Chương 30 - Thu Nhận Gia Tiên

Mọi Người Đều Đ...

Bảo Điển

2024-08-08 09:55:29

Phương Minh Tễ và Đường Thiên Ngọc liếc nhau, nhìn nhau thở dài.

Đại hội thiên sư là một cách gọi tràn ngập hương vị phong kiến mê tín, nhưng trên thực tế đại hội thiên sư có tên gọi chân chính là “Hội giao lưu của các nhân viên có tín ngưỡng đặc thù ở Hoa Quốc”, đây là một cái tên rất khoa học.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà đại hội thiên sư có thể thuận lợi tổ chức rất nhiều năm.

Lưu trình thứ nhất của đại hội thiên sư cũng rất khoa học, không phải vẽ bùa cũng không phải bắt quỷ, mà là ở phòng họp học tập các giá trị của xã hội chủ nghĩa.

Phương Minh Tễ và Đường Thiên Ngọc một bên nghe Hoàng Quang Minh trưởng phòng của Nguy Quản Cục giảng giải về dân giàu nước mạnh dân chủ văn minh, một bên tìm kiếm thân ảnh của Hứa Chiêu ở trong phòng họp.

Nhưng bọn họ tìm hồi lâu, cũng không tìm được Hứa Chiêu.

Phương Minh Tễ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Hứa đạo hữu không có tới?

Anh ta cảm thấy việc này không có khả năng, rõ ràng ngày đó lúc tách ra, Hứa Chiêu còn có hứng thú mà hỏi bọn họ về lưu trình bán bùa chú. Ở trên người Hứa Chiêu, Phương Minh Tễ đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc của sự bần cùng, chắc chắn Hứa Chiêu sẽ không vắng mặt.

Hoàng Quang Minh giảng giải về lý luận chính trị ước chừng hai giờ, trong hai giờ này Phương Minh Tễ cũng không phải không có thu hoạch.

Phương Minh Tễ cảm khái: “Hoàng trưởng phòng không hổ là đảng viên ưu tú.”

Sau khi vào khóa học, Phương Minh Tễ cảm thấy chính mình về sau có thể sử dụng cách nói càng thêm khoa học để giải thích về việc xem bói và bắt quỷ.

Chuẩn bị kết thúc khoá học về chính trị, những việc tiếp theo bắt đầu tiến vào lưu trình chính thức của đại hội thiên sư.

Đại hội thiên sư tuy trên ý nghĩa là hội giao lưu của các thiên sư, nhưng nó càng nghiêng về thi đấu nhiều hơn.

Hoạt động thứ hai chính là các đạo sĩ cùng nhau triển lãm kỹ xảo vẽ bùa, nói là triển lãm, kỳ thật là một loại biến tướng của thi đấu.

Triển lãm bùa chú được tổ chức ở trung tâm quảng trường, nơi đó có thể chứa mấy nghìn người.

Phương Minh Tễ còn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Hứa Chiêu, anh ta đứng ở trên quảng trường, phóng mắt nhìn lại, vẫn không tìm được Hứa Chiêu.

Trong lúc anh ta cho rằng chính mình nên từ bỏ, thì nghe được bên cạnh có người đang nhỏ giọng nói thầm: “Tại sao Hứa Chiêu còn chưa tới?”

Nghe được tên của Hứa Chiêu, Phương Minh Tễ quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là Chu Ngôn của Nguy Quản Cục.

Trong lúc Hoàng Quang Minh giảng bài, Chu Ngôn đã đứng ở cách đó không xa, bởi vậy Phương Minh Tễ cũng nhớ kỹ Chu Ngôn.

Chu Ngôn cũng không tìm được Hứa Chiêu, xem ra Hứa đạo hữu thật sự không có tới, Phương Minh Tễ có chút tiếc nuối.

Trên quảng trường đã bày rất nhiều bàn ghế, đây là cho các đạo sĩ dùng để vẽ bùa.

Nếu bùa bọn họ vẽ có chất lượng tốt, thì bọn họ không chỉ nổi tiếng, mà bùa chú trong tay bọn họ cũng sẽ được bán với giá tốt.

Phương Minh Tễ và Đường Thiên Ngọc bần cùng đến nỗi lộ phí đi về nhà cũng đều không có, cho nên bọn họ rất nhiệt tình đối với triển lãm kỹ xảo vẽ bùa.

Phương Minh Tễ và Đường Thiên Ngọc tuy là đạo sĩ ở nông thôn, nhưng bọn họ có thiên phú không tệ, bằng không cũng sẽ không được ủy thác trọng trách, ngàn dặm xa xôi tới Kinh Thị tham gia đại hội thiên sư lần này.

Trước mắt bao người, các vị đạo sĩ dâng hương, lau mình, sau khi tịnh tâm, nín thở ngưng thần thì bắt đầu vẽ bùa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc kệ là thiên sư tham dự triển lãm vẽ bùa, hay là thiên sư vây xem ở bên cạnh cũng đều an tĩnh lại, bọn họ biết lúc vẽ bùa yêu cầu quan trọng nhất chính là tịnh tâm tĩnh khí.

Trải qua hơn phân nửa ngày, các vị đạo sĩ rốt cuộc cũng đã hoàn thành một bút cuối cùng, thành công vẽ ra bùa chú.

Có chút đạo sĩ tu vi không đủ tinh thâm sắc mặt đều trắng bệch, cái trán toát ra mồ hôi, cạn kiệt tinh thần và sức lực.

Phương Minh Tễ và Đường Thiên Ngọc tuy có thiên phú không tệ, nhưng cũng cảm thấy có chút mỏi mệt.

Vẽ bùa chính là như vậy, không chỉ có quá trình phức tạp, còn cần hao phí tâm thần. Bởi vậy trong ngày thường lúc bọn họ sử dụng bùa chú, cũng đều xài tiết kiệm, không dám sử dụng lãng phí dù là một lá bùa.

Có lẽ lần này Phương Minh Tễ bị trộm túi tiền, lo lắng không có tiền xe về nhà, trạng thái của lần này rất tốt, vẽ ra bùa chú có chất lượng cũng không tồi.

Bất quá, người vẽ bùa chú tốt nhất hẳn là người ngồi ở đằng trước.

Phương Minh Tễ nhìn về phía những người ngồi đằng trước, bọn họ đều là đệ tử của các môn phái lớn nổi tiếng ở Kinh Thị, bọn họ đều có thiên phú cao, tu vi tinh thâm.

Trong đó nổi bật nhất chính là Dương Sĩ Kỳ đệ tử của chưởng môn Chính Nhất Phái.

Dương Sĩ Kỳ mặc đạo bào thêu hạc trắng, tư thái thanh thản, sớm đã để bút xuống, thần thái của anh ta không có biến hóa lớn, nhìn qua rất nhẹ nhàng.

Bên cạnh có người đang thỉnh giáo anh ta về kỹ xảo vẽ bùa, Dương Sĩ Kỳ cũng kiên nhẫn giải đáp.

Phương Minh Tễ cảm khái: “Không hổ là đệ tử của môn phái lớn, không giống với chúng ta.”

Anh ta ghé sát vào thì nghe được vài câu, Dương Sĩ Kỳ ôn tồn lễ độ, rất có kiên nhẫn nói: “Vẽ bùa chú ý liền mạch lưu loát......”

Chỉ tiếc Hứa Chiêu đạo hữu không ở nơi này, Phương Minh Tễ tuy chưa thấy qua bộ dáng Hứa Chiêu chân chính ra tay, nhưng nhìn bộ dáng Hứa Chiêu cắt đứt sợi chỉ điều khiển con rối, thì đã biết Hứa Chiêu có thiên phú rất mạnh.

Phương Minh Tễ mạc danh cảm thấy, nếu Hứa Chiêu ở chỗ này, sẽ không kém hơn Dương Sĩ Kỳ.

Ngoại trừ những người phụ trách triển lãm và nhóm thiên sư trẻ tuổi, thì phía trước quảng trường còn ngồi một loạt các vị thiên sư lâu năm.

Phương Minh Tễ nhìn thoáng qua, những người đó đều là các vị tiền bối nổi tiếng trong giới thiên sư.

Anh ta nhìn thấy chưởng môn của Chính Nhất Phái, hiện nay Dương Từ là người có thực lực đứng đầu trong giới thiên sư. Người ngồi bên cạnh ông ta chính là Hoàng Quang Minh trưởng phòng của Nguy Quản Cục, còn có Trương Kinh Thiên chưởng giáo của Long Hổ Sơn, ba người bọn họ đều là nhân vật nổi tiếng trong giới thiên sư.

Nhìn thấy bộ dáng nhẹ nhàng vẽ bùa của Dương Sĩ Kỳ, Trương Kinh Thiên khen ngợi: “Dương đạo hữu, quả nhiên danh sư xuất cao đồ, ông là người đứng đầu giới thiên sư, Sĩ Kỳ cũng là người đứng đầu nhóm tiểu bối trẻ tuổi.”

Nghe được lời nói của Trương Kinh Thiên, Dương Từ trầm mặc một lát, sau đó cười lắc đầu: “Thằng bé không được tính là người đứng đầu.”

Trương Kinh Thiên nghi hoặc: “Tại sao?”

Dương Sĩ Kỳ là đồ đệ của Dương Từ, cũng là con nuôi của Dương Từ, Dương Từ vì người đồ đệ này mà kiêu ngạo. Ngày xưa khi nghe được ông ta khen Dương Sĩ Kỳ, Dương Từ đều rất cao hứng, chưa bao giờ nói qua lời như vậy.

Dương Từ cảm khái: “Một đoạn thời gian trước, tôi đã nhìn thấy một tiểu bối có thiên phú càng xuất sắc hơn Sĩ Kỳ, Hoàng trưởng phòng hẳn là đã gặp qua.”

Hoàng Quang Minh gật đầu.

Trương Kinh Thiên kinh ngạc, ở trong mắt ông ta, Dương Sĩ Kỳ đã là người có thiên phú rất mạnh, so với Dương Sĩ Kỳ còn xuất sắc hơn, thiên phú kia coi như là yêu nghiệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta càng tò mò: “Là ai?”

Sau khi ông ta hỏi, lại thấy Dương Từ ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần ý tứ đặc biệt.

Trương Kinh Thiên không rõ nguyên do, không biết Dương Từ vì sao lại nhìn ông ta như vậy.

Trong lúc Trương Kinh Thiên cảm thấy kỳ lạ, Hoàng Quang Minh tươi cười mở miệng, trong giọng nói còn mang theo tự hào: “Đứa nhỏ này là nhân viên ngoài biên chế của Nguy Quản Cục chúng tôi, cũng coi như là một thành viên của Nguy Quản Cục.”

Đối với sự khoe khoang của Hoàng Quang Minh, Trương Kinh Thiên thờ ơ, thậm chí còn ở trong lòng yên lặng mắng Hoàng Quang Minh vài câu.

Hoàng Quang Minh ỷ vào Nguy Quản Cục là đơn vị của quốc gia, thường xuyên dụ hoặc người trong môn phái của bọn họ, Long Hổ Sơn đã có không ít người đi vào Nguy Quản Cục.

Chuyện kế tiếp Hoàng Quang Minh nói ra lại làm Trương Kinh Thiên mở to hai mắt nhìn: “Ông còn nhớ Hứa Quan Nguyệt không?”

Hứa Quan Nguyệt?

Lúc trước con trai của Trương Kinh Thiên muốn bái Hứa Quan Nguyệt làm sư phụ, lại bị Hứa Quan Nguyệt từ chối ngay tại chỗ, nói con trai của ông ta có thiên phú không đủ.

Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu biểu cảm vi diệu của Dương Từ khi nhìn ông ta, Trương Kinh Thiên cảm thấy Dương Từ đã suy nghĩ nhiều, chuyện lúc trước ông ta cũng không có đặt ở trong lòng.

Thiên phú của con trai ông ta đúng là không đạt yêu cầu của Hứa Quan Nguyệt, không chỉ kém Dương Sĩ Kỳ, thậm chí có một số ít đệ tử ở Long Hổ Sơn còn ưu tú hơn cả con trai ông ta.

Năm đó còn xảy ra rất nhiều chuyện, Trương Kinh Thiên đối với Hứa Quan Nguyệt rất là kính nể cho dù Hứa Quan Nguyệt nhỏ tuổi hơn ông ta rất nhiều.

Trương Kinh Thiên vẫn luôn tiếc nuối vì mấy năm nay không biết tung tích của Hứa Quan Nguyệt, không ngờ nhiều năm trôi qua ông ta lại có thể một lần nữa nghe được tên của Hứa Quan Nguyệt.

Trong lòng của Trương Kinh Thiên có phán đoán, chẳng lẽ tiểu bối mà bọn họ nói có quan hệ với Hứa Quan Nguyệt?

Giọng điệu của ông ta mang theo kích động: “Chẳng lẽ tiểu bối này là đồ đệ của Hứa Quan Nguyệt?”

Hoàng Quang Minh gật gật đầu: “Đúng là đồ đệ của ông ta.”

Khi lần đầu tiên Hoàng Quang Minh nhìn thấy Hứa Chiêu đánh Bạch Xà, đã từng nghĩ đến Hứa Quan Nguyệt, không ngờ ông ta lại từ trong miệng của Chu Ngôn biết được, Hứa Chiêu chính là đồ đệ của Hứa Quan Nguyệt.

Khó trách khi nhìn thấy Hứa Chiêu, ông ta liền nhớ tới Hứa Quan Nguyệt.

Hoàng Quang Minh cảm khái: “Hứa Quan Nguyệt xem như đạt thành mong muốn, thu một yêu nghiệt làm đồ đệ.”

Trương Kinh Thiên tò mò: “Lần này đồ đệ của ông ta sao lại không tới tham gia đại hội thiên sư?”

Dương Từ và Hoàng Quang Minh cũng lộ ra biểu cảm nghi hoặc, đặc biệt là Hoàng Quang Minh.

Trước đó Chu Ngôn đã gọi điện thoại thông báo cho Hứa Chiêu, Hứa Chiêu cũng nói sẽ đến tham gia đại hội thiên sư lần này, tại sao hiện giờ vẫn chưa xuất hiện ở hội trường?

Cũng có các đạo sĩ khác quen biết với Hứa Chiêu, trong lòng bọn họ đều có nghi hoặc giống nhau, tại sao Hứa Chiêu còn chưa tới?

Đặc biệt là Chu Ngôn đã nói chuyện cùng với Hứa Chiêu, càng cảm thấy kỳ lạ, Hứa Chiêu luôn để ý tới các cơ hội kiếm tiền, chắc chắn cô sẽ tới đại hội thiên sư, nhưng hiện tại là chuyện gì đang xảy ra?

Chẳng lẽ Hứa Chiêu phát tài? Việc này cũng không có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Thu Nhận Gia Tiên

Số ký tự: 0