khi món chính được dọn ra, Diệp Không ăn rất qua loa, tuy cô không lãng phí thức ăn nhưng đã ngốn nghiến nuốt nhanh cho xong.
Mãi cho đến khi từng món tráng miệng được dọn ra, bày đầy cả bàn, cô mới lại thể hiện vẻ mặt thích thú thưởng thức.
Ôn Xán không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn cô ăn vui vẻ như vậy thì không khỏi hỏi: "Ăn không ngán sao?"
"Làm rất ngon, không ngán chút nào." Diệp Không lắc đầu, "Thợ làm bánh ở đây rất tuyệt vời."
"Em không sợ ăn nhiều sẽ mập lên sao?"
"Tôi ăn không mập lên được." Diệp Không vui vẻ cho món bánh vào miệng, gai nhọn trên người cô đã được thu lại, thậm chí nói chuyện cũng rất vô hại, "Bác sĩ nói khi nhỏ tôi bị đói đến hỏng dạ dày rồi, tiêu hóa không được tốt, ăn gì cũng không dễ hấp thu, nên sẽ không dễ tăng cân."
Cô nói rất thoải mái, Ôn Xán cũng đáp lại rất nhẹ nhàng.
"Vậy sau này có thể nhờ mẹ em giúp chăm sóc lại sức khỏe cho em, tôi nhớ dì Phương rất chú trọng trong việc chăm sóc sức khỏe."
"Nhưng tôi không muốn thay đổi. Nếu dễ mập lên thì chẳng phải tôi không được ăn đồ ngọt thỏa thích nữa sao?"
"... Đúng là nói như đứa con nít vậy."
Diệp Không nhận được thẻ ăn đồ ngọt không giới hạn của anh nên cô cũng không thèm tranh cãi với anh.
Lúc này trên đỉnh núi chỉ còn lại tiếng gió thổi trên mặt nước và tiếng lá cây rì rào.
Hồi lâu, Ôn Xán đột nhiên hỏi: "Tại sao em phải nhất định ở lại nhà họ Diệp?"
Diệp Không khựng lại.
Ôn Xán không nhìn cô mà nói tiếp: "Nếu tôi không đề nghị đính hôn thì em chưa chắc sẽ được ở lại nhà họ Diệp, trước sự ghét bỏ của bà nội em và dụng ý xấu của Diệp Bảo Châu, liệu em có tiếp tục chịu đựng được không?"
Diệp Không nắm chặt chiếc thìa nhỏ, chậm rãi nói: "Được."
Ôn Xán hỏi: "Với lý do gì mà em thà chịu như vậy nhưng vẫn nhất định ở lại nhà họ Diệp? Thậm chí là không ngần ngại đính hôn với một người đàn ông xa lạ như tôi để đảm bảo mình được ở lại, em muốn có được gì từ nhà họ Diệp?"
Diệp Không cầm chiếc thìa ngẩng đầu nhìn anh: "Thứ mà mọi người đều có."
Đôi mắt cô gái đen láy, khi cô nói những lời kiên quyết như vậy, trong đôi mắt đó vẫn không có cảm xúc.
"Tôi chỉ muốn có được mọi thứ mà tôi nên có. Tôi nhất định phải có được."
"Thứ em nói đến không phải là tài sản của nhà họ Diệp và thân phận thiên kim nhà họ Diệp đấy chứ?"
Ôn Xán nhìn vào mắt cô, có vẻ như đang khẳng định: "Em đang nói đến cha mẹ và anh chị của em phải không?"
Trên mặt anh chợt hiện lên một chút mỉa mai không rõ nguyên nhân: "Em thật sự cho rằng đây chắc chắn là đồ tốt sao?"
"Nếu hôm qua tôi không nhìn nhầm thì dường như cha mẹ của em cũng không hoàn toàn đứng về phía em đúng không?"
"... Được rồi."
Diệp Không nuốt khan, vội vàng nhét tấm thẻ vào túi, sau đó nghiêm túc nhìn Ôn Xán, hỏi: "Anh muốn tôi làm gì, cứ nói đi! Dù là muốn chụp ảnh hôn nhau rồi đăng lên vòng bạn bè cũng được."
"..." Khóe miệng Ôn Xán giật giật, "Em dễ dãi như vậy thật khiến thôi thấy hoảng đấy! Vậy chẳng phải có ai đó cho em ít bánh ngọt là lừa em đi được sao?"
"Anh nghĩ tôi là người thế nào chứ?" Diệp Không trừng mắt nhìn anh, "Tôi có thể tùy tiện vì món đồ ngọt mà bán thân sao? Ít ra thì cũng phải giống như anh, bao hết tất cả các cửa hàng bánh ngọt trong thành phố cho tôi mới được."
"..." Ôn Xán thấy Diệp Không lại cúi đầu ăn ngon lành, anh đột nhiên cảm thấy một thứ cảm giác nguy cơ cực lớn.
Xem ra là phải tìm kiếm những bậc thầy bánh ngọt trên khắp thế giới rồi. Không đúng, còn phải phát triển một dây chuyền nghiên cứu và phát triển riêng, sau đó sẽ mua hết tất cả các cửa hàng bánh ngọt trong thành phố, biến nó thành thương hiệu cao cấp của Ôn Thị, thành lập một công ty con trực thuộc ngành ăn uống.
Ôn Xán thầm tính toán trong lòng, rồi lại rà soát lại xem ở Ngọc Châu có người đàn ông nào có thể tranh giành với mình để lừa Diệp Không đi không, rồi anh mới yên tâm.
Tâm trạng của cả hai đều rất vui, nên bữa ăn này được ăn rất vui vẻ.
Khi món chính được dọn ra, Diệp Không ăn rất qua loa, tuy cô không lãng phí thức ăn nhưng đã ngốn nghiến nuốt nhanh cho xong.
Mãi cho đến khi từng món tráng miệng được dọn ra, bày đầy cả bàn, cô mới lại thể hiện vẻ mặt thích thú thưởng thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Xán không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn cô ăn vui vẻ như vậy thì không khỏi hỏi: "Ăn không ngán sao?"
"Làm rất ngon, không ngán chút nào." Diệp Không lắc đầu, "Thợ làm bánh ở đây rất tuyệt vời."
"Em không sợ ăn nhiều sẽ mập lên sao?"
"Tôi ăn không mập lên được." Diệp Không vui vẻ cho món bánh vào miệng, gai nhọn trên người cô đã được thu lại, thậm chí nói chuyện cũng rất vô hại, "Bác sĩ nói khi nhỏ tôi bị đói đến hỏng dạ dày rồi, tiêu hóa không được tốt, ăn gì cũng không dễ hấp thu, nên sẽ không dễ tăng cân."
Cô nói rất thoải mái, Ôn Xán cũng đáp lại rất nhẹ nhàng.
"Vậy sau này có thể nhờ mẹ em giúp chăm sóc lại sức khỏe cho em, tôi nhớ dì Phương rất chú trọng trong việc chăm sóc sức khỏe."
"Nhưng tôi không muốn thay đổi. Nếu dễ mập lên thì chẳng phải tôi không được ăn đồ ngọt thỏa thích nữa sao?"
"... Đúng là nói như đứa con nít vậy."
Diệp Không nhận được thẻ ăn đồ ngọt không giới hạn của anh nên cô cũng không thèm tranh cãi với anh.
Lúc này trên đỉnh núi chỉ còn lại tiếng gió thổi trên mặt nước và tiếng lá cây rì rào.
Hồi lâu, Ôn Xán đột nhiên hỏi: "Tại sao em phải nhất định ở lại nhà họ Diệp?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Không khựng lại.
Ôn Xán không nhìn cô mà nói tiếp: "Nếu tôi không đề nghị đính hôn thì em chưa chắc sẽ được ở lại nhà họ Diệp, trước sự ghét bỏ của bà nội em và dụng ý xấu của Diệp Bảo Châu, liệu em có tiếp tục chịu đựng được không?"
Diệp Không nắm chặt chiếc thìa nhỏ, chậm rãi nói: "Được."
Ôn Xán hỏi: "Với lý do gì mà em thà chịu như vậy nhưng vẫn nhất định ở lại nhà họ Diệp? Thậm chí là không ngần ngại đính hôn với một người đàn ông xa lạ như tôi để đảm bảo mình được ở lại, em muốn có được gì từ nhà họ Diệp?"
Diệp Không cầm chiếc thìa ngẩng đầu nhìn anh: "Thứ mà mọi người đều có."
Đôi mắt cô gái đen láy, khi cô nói những lời kiên quyết như vậy, trong đôi mắt đó vẫn không có cảm xúc.
"Tôi chỉ muốn có được mọi thứ mà tôi nên có. Tôi nhất định phải có được."
"Thứ em nói đến không phải là tài sản của nhà họ Diệp và thân phận thiên kim nhà họ Diệp đấy chứ?"
Ôn Xán nhìn vào mắt cô, có vẻ như đang khẳng định: "Em đang nói đến cha mẹ và anh chị của em phải không?"
Trên mặt anh chợt hiện lên một chút mỉa mai không rõ nguyên nhân: "Em thật sự cho rằng đây chắc chắn là đồ tốt sao?"
"Nếu hôm qua tôi không nhìn nhầm thì dường như cha mẹ của em cũng không hoàn toàn đứng về phía em đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro