Hai Thầy Trò Là...
Bảo Điển
2024-08-08 09:55:29
Mưa bụi mênh mông, bích ba nhộn nhạo là thời điểm vùng sông nước có phong cảnh đẹp nhất. Theo việc khai phá xây dựng trong mấy năm nay, trước kia Đồng Sơn thôn chỉ là một thôn xóm nhỏ thì hiện giờ đã biến thành một địa điểm du lịch nổi tiếng. Bởi vì Đồng Sơn thôn có vẻ đẹp cổ kính, non xanh nước biếc, vừa đến ngày lễ đã có rất nhiều người đổ xô về đây để đi du lịch.
Hứa Chiêu mặc áo thun trắng quần jean đen đơn giản, lưng đeo balo, cô hòa mình cùng với đám đông. Hứa Chiêu không có trang điểm, chỉ cột tóc đuôi ngựa, là một khách du lịch bình thường nhất.
Hứa Chiêu đi dọc theo con đường được lát đá hướng về phía tòa nhà lớn ở hướng nam, càng đi đường càng vắng, vì không đi cùng tuyến đường với khách du lịch, rất nhanh bên người Hứa Chiêu càng ngày càng ít khách du lịch, trước khi Hứa Chiêu đi đến tòa nhà lớn, thì xung quanh đã không còn khách du lịch.
Tòa nhà này rất lớn, hiển nhiên gia cảnh cũng không tệ. Nhưng chung quanh tòa nhà này lại rất quạnh quẽ, bởi vì người trong tòa nhà này đang làm tang sự.
Lúc Hứa Chiêu vừa mới đến, đã nghe được tiếng hòa thượng đang tụng kinh ở bên trong, còn kèm theo một giọng nam mà cô rất quen thuộc.
“Nghe theo tôi sẽ đúng vậy, nhất định lão phu nhân sẽ thích cái này.” Giọng nói này Hứa Chiêu đã nghe mười mấy năm, là giọng nói của sư phụ cô. Không cần nhìn cũng biết, sư phụ của cô lại đang đẩy mạnh việc làm ăn của mình.
Bước chân của Hứa Chiêu cũng không ngừng lại, cô trực tiếp đi vào, không ngoài dự đoán, chủ nhà đang làm tang sự, không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Chúng tôi đã mời đại sư tới niệm kinh siêu độ, không cần đến đạo sĩ.”
Chủ nhà không cao, hơi béo, vẻ mặt phúc hậu. Có lẽ bởi vì ông ấy đang làm tang sự cho mẹ của mình mà vẻ mặt có chút mệt mỏi cùng tiều tụy.
Người bị đẩy ra ngoài chính là sư phụ của Hứa Chiêu.
Sư phụ của Hứa Chiêu cao cao gầy gầy, mặt mày anh tuấn, bộ dáng không giống của một người đàn ông trung niên 40 tuổi. Trên người ông ấy đang mặc bộ quần áo thể thao mà lúc trước Hứa Chiêu đã dùng tiền học bổng để mua, nếu trên mặt ông ấy không mang kính râm trong tay không cầm gậy dò đường, thì sẽ không có một mối liên hệ nào với hai từ “đạo sĩ”.
Ông ấy cũng không giống người mù, sau khi bị chủ nhà đẩy ra ngoài, lại vững vàng đứng ở tại chỗ, đôi mắt mang kính râm đang nhìn thẳng chủ nhà, dường như có thể nhìn thấy được đối phương.
Đây cũng là nguyên nhân mà chủ nhà không tin ông ấy, chủ nhà cảm thấy ông ấy giả mù để lừa đảo. Hiện giờ loại chuyện này cũng không ít, bên dưới cầu vượt có thể gặp được rất nhiều người có danh xưng là bán tiên, có thể nhìn thấy được ý trời.
Đặc biệt là sau khi sư phụ của Hứa Chiêu lần thứ hai mở miệng càng giống với kẻ lừa đảo: “Loại chuyện này hòa thượng không giải quyết được, chỉ có tôi mới có thể giải quyết. Tôi thu phí rất rẻ, chỉ cần bao ăn bao ở, tất cả đều có thể đàm phán.”
Hứa Chiêu đi vào linh đường, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Hứa Quan Nguyệt: “Sư phụ……”
Hứa Quan Nguyệt nghe thấy động tĩnh do Hứa Chiêu đang đi tới đây, lỗ tai giật giật, ông ấy chỉ chỉ gậy dò đường ở trong tay về phía Hứa Chiêu: “Đồ đệ của tôi cũng đã tới, con bé rất lợi hại, ông chỉ cần bỏ thêm một chút tiền là có thể mời được hai vị đại sư, ông đã rất có lời.
Nhìn theo gậy dò đường của Hứa Quan Nguyệt, Lục Chí Hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hứa Chiêu đang đi vào cửa, sau khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Chiêu thì ngẩn ra một lát, đột ngột nuốt trở vào lời chửi rủa sắp sửa phát ra từ trong miệng, trước mặt một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ông ta vẫn sẽ chú ý đến lời nói.
Ngay sau đó Lục Chí Hoa lắc đầu, ông ta nghĩ không ra vì sao một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy lại đi làm nghề lừa đảo. Nhưng khi ông ta nhìn thấy trên người Hứa Chiêu chỉ mặc áo thun trắng cùng quần jean đã bị giặt đến phai màu, tầm mắt thì dừng ở đôi giày vải trên chân Hứa Chiêu chỉ cần 15 tệ là có thể mua được hai đôi mới tinh ở ven đường, rốt cuộc thì trong lòng ông ta cũng cảm thấy đồng tình.
Thôi thôi, bất quá là tốn chút tiền trinh, coi như là tích chút âm đức cho người mẹ già mới qua đời. Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng trong giọng nói của Lục Chí Hoa vẫn mang theo một chút tức giận: “Tôi sẽ không cho tiền thù lao nhiều, nhiều lắm thì bao ăn bao ở trong mấy ngày làm tang sự, hai người chỉ cần niệm kinh cùng Minh Trần đại sư là được rồi.”
Hứa Quan Nguyệt lập tức vui vẻ: “Ông mời chúng tôi là mời đúng người rồi, tuyệt đối sẽ vượt xa giá trị ban đầu.”
Lục Chí Hoa cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, cũng không còn gì để nói với kẻ lừa đảo Hứa Quan Nguyệt, ông ta gọi cháu trai của mình là Lục Thiếu Nham đi an bài phòng ở cho hai thầy trò.
Sân của nhà họ Lục rất lớn, phòng ở cũng nhiều. Tuy rằng trong khoảng thời gian này đang là thời kỳ đặc thù, thân thích cùng khách khứa lui tới rất nhiều, nhưng phòng cũng đủ ở, an bài thêm hai thầy trò cũng không gặp khó khăn.
Lục Thiếu Nham là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc trang phục hip-hop đang thịnh hành, chân mang giày thể thao đắt tiền, lúc dẫn đường anh ta nhịn không được mà lặng lẽ liếc nhìn Hứa Chiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Thiếu Nham, Hứa Chiêu nhìn lại, trong mắt của Hứa Chiêu còn mang theo vẻ nghi hoặc, làm cho Lục Thiếu Nham đỏ mặt.
Việc này cũng không trách được Lục Thiếu Nham, Lục Thiếu Nham chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp hơn Hứa Chiêu. Lục Thiếu Nham cũng không phải là người không có kiến thức, anh ta là một biên kịch nhỏ, cũng thường xuyên ra vào đoàn phim, cũng gặp qua không ít minh tinh, cũng xem như là người từng thấy qua việc đời, nhưng các minh tinh trong giới giải trí cũng không có ai xinh đẹp bằng Hứa Chiêu.
Lục Thiếu Nham đỏ mặt khi nhìn thấy Hứa Chiêu là việc rất bình thường, nhưng khi nhìn thấy kẻ lừa đảo ở bên người Hứa Chiêu thì anh ta lại cảm thấy rất đáng tiếc. Anh ta cũng có suy nghĩ giống như bác cả, một cô gái rất xinh đẹp, vì sao lại đi làm kẻ lừa đảo?
Trong lòng Lục Thiếu Nham đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng một khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Chiêu, lại nhịn không được mà đỏ mặt. Căn phòng ban đầu mà Lục Chí Hoa an bài cho hai thầy trò có chút hẻo lánh, Lục Thiếu Nham đã ra mặt làm chủ đổi phòng cho hai người ở ngay bên cạnh căn phòng của vị hòa thượng được Lục Chí Hoa bỏ ra số tiền lớn để mời tới.
Trước khi rời đi, Lục Thiếu Nham nhìn gương mặt của Hứa Chiêu, hai má đỏ rực, do dự một chút mới mở miệng nói: “Hứa Chiêu, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, không cần đi làm kẻ lừa đảo để kiếm tiền. Chỉ cần cô nguyện ý, cô có thể tiến vào giới giải trí để kiếm tiền, nơi đó vừa kiếm được rất nhiều tiền vừa an toàn.”
Ở trên đường đi, mặc dù bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, nhưng cả hai bên đều giới thiệu tên họ lẫn nhau. Lời nói này Lục Thiếu Nham đã ấp ủ ở trong lòng rất lâu, nhưng khi nói ra ngoài vẫn còn lắp bắp, anh ta lo lắng Hứa Chiêu sẽ nghĩ rằng anh ta đang có lòng gây rối.
Nhưng anh ta đã lo lắng vô ích, Hứa Chiêu chỉ cần liếc mắt nhìn tướng mạo của anh ta, thì đã nhìn ra tính cách của anh ta. Tai to rộng, môi dày, mũi đoan chính, là tướng mạo của người trung hậu thành thật, mặc kệ vì sao Lục Thiếu Nham lại hiểu lầm bọn họ, nhưng lúc này lời nói của anh ta là thật lòng.
Lúc nghe thấy Lục Thiếu Nham nói có thể kiếm được rất nhiều tiền, hai mắt của Hứa Chiêu sáng lên: “Giới giải trí có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?”
Lúc đầu Hứa Chiêu luôn lãnh đạm thì hiện tại hai mắt của Hứa Chiêu đang phát sáng, nhìn ra được Hứa Chiêu đang cảm thấy rất hứng thú.
Không có biện pháp, hai thầy trò bọn họ rất nghèo.
Lục Thiếu Nham biết mình đã nói trúng tâm sự ở trong lòng của Hứa Chiêu, anh ta nhìn thấy thần thái rạng rỡ của Hứa Chiêu, mặt càng đỏ hơn. Anh ta không muốn nhìn thấy Hứa Chiêu càng đi càng xa trên con đường lừa đảo, cũng lo lắng lần sau nhìn thấy tin tức của cô, là ở trên báo pháp luật.
Bởi vậy anh ta tiếp tục nói: “Giới giải trí rất dễ kiếm tiền, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ cần nỗ lực ở trên kỹ thuật diễn, kiếm tiền cũng không phải là việc quá khó khăn.”
Lục Thiếu Nham là một biên kịch, anh ta biết rất rõ về giới giải trí, ở trong mắt anh ta, Hứa Chiêu đẹp hơn tất cả nữ minh tinh mà anh ta đã từng gặp, sau khi Hứa Chiêu tiến vào giới giải trí, nổi tiếng chỉ là vấn đề về thời gian. Cho dù giới giải trí có rất nhiều gian nan, nhưng còn tốt hơn làm nghề lừa đảo.
Lục Thiếu Nham nhìn thoáng qua Hứa Quan Nguyệt, sau khi ông nghe được chữ “Tiền” thì lỗ tai đã dựng thẳng lên, nói lời thấm thía: “Cô không cần đi theo sư phụ để lừa đảo, hãy sống cho thật tốt.”
Sau khi Lục Thiếu Nham rời khỏi, Hứa Chiêu cũng không có đi vào phòng của mình, mà xoay người nhìn về phía Hứa Quan Nguyệt, xụ mặt không nói chuyện.
Hứa Quan Nguyệt là một người mù, cho nên ông không nhìn thấy được vẻ mặt của Hứa Chiêu, nhưng cho dù không nhìn thấy thì ông cũng biết Hứa Chiêu đang rất tức giận, nhưng ông cũng không lo lắng, chỉ cợt nhả nói: “Đồ nhi ngoan, con không cần tức giận, sư phụ là vì nhà của chúng ta, nếu không kiếm được tiền thì chúng ta sẽ không còn gì để ăn.”
Bộ dáng lúc này của Hứa Quan Nguyệt, nếu bị Lục Thiếu Nham nhìn thấy, sẽ càng thêm tin tưởng ông chính là một kẻ lừa đảo, không có vị đại sư nào giống như ông, cả người đầy tục khí.
Hứa Chiêu trừng mắt nhìn ông một cái.
Hứa Quan Nguyệt vẫn cười hì hì: “Không phải đồ nhi đã tới rồi sao? Mỗi lần con xuất hiện, chúng ta đều có thể kiếm được tiền.”
Hứa Chiêu nhíu mày: “Nơi này có âm khí tận trời, việc này không bình thường.”
Hứa Quan Nguyệt gõ gõ gậy dò đường, dẫn đầu đi ra khỏi phòng, bọn họ cũng không để lại đồ vật gì, dường như không chuẩn bị qua đêm ở chỗ này: “Đi thôi, đi nhìn xem tên hòa thượng kia, ông ta quá thối, cách thật xa cũng ngửi thấy được.”
Hòa thượng mà Hứa Quan Nguyệt nói đến chính là vị hòa thượng được Lục Chí Hoa đặc biệt mời tới, ông ta vẫn luôn niệm kinh ở bên trong linh đường.
Vừa rồi ở trong linh đường, vị hòa thượng này đã đưa lưng về phía bọn họ, cho dù Hứa Quan Nguyệt cùng Hứa Chiêu tới đây để đoạt mối làm ăn, thì ông ta vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, ông ta có phong phạm của một vị cao tăng, cũng không để hai thầy trò bọn họ vào mắt. Cho dù Lục Chí Hoa giữ lại hai thầy trò, ông ta cũng chưa từng quan tâm, chỉ nghiêm túc niệm kinh.
Hứa Chiêu chỉ mang theo balo, đồ vật ở bên trong cũng không nhiều lắm, chỉ có lá bùa cùng chu sa.
Lúc Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt đi đến linh đường, thì linh đường đã trở nên náo nhiệt. Con cháu đang quỳ gối trước quan tài được đặt ở phía sau linh đường, vị hòa thượng kia đang ngồi niệm kinh ở cách đó không xa.
Nhìn thấy bọn họ đang đi tới đây, Lục Chí Hoa đang sắp xếp công việc, sắc mặt có chút không vui, ông ta giống như bị ma xui quỷ khiến mà giữ lại hai người này. Trong lòng Lục Chí Hoa có chút hối hận, nhưng vẫn chỉ ra một vị trí, kêu bọn họ qua bên đó ngồi.
Hứa Quan Nguyệt đã đạt được mục đích, cũng không còn càn quấy như trước, ông chân chính trở thành một người mù nhìn không thấy cảnh vật ở chung quanh, ông được Hứa Chiêu nâng đỡ đi tới chỗ ngồi ở đối diện vị hòa thượng kia.
Bọn họ cách vị hòa thượng kia một cái quan tài, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của đối phương.
Nghe nói vị trí này là do vị hòa thượng kia thuyết phục Lục Chí Hoa an bài riêng, nói là để niệm kinh tốt hơn.
Nhìn thấy tuổi của vị hòa thượng này cũng không ít hơn Hứa Quan Nguyệt, ông ta mặc áo cà sa, vẻ mặt nghiêm túc, giờ phút này ông ta đang nhắm mắt niệm kinh, so với Hứa Quan Nguyệt thì ông ta có phong phạm của đại sư hơn. Khó trách trong mắt của những người khác, vị hòa thượng này là đại sư được mời đến, còn Hứa Quan Nguyệt chỉ là một kẻ lừa đảo đến đây để lừa ăn lừa uống.
Mục đích mà chủ nhà mời vị hòa thượng này đến đây là vì muốn niệm kinh cho người chết an giấc ngàn thu, nhưng ở trong mắt Hứa Chiêu, cô lại nhìn thấy âm khí xoay quanh tòa nhà này càng ngày càng nặng.
Quan tài đặt thi thể ở trước mặt Hứa Chiêu hơi hơi giật giật, nắp quan tài run rẩy, tựa hồ bên trong có đồ vật muốn đi ra ngoài.
Hứa Chiêu cho tay vào bên trong balo, đầu ngón tay chấm chu sa, sau đó dùng chu sa vẽ ra một lá bùa dán ở trên quan tài. Nắp quan tài đang hơi hơi rung động đã an tĩnh lại, khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Động tác của Hứa Chiêu đã bị quan tài che lại, không có ai chú ý tới.
Chỉ có Hứa Quan Nguyệt không đứng đắn, thuận miệng loạn niệm: “Người đã già liền an giấc ngàn thu đi.”
Vị hòa thượng ở đối diện bọn họ vẫn luôn nhắm mắt niệm kinh, đột nhiên mở mắt ra. Nhìn thoáng qua thì vị hòa thượng này có gương mặt hiền từ, nhưng Hứa Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra mặt mày của vị hòa thượng này có mang theo vài phần máu tanh, quả nhiên ông ta không phải là một hòa thượng tốt.
Hứa Chiêu mặc áo thun trắng quần jean đen đơn giản, lưng đeo balo, cô hòa mình cùng với đám đông. Hứa Chiêu không có trang điểm, chỉ cột tóc đuôi ngựa, là một khách du lịch bình thường nhất.
Hứa Chiêu đi dọc theo con đường được lát đá hướng về phía tòa nhà lớn ở hướng nam, càng đi đường càng vắng, vì không đi cùng tuyến đường với khách du lịch, rất nhanh bên người Hứa Chiêu càng ngày càng ít khách du lịch, trước khi Hứa Chiêu đi đến tòa nhà lớn, thì xung quanh đã không còn khách du lịch.
Tòa nhà này rất lớn, hiển nhiên gia cảnh cũng không tệ. Nhưng chung quanh tòa nhà này lại rất quạnh quẽ, bởi vì người trong tòa nhà này đang làm tang sự.
Lúc Hứa Chiêu vừa mới đến, đã nghe được tiếng hòa thượng đang tụng kinh ở bên trong, còn kèm theo một giọng nam mà cô rất quen thuộc.
“Nghe theo tôi sẽ đúng vậy, nhất định lão phu nhân sẽ thích cái này.” Giọng nói này Hứa Chiêu đã nghe mười mấy năm, là giọng nói của sư phụ cô. Không cần nhìn cũng biết, sư phụ của cô lại đang đẩy mạnh việc làm ăn của mình.
Bước chân của Hứa Chiêu cũng không ngừng lại, cô trực tiếp đi vào, không ngoài dự đoán, chủ nhà đang làm tang sự, không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Chúng tôi đã mời đại sư tới niệm kinh siêu độ, không cần đến đạo sĩ.”
Chủ nhà không cao, hơi béo, vẻ mặt phúc hậu. Có lẽ bởi vì ông ấy đang làm tang sự cho mẹ của mình mà vẻ mặt có chút mệt mỏi cùng tiều tụy.
Người bị đẩy ra ngoài chính là sư phụ của Hứa Chiêu.
Sư phụ của Hứa Chiêu cao cao gầy gầy, mặt mày anh tuấn, bộ dáng không giống của một người đàn ông trung niên 40 tuổi. Trên người ông ấy đang mặc bộ quần áo thể thao mà lúc trước Hứa Chiêu đã dùng tiền học bổng để mua, nếu trên mặt ông ấy không mang kính râm trong tay không cầm gậy dò đường, thì sẽ không có một mối liên hệ nào với hai từ “đạo sĩ”.
Ông ấy cũng không giống người mù, sau khi bị chủ nhà đẩy ra ngoài, lại vững vàng đứng ở tại chỗ, đôi mắt mang kính râm đang nhìn thẳng chủ nhà, dường như có thể nhìn thấy được đối phương.
Đây cũng là nguyên nhân mà chủ nhà không tin ông ấy, chủ nhà cảm thấy ông ấy giả mù để lừa đảo. Hiện giờ loại chuyện này cũng không ít, bên dưới cầu vượt có thể gặp được rất nhiều người có danh xưng là bán tiên, có thể nhìn thấy được ý trời.
Đặc biệt là sau khi sư phụ của Hứa Chiêu lần thứ hai mở miệng càng giống với kẻ lừa đảo: “Loại chuyện này hòa thượng không giải quyết được, chỉ có tôi mới có thể giải quyết. Tôi thu phí rất rẻ, chỉ cần bao ăn bao ở, tất cả đều có thể đàm phán.”
Hứa Chiêu đi vào linh đường, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Hứa Quan Nguyệt: “Sư phụ……”
Hứa Quan Nguyệt nghe thấy động tĩnh do Hứa Chiêu đang đi tới đây, lỗ tai giật giật, ông ấy chỉ chỉ gậy dò đường ở trong tay về phía Hứa Chiêu: “Đồ đệ của tôi cũng đã tới, con bé rất lợi hại, ông chỉ cần bỏ thêm một chút tiền là có thể mời được hai vị đại sư, ông đã rất có lời.
Nhìn theo gậy dò đường của Hứa Quan Nguyệt, Lục Chí Hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hứa Chiêu đang đi vào cửa, sau khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Chiêu thì ngẩn ra một lát, đột ngột nuốt trở vào lời chửi rủa sắp sửa phát ra từ trong miệng, trước mặt một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ông ta vẫn sẽ chú ý đến lời nói.
Ngay sau đó Lục Chí Hoa lắc đầu, ông ta nghĩ không ra vì sao một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy lại đi làm nghề lừa đảo. Nhưng khi ông ta nhìn thấy trên người Hứa Chiêu chỉ mặc áo thun trắng cùng quần jean đã bị giặt đến phai màu, tầm mắt thì dừng ở đôi giày vải trên chân Hứa Chiêu chỉ cần 15 tệ là có thể mua được hai đôi mới tinh ở ven đường, rốt cuộc thì trong lòng ông ta cũng cảm thấy đồng tình.
Thôi thôi, bất quá là tốn chút tiền trinh, coi như là tích chút âm đức cho người mẹ già mới qua đời. Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng trong giọng nói của Lục Chí Hoa vẫn mang theo một chút tức giận: “Tôi sẽ không cho tiền thù lao nhiều, nhiều lắm thì bao ăn bao ở trong mấy ngày làm tang sự, hai người chỉ cần niệm kinh cùng Minh Trần đại sư là được rồi.”
Hứa Quan Nguyệt lập tức vui vẻ: “Ông mời chúng tôi là mời đúng người rồi, tuyệt đối sẽ vượt xa giá trị ban đầu.”
Lục Chí Hoa cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, cũng không còn gì để nói với kẻ lừa đảo Hứa Quan Nguyệt, ông ta gọi cháu trai của mình là Lục Thiếu Nham đi an bài phòng ở cho hai thầy trò.
Sân của nhà họ Lục rất lớn, phòng ở cũng nhiều. Tuy rằng trong khoảng thời gian này đang là thời kỳ đặc thù, thân thích cùng khách khứa lui tới rất nhiều, nhưng phòng cũng đủ ở, an bài thêm hai thầy trò cũng không gặp khó khăn.
Lục Thiếu Nham là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc trang phục hip-hop đang thịnh hành, chân mang giày thể thao đắt tiền, lúc dẫn đường anh ta nhịn không được mà lặng lẽ liếc nhìn Hứa Chiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Thiếu Nham, Hứa Chiêu nhìn lại, trong mắt của Hứa Chiêu còn mang theo vẻ nghi hoặc, làm cho Lục Thiếu Nham đỏ mặt.
Việc này cũng không trách được Lục Thiếu Nham, Lục Thiếu Nham chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp hơn Hứa Chiêu. Lục Thiếu Nham cũng không phải là người không có kiến thức, anh ta là một biên kịch nhỏ, cũng thường xuyên ra vào đoàn phim, cũng gặp qua không ít minh tinh, cũng xem như là người từng thấy qua việc đời, nhưng các minh tinh trong giới giải trí cũng không có ai xinh đẹp bằng Hứa Chiêu.
Lục Thiếu Nham đỏ mặt khi nhìn thấy Hứa Chiêu là việc rất bình thường, nhưng khi nhìn thấy kẻ lừa đảo ở bên người Hứa Chiêu thì anh ta lại cảm thấy rất đáng tiếc. Anh ta cũng có suy nghĩ giống như bác cả, một cô gái rất xinh đẹp, vì sao lại đi làm kẻ lừa đảo?
Trong lòng Lục Thiếu Nham đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng một khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Chiêu, lại nhịn không được mà đỏ mặt. Căn phòng ban đầu mà Lục Chí Hoa an bài cho hai thầy trò có chút hẻo lánh, Lục Thiếu Nham đã ra mặt làm chủ đổi phòng cho hai người ở ngay bên cạnh căn phòng của vị hòa thượng được Lục Chí Hoa bỏ ra số tiền lớn để mời tới.
Trước khi rời đi, Lục Thiếu Nham nhìn gương mặt của Hứa Chiêu, hai má đỏ rực, do dự một chút mới mở miệng nói: “Hứa Chiêu, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, không cần đi làm kẻ lừa đảo để kiếm tiền. Chỉ cần cô nguyện ý, cô có thể tiến vào giới giải trí để kiếm tiền, nơi đó vừa kiếm được rất nhiều tiền vừa an toàn.”
Ở trên đường đi, mặc dù bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, nhưng cả hai bên đều giới thiệu tên họ lẫn nhau. Lời nói này Lục Thiếu Nham đã ấp ủ ở trong lòng rất lâu, nhưng khi nói ra ngoài vẫn còn lắp bắp, anh ta lo lắng Hứa Chiêu sẽ nghĩ rằng anh ta đang có lòng gây rối.
Nhưng anh ta đã lo lắng vô ích, Hứa Chiêu chỉ cần liếc mắt nhìn tướng mạo của anh ta, thì đã nhìn ra tính cách của anh ta. Tai to rộng, môi dày, mũi đoan chính, là tướng mạo của người trung hậu thành thật, mặc kệ vì sao Lục Thiếu Nham lại hiểu lầm bọn họ, nhưng lúc này lời nói của anh ta là thật lòng.
Lúc nghe thấy Lục Thiếu Nham nói có thể kiếm được rất nhiều tiền, hai mắt của Hứa Chiêu sáng lên: “Giới giải trí có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?”
Lúc đầu Hứa Chiêu luôn lãnh đạm thì hiện tại hai mắt của Hứa Chiêu đang phát sáng, nhìn ra được Hứa Chiêu đang cảm thấy rất hứng thú.
Không có biện pháp, hai thầy trò bọn họ rất nghèo.
Lục Thiếu Nham biết mình đã nói trúng tâm sự ở trong lòng của Hứa Chiêu, anh ta nhìn thấy thần thái rạng rỡ của Hứa Chiêu, mặt càng đỏ hơn. Anh ta không muốn nhìn thấy Hứa Chiêu càng đi càng xa trên con đường lừa đảo, cũng lo lắng lần sau nhìn thấy tin tức của cô, là ở trên báo pháp luật.
Bởi vậy anh ta tiếp tục nói: “Giới giải trí rất dễ kiếm tiền, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ cần nỗ lực ở trên kỹ thuật diễn, kiếm tiền cũng không phải là việc quá khó khăn.”
Lục Thiếu Nham là một biên kịch, anh ta biết rất rõ về giới giải trí, ở trong mắt anh ta, Hứa Chiêu đẹp hơn tất cả nữ minh tinh mà anh ta đã từng gặp, sau khi Hứa Chiêu tiến vào giới giải trí, nổi tiếng chỉ là vấn đề về thời gian. Cho dù giới giải trí có rất nhiều gian nan, nhưng còn tốt hơn làm nghề lừa đảo.
Lục Thiếu Nham nhìn thoáng qua Hứa Quan Nguyệt, sau khi ông nghe được chữ “Tiền” thì lỗ tai đã dựng thẳng lên, nói lời thấm thía: “Cô không cần đi theo sư phụ để lừa đảo, hãy sống cho thật tốt.”
Sau khi Lục Thiếu Nham rời khỏi, Hứa Chiêu cũng không có đi vào phòng của mình, mà xoay người nhìn về phía Hứa Quan Nguyệt, xụ mặt không nói chuyện.
Hứa Quan Nguyệt là một người mù, cho nên ông không nhìn thấy được vẻ mặt của Hứa Chiêu, nhưng cho dù không nhìn thấy thì ông cũng biết Hứa Chiêu đang rất tức giận, nhưng ông cũng không lo lắng, chỉ cợt nhả nói: “Đồ nhi ngoan, con không cần tức giận, sư phụ là vì nhà của chúng ta, nếu không kiếm được tiền thì chúng ta sẽ không còn gì để ăn.”
Bộ dáng lúc này của Hứa Quan Nguyệt, nếu bị Lục Thiếu Nham nhìn thấy, sẽ càng thêm tin tưởng ông chính là một kẻ lừa đảo, không có vị đại sư nào giống như ông, cả người đầy tục khí.
Hứa Chiêu trừng mắt nhìn ông một cái.
Hứa Quan Nguyệt vẫn cười hì hì: “Không phải đồ nhi đã tới rồi sao? Mỗi lần con xuất hiện, chúng ta đều có thể kiếm được tiền.”
Hứa Chiêu nhíu mày: “Nơi này có âm khí tận trời, việc này không bình thường.”
Hứa Quan Nguyệt gõ gõ gậy dò đường, dẫn đầu đi ra khỏi phòng, bọn họ cũng không để lại đồ vật gì, dường như không chuẩn bị qua đêm ở chỗ này: “Đi thôi, đi nhìn xem tên hòa thượng kia, ông ta quá thối, cách thật xa cũng ngửi thấy được.”
Hòa thượng mà Hứa Quan Nguyệt nói đến chính là vị hòa thượng được Lục Chí Hoa đặc biệt mời tới, ông ta vẫn luôn niệm kinh ở bên trong linh đường.
Vừa rồi ở trong linh đường, vị hòa thượng này đã đưa lưng về phía bọn họ, cho dù Hứa Quan Nguyệt cùng Hứa Chiêu tới đây để đoạt mối làm ăn, thì ông ta vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, ông ta có phong phạm của một vị cao tăng, cũng không để hai thầy trò bọn họ vào mắt. Cho dù Lục Chí Hoa giữ lại hai thầy trò, ông ta cũng chưa từng quan tâm, chỉ nghiêm túc niệm kinh.
Hứa Chiêu chỉ mang theo balo, đồ vật ở bên trong cũng không nhiều lắm, chỉ có lá bùa cùng chu sa.
Lúc Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt đi đến linh đường, thì linh đường đã trở nên náo nhiệt. Con cháu đang quỳ gối trước quan tài được đặt ở phía sau linh đường, vị hòa thượng kia đang ngồi niệm kinh ở cách đó không xa.
Nhìn thấy bọn họ đang đi tới đây, Lục Chí Hoa đang sắp xếp công việc, sắc mặt có chút không vui, ông ta giống như bị ma xui quỷ khiến mà giữ lại hai người này. Trong lòng Lục Chí Hoa có chút hối hận, nhưng vẫn chỉ ra một vị trí, kêu bọn họ qua bên đó ngồi.
Hứa Quan Nguyệt đã đạt được mục đích, cũng không còn càn quấy như trước, ông chân chính trở thành một người mù nhìn không thấy cảnh vật ở chung quanh, ông được Hứa Chiêu nâng đỡ đi tới chỗ ngồi ở đối diện vị hòa thượng kia.
Bọn họ cách vị hòa thượng kia một cái quan tài, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của đối phương.
Nghe nói vị trí này là do vị hòa thượng kia thuyết phục Lục Chí Hoa an bài riêng, nói là để niệm kinh tốt hơn.
Nhìn thấy tuổi của vị hòa thượng này cũng không ít hơn Hứa Quan Nguyệt, ông ta mặc áo cà sa, vẻ mặt nghiêm túc, giờ phút này ông ta đang nhắm mắt niệm kinh, so với Hứa Quan Nguyệt thì ông ta có phong phạm của đại sư hơn. Khó trách trong mắt của những người khác, vị hòa thượng này là đại sư được mời đến, còn Hứa Quan Nguyệt chỉ là một kẻ lừa đảo đến đây để lừa ăn lừa uống.
Mục đích mà chủ nhà mời vị hòa thượng này đến đây là vì muốn niệm kinh cho người chết an giấc ngàn thu, nhưng ở trong mắt Hứa Chiêu, cô lại nhìn thấy âm khí xoay quanh tòa nhà này càng ngày càng nặng.
Quan tài đặt thi thể ở trước mặt Hứa Chiêu hơi hơi giật giật, nắp quan tài run rẩy, tựa hồ bên trong có đồ vật muốn đi ra ngoài.
Hứa Chiêu cho tay vào bên trong balo, đầu ngón tay chấm chu sa, sau đó dùng chu sa vẽ ra một lá bùa dán ở trên quan tài. Nắp quan tài đang hơi hơi rung động đã an tĩnh lại, khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Động tác của Hứa Chiêu đã bị quan tài che lại, không có ai chú ý tới.
Chỉ có Hứa Quan Nguyệt không đứng đắn, thuận miệng loạn niệm: “Người đã già liền an giấc ngàn thu đi.”
Vị hòa thượng ở đối diện bọn họ vẫn luôn nhắm mắt niệm kinh, đột nhiên mở mắt ra. Nhìn thoáng qua thì vị hòa thượng này có gương mặt hiền từ, nhưng Hứa Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra mặt mày của vị hòa thượng này có mang theo vài phần máu tanh, quả nhiên ông ta không phải là một hòa thượng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro