Người Giấy
Bảo Điển
2024-08-08 09:55:29
Hứa Chiêu móc ra tiền xu, là 3 đồng tiền xu cô thường dùng khi xem bói.
Cô tùy tiện ném tiền xu lên, sau khi tiền xu rơi xuống đất, Hứa Chiêu hơi sửng sốt.
Quẻ bói biểu hiện giờ phút này không có người nhìn trộm.
Trong phòng, Trần Quan Văn cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn: “Đại nhân.”
Ở đối diện ông ta, người giấy cao 1 mét dán ở ven tường trên cửa sổ: “Nếu tôi tới chậm một bước, ông đã bị phát hiện.”
Người giấy là ân nhân của Trần Quan Văn, thời điểm ông ta mới vừa tới đã nhìn thấy Hứa Chiêu đang bói một quẻ, liền ra tay thay đổi quẻ bói của Hứa Chiêu.
Trần Quan Văn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, càng thêm hổ thẹn, cúi đầu nói: “Đều là lỗi của tôi, do tôi không cẩn thận.”
Người giấy dán ở chỗ cửa sổ, hai mắt như hạt đậu được bút lông vẽ ra nhìn Hứa Chiêu ở dưới lầu: “Không, không phải do ông không cẩn thận, là ông đã xem thường cô ta. Mặc dù cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng thực lực cũng không yếu hơn ông.”
Trần Quan Văn không phục, cảm thấy hôm nay là do ông ta không cẩn thận, bằng không Hứa Chiêu cũng không phát hiện ra ông ta.
Nhìn ra Trần Quan Văn không phục, tầm mắt của người giấy rơi trên người Bạch Xà và Chồn Yêu trên mặt đất: “Xà Yêu này có 300 năm tu vi, Chồn Yêu kém hơn cũng có 200 năm tu vi, ông có thể thu phục chúng nó một cách dễ dàng không?”
Trần Quan Văn trầm mặc, chuyện này rất khó.
Người giấy cảm khái: “Theo lời người xưa tới nói thì đó là thiên chi kiêu tử ( con cưng của trời ), ông trời hận không thể đút cơm cho bọn họ ăn. Nhưng thế sự vô thường, ông trời muốn đút cơm cho bọn họ ăn, cũng phải nhìn xem bọn họ có mạng để nuốt không.”
Người giấy đã được trải qua xử lý đặc thù, giọng nói khàn khàn thô ráp, thời điểm nói ra lời này đã mang theo âm trầm.
Hứa Chiêu nhìn thấy quẻ bói thì cũng không rời đi, cô vẫn có chút hoài nghi, sau khi cất tiền xu, cô từ balo móc ra 3 đồng tiền, một lần nữa bói quẻ.
Lúc Hứa Quan Nguyệt xem bói rất thích dùng mấy đồng tiền này, tuy rằng sư phụ xem bói chưa bao giờ đúng, nhưng ông vẫn luôn coi ba đồng tiền này là bảo bối.
Hôm nay Hứa Chiêu đã trưởng thành, Hứa Quan Nguyệt đã trịnh trọng giao lại ba đồng tiền chưa từng rời khỏi người mình cho Hứa Chiêu.
Khi đó Hứa Quan Nguyệt cười rất đắc ý: “Vi sư từng lấy ba đồng tiền này bói qua chuyện lớn trong thiên hạ, hiện tại vi sư giao lại ba đồng tiền này cho con. Trình độ bói quẻ của con rất bình thường, vi sư vô cùng lo lắng, có ba đồng tiền này con cũng có thể thuận buồm xuôi gió.”
Hứa Chiêu không tin Hứa Quan Nguyệt từng lấy ba đồng tiền này bói qua chuyện lớn trong thiên hạ, chỉ cảm thấy Hứa Quan Nguyệt đang khoác lác, nhưng vì mặt mũi của sư phụ, cô vẫn nhận lấy ba đồng tiền này.
Hứa Quan Nguyệt sẽ khoác lác, nhưng đồng tiền lại không tệ, nhìn bộ dáng của đồng tiền, hẳn là đồ cổ đã tồn tại rất nhiều năm.
Trong lòng cô vừa chuyển động thì đã lấy ra đồng tiền, một lần nữa dùng đồng tiền bói thêm một quẻ.
Nhìn thấy Hứa Chiêu lại xem bói lần nữa, người giấy trên lầu hừ một tiếng: “Người trẻ tuổi không biết sợ hãi.”
Ông ta vừa mới nói với Trần Quan Văn là Hứa Chiêu có thiên phú không tệ, là loại người được ông trời cho cơm ăn, nhưng hiện tại Hứa Chiêu muốn đối nghịch cùng ông ta thì vẫn còn kém xa.
Bàn tay của người giấy giật giật, giống như chân thân đang bói quẻ niệm thần chú.
Trần Quan Văn nhìn người giấy có hình dáng không cao, trong mắt tràn đầy sùng bái, đây chính là nguyên nhân mà ông ta muốn đi theo đại nhân.
Nhưng người giấy lại cảm giác được áp lực, không giống như lần đầu tiên che lấp thiên cơ, ông ta gặp được lực cản rất lớn.
Chuyện này là không thể, chẳng lẽ ông ta nhìn lầm, thực lực của Hứa Chiêu còn mạnh hơn so với sự biểu hiện ra bên ngoài? Có đồng tiền cổ phụ trợ, liền có thể chống lại ông ta?
Ông ta không muốn tin tưởng, tuy ông ta không phải là loại yêu nghiệt được ông trời cho cơm ăn, nhưng cũng coi như là người có thiên phú xuất chúng, đặc biệt là ở môn bói quẻ.
Có lẽ những mặt khác Hứa Chiêu rất mạnh, nhưng bói quẻ không thể mạnh hơn ông ta.
Nhất định là bởi vì ông ta bám vào trên người của người giấy, sức mạnh có thể sử dụng cũng không nhiều lắm.
Ông ta cũng có kiêu ngạo của mình, sẽ không dễ dàng nhận thua, ông ta bắt đầu điều động tất cả sức mạnh mà người giấy sở hữu để ngăn cản Hứa Chiêu bói quẻ.
Đồng tiền phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, Hứa Chiêu “ể” một tiếng, cô cũng không có lừa Tần Thiển, cô thật sự không tinh thông môn bói quẻ, cũng chưa bao giờ dùng đồng tiền bói quẻ.
Lần đầu tiên thấy đồng tiền sáng lên, cô có chút mới lạ, chẳng lẽ đây là mị lực của pháp bảo?
Tối nay ánh trăng sáng ngời, đúng là lúc để uống rượu, Hứa Quan Nguyệt ngồi ở trong viện, dưới ánh trăng bưng lên chén rượu, hướng về phía cương thi đối diện đang bị trói không thể nhúc nhích, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Đúng là rượu ngon.”
“Rùa đen, ông giúp tôi nhìn xem tình huống của cương thi này có phải đang chuyển biến tốt đẹp, cả đêm đều không phát ra động tĩnh, có phải rất nhanh nó sẽ khôi phục thần trí không?”
Hai mắt đen nhánh của rùa đen nhìn chằm chằm cương thi, nhìn tay chân cương thi bị trói kín mít, cũng không biết đã dùng thứ gì lấp kín miệng.
Nếu rùa đen có thể trợn trắng mắt, e rằng nó sẽ hướng về phía Hứa Quan Nguyệt mà trợn trắng mắt: “Vì sao nó không có động tĩnh, chẳng lẽ ông không biết?”
Lúc nói xong lời này, rùa đen thở dài một hơi: “Lão Hứa, ông không cần ôm mong đợi, ông ấy đã là cương thi, rất khó trở lại làm người.”
Hứa Quan Nguyệt lại uống một ngụm rượu, không có nói tiếp, chỉ lần nữa cảm khái: “Rượu này uống ngon thật.”
Rùa đen và Hứa Quan Nguyệt đã ở chung rất nhiều năm, sao có thể không biết tính cách của Hứa Quan Nguyệt rất quật cường. Ông ta tránh đi đề tài này, đơn giản là đang suy nghĩ biện pháp, không muốn từ bỏ mà thôi.
Đúng lúc này, dường như Hứa Quan Nguyệt đã cảm giác được điều gì, ngón tay giật giật, trên mặt lộ ra tươi cười: “Đồ nhi đã bắt đầu xem bói, không phải con bé có thể động thủ liền động thủ, cũng không nhiều lời sao?”
Đúng là Hứa Chiêu có tính cách này, rất ít chủ động xem bói. Làm Hứa Quan Nguyệt rất tiếc nuối, ông ta là người xem bói đứng đầu giới thiên sư nhưng truyền thừa lại bị chặt đứt như vậy.
Tuy nói như vậy, trên mặt ông ta vẫn tươi cười, thiên phú xem bói của Hứa Chiêu đúng là kém hơn ông ta, nhưng về mặt khác, Hứa Chiêu lại vượt xa ông ta.
Người đời đều nói ông có thiên phú yêu nghiệt, hiện giờ cũng nên nhìn người càng yêu nghiệt hơn ông ta.
“Hiện tại đồ nhi vẫn nên được rèn luyện thêm.”
Không đợi Hứa Quan Nguyệt tưởng tượng thêm tương lai của Hứa Chiêu, tươi cười của ông ta đã cứng lại rồi: “Vậy mà có người dám can thiệp vào quẻ bói của đồ đệ tôi, lá gan cũng không nhỏ.”
Hứa Quan Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lên bàn đá, theo động tác của ông ta, ánh sáng vàng trên đồng tiền càng thêm loá mắt.
Động tác của người giấy càng nhanh, tốc độ của Hứa Quan Nguyệt vỗ lên bàn đá cũng càng lúc càng nhanh.
Ba đồng tiền chuyển động tới lui ở trên không trung.
Đừng nói là Hứa Chiêu chưa thấy qua loại chuyện này, ngay cả Chu Ngôn có kiến thức rộng rãi cũng chưa từng gặp qua.
Nhà ai lúc xem bói, đồng tiền ở trên không trung cũng không rơi xuống đất?
Ước chừng qua ba phút, rốt cuộc đồng tiền cũng rơi trên mặt đất.
Hứa Chiêu nhặt đồng tiền lên: “Đi lên lầu 17, người đó đang ở bên trong.”
Chu Ngôn trở nên ngưng trọng, tự nhiên biết “người đó” mà Hứa Chiêu nói là ai, chính là độc thủ phía sau màn điều khiển mọi chuyện đã xảy ra trong đêm nay.
Rùa đen nhìn Hứa Quan Nguyệt hộc máu, nó có chút đau đầu: “Hà tất gì phải làm như thế? Thân thể của ông còn chưa khôi phục, vận dụng sức mạnh không cẩn thận sẽ bị phản phệ.”
Hứa Quan Nguyệt mỉm cười: “Đây chính là đồ đệ duy nhất của tôi, tôi còn trông cậy vào con bé sau này dưỡng lão cho tôi, sao có thể nhìn con bé bị người khác bắt nạt?”
Trên lầu, động tác của người giấy đã cứng đờ, ở giữa thân thể đã vỡ ra một cái lỗ hỏng.
Trần Quan Văn cảm thấy tình huống không ổn, nhanh chóng lao về phía người giấy, quan tâm nói: “Đại nhân, ngài sao vậy?”
Người giấy lung lay sắp đổ, không kịp nhiều lời, chỉ phân phó một câu: “Đi mau.”
May mắn trên người ông ta và Trần Quan Văn đều có đồ vật ẩn nấp thiên cơ, cho dù Hứa Chiêu bói ra nơi này có người nhìn trộm, cũng không biết thân phận của bọn họ.
“Người giấy vẫn còn thừa một tia linh khí cuối cùng, ông lợi dụng nó rồi trốn đi.”
Trần Quan Văn đỏ bừng hai mắt, tuy rằng chỉ là người giấy, nhưng gắn liền với ân nhân, người giấy bị hủy, ân nhân nhất định cũng bị trọng thương.
Trần Quan Văn là người quyết đoán, ông ta nhanh chóng quyết định lợi dụng một tia linh khí cuối cùng của người giấy để rời đi.
Sau khi ông ta biến mất, người giấy hoàn toàn nứt thành hai nửa, ngay sau đó tự cháy, chỉ còn lại tro tàn.
Tốc độ của Hứa Chiêu và Chu Ngôn cũng không chậm, nhưng khi tới nơi chỉ nhìn thấy tro tàn đầy đất.
Hứa Chiêu là do tự học thành tài, Chu Ngôn có Long Hổ Sơn dạy dỗ, sau đó mới tới Nguy Quản Cục. Ở phương diện pháp thuật có hiểu biết hơn nhiều, nhìn thấy tro tàn là hình người, liền biết người sau lưng đã hi sinh người giấy để chạy trốn.
Anh ta lấy ra dụng cụ, cau mày nói: “Có dấu vết của cổ trùng, là cổ sư.”
“Vì sao vị cổ sư này lại hi sinh người giấy để chạy trốn?”
Cổ sư am hiểu dùng cổ, không quá tinh thông pháp thuật của thiên sư. Hiện giờ cổ sư trong phòng đã dùng cổ lại tinh thông pháp thuật, liền có chút đáng sợ.
Người đã chạy, tuy rằng đáng tiếc không bắt được người đó, nhưng Hứa Chiêu chỉ am hiểu đánh quỷ quái, không am hiểu điều tra chân tướng.
Chuyện phía sau chỉ có thể giao cho Nguy Quản Cục xử lý, hiện tại cô nên rời đi.
Bởi vì một quẻ của Hứa Chiêu, người phía sau màn chưa kịp xử lý hiện trường đã hoảng loạn chạy trốn. Trong phòng lưu lại rất nhiều dấu vết. Nguy Quản Cục có rất nhiều người tài ba, tin tưởng rất nhanh có thể từ trong dấu vết mà tìm được manh mối về người phía sau màn.
Việc này có rất nhiều quan hệ với Hứa Chiêu, Chu Ngôn hứa hẹn chuyện này có tiến triển sẽ thông báo cho Hứa Chiêu.
Sau khi cùng mọi người tách ra, Hứa Chiêu một mình một người mang theo hai Gia Tiên đi về trường học.
Ban đầu Hoàng Đại nương tử định chuẩn bị đi trở về để mang vàng bạc châu báu tới đây, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Bạch Xà thời thời khắc khắc luôn đi theo Hứa Chiêu, nó đã thay đổi chủ ý, cảm thấy mình không thể lạc hậu.
Lúc này rời đi, không phải là đang sáng tạo ra cơ hội cho Bạch Xà ở cùng một chỗ với Hứa Chiêu sao? Chờ nó trở lại, e rằng bên người Hứa Chiêu cũng không có vị trí của nó.
Hoàng Đại nương tử phân phó Hoàng Nhị nương tử và nhóm chồn nhãi con đi về nhà lấy tiền tài, còn nó thì lưu lại ở bên người Hứa Chiêu.
Lúc này Hứa Chiêu mới ý thức được cô đã nuôi dưỡng Gia Tiên, ngoại trừ mâu thuẫn của hai yêu thì vấn đề thứ hai chính là không có chỗ ở, Hứa Chiêu không có chỗ để an bài cho Gia Tiên, rốt cuộc hiện tại nơi cư trú của cô chính là ký túc xá phổ thông dành cho bốn người.
Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử biết Hứa Chiêu rất nghèo, nhưng không nghĩ tới Hứa Chiêu lại nghèo như vậy, một rắn một chồn liếc nhau, khó có lúc không xảy ra mâu thuẫn, ở trong mắt đối phương đều thấy được cảm xúc tương đồng.
Trong nhà nghèo thì nghèo đi, có biện pháp nào đâu? Dù sao chính bọn họ là người cầu xin làm Gia Tiên của Hứa Chiêu.
Bạch Xà và Chồn Yêu quá chú ý, cuối cùng Bạch Xà ủy khuất biến thành vòng tay, Hoàng Đại nương tử biến thành một con hamster nhỏ, mới có thể đi theo Hứa Chiêu vào trường học.
Một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Hứa Chiêu về đến trường thì trời đã sáng.
Trong ba người khác trong ký túc xá cũng đã tỉnh, nhìn thấy Hứa Chiêu trở về từ bên ngoài, chỉ cho rằng Hứa Chiêu thức dậy sớm, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Mâu Tĩnh Nguyệt đang ở trên giường lướt Weibo, nhìn thấy Hứa Chiêu trở về, vui vẻ nói: “Hứa Chiêu, cậu nổi tiếng rồi.”
Hứa Chiêu hơi sửng sốt, ngày hôm qua Tần Thâm quay chụp video hẳn là không có quay đến cô.
Mâu Tĩnh Nguyệt đọc hot search trên Weibo: “Lý luận tham khảo, hoa khôi của Kinh Đại rốt cuộc là cỏ bạc hà thành tinh hay là mèo thành tinh.”
Hứa Chiêu nhìn thoáng qua màn hình di động của Mâu Tĩnh Nguyệt, mặt trên là video cô bị một đám mèo vây quanh.
Cô rất bình tĩnh: “Tớ không phải là yêu quái, tớ chỉ nuôi dưỡng yêu quái thôi.”
Mâu Tĩnh Nguyệt cười ha hả, cho rằng Hứa Chiêu đang nói giỡn: “Hứa Chiêu, cậu cũng thật thú vị, luôn tỏ ra nghiêm túc để nói giỡn. Ngày hôm qua cậu nói ký túc xá có quỷ, hôm nay cậu lại nói mình nuôi dưỡng yêu quái.”
Thời điểm Mâu Tĩnh Nguyệt nói ký túc xá có quỷ, cô ấy cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua. Cô ấy cũng không có nghĩ nhiều, tiếp tục cười ha ha.
Hứa Chiêu nhìn cơn gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, nữ quỷ Lâm Dung Dung bay qua bên người Mâu Tĩnh Nguyệt, cô cũng không có giải thích nhiều.
Thế giới này chính là kỳ quái như vậy, cô nói thật ngược lại không ai tin.
Mâu Tĩnh Nguyệt mỉm cười nhìn Hứa Chiêu, thấy được Hứa Chiêu đang ôm Hoàng Đại nương tử ở trong tay.
Giờ phút này Hoàng Đại nương tử chỉ lớn bằng một bàn tay, nhìn qua chính là một con hamster nhỏ bình thường nhất.
Mâu Tĩnh Nguyệt nói giỡn: “Đây là yêu quái mà cậu nuôi dưỡng nhỉ?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, chính là nó.”
“Chuột Yêu có giá trị nhan giá cũng rất cao.” Mâu Tĩnh Nguyệt hi hi ha ha muốn sờ đầu Hoàng Đại nương tử. Sao Hoàng Đại nương tử có thể cho cô ấy sờ đến, nó nhảy tới trên vai Hứa Chiêu.
Bị động vật nhỏ đáng yêu từ chối, Mâu Tĩnh Nguyệt có chút mất mát.
Nhưng Mâu Tĩnh Nguyệt cũng không tức giận, cô ấy còn một chuyện bát quái muốn chia sẻ với Hứa Chiêu.
Cô tùy tiện ném tiền xu lên, sau khi tiền xu rơi xuống đất, Hứa Chiêu hơi sửng sốt.
Quẻ bói biểu hiện giờ phút này không có người nhìn trộm.
Trong phòng, Trần Quan Văn cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn: “Đại nhân.”
Ở đối diện ông ta, người giấy cao 1 mét dán ở ven tường trên cửa sổ: “Nếu tôi tới chậm một bước, ông đã bị phát hiện.”
Người giấy là ân nhân của Trần Quan Văn, thời điểm ông ta mới vừa tới đã nhìn thấy Hứa Chiêu đang bói một quẻ, liền ra tay thay đổi quẻ bói của Hứa Chiêu.
Trần Quan Văn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, càng thêm hổ thẹn, cúi đầu nói: “Đều là lỗi của tôi, do tôi không cẩn thận.”
Người giấy dán ở chỗ cửa sổ, hai mắt như hạt đậu được bút lông vẽ ra nhìn Hứa Chiêu ở dưới lầu: “Không, không phải do ông không cẩn thận, là ông đã xem thường cô ta. Mặc dù cô ta vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng thực lực cũng không yếu hơn ông.”
Trần Quan Văn không phục, cảm thấy hôm nay là do ông ta không cẩn thận, bằng không Hứa Chiêu cũng không phát hiện ra ông ta.
Nhìn ra Trần Quan Văn không phục, tầm mắt của người giấy rơi trên người Bạch Xà và Chồn Yêu trên mặt đất: “Xà Yêu này có 300 năm tu vi, Chồn Yêu kém hơn cũng có 200 năm tu vi, ông có thể thu phục chúng nó một cách dễ dàng không?”
Trần Quan Văn trầm mặc, chuyện này rất khó.
Người giấy cảm khái: “Theo lời người xưa tới nói thì đó là thiên chi kiêu tử ( con cưng của trời ), ông trời hận không thể đút cơm cho bọn họ ăn. Nhưng thế sự vô thường, ông trời muốn đút cơm cho bọn họ ăn, cũng phải nhìn xem bọn họ có mạng để nuốt không.”
Người giấy đã được trải qua xử lý đặc thù, giọng nói khàn khàn thô ráp, thời điểm nói ra lời này đã mang theo âm trầm.
Hứa Chiêu nhìn thấy quẻ bói thì cũng không rời đi, cô vẫn có chút hoài nghi, sau khi cất tiền xu, cô từ balo móc ra 3 đồng tiền, một lần nữa bói quẻ.
Lúc Hứa Quan Nguyệt xem bói rất thích dùng mấy đồng tiền này, tuy rằng sư phụ xem bói chưa bao giờ đúng, nhưng ông vẫn luôn coi ba đồng tiền này là bảo bối.
Hôm nay Hứa Chiêu đã trưởng thành, Hứa Quan Nguyệt đã trịnh trọng giao lại ba đồng tiền chưa từng rời khỏi người mình cho Hứa Chiêu.
Khi đó Hứa Quan Nguyệt cười rất đắc ý: “Vi sư từng lấy ba đồng tiền này bói qua chuyện lớn trong thiên hạ, hiện tại vi sư giao lại ba đồng tiền này cho con. Trình độ bói quẻ của con rất bình thường, vi sư vô cùng lo lắng, có ba đồng tiền này con cũng có thể thuận buồm xuôi gió.”
Hứa Chiêu không tin Hứa Quan Nguyệt từng lấy ba đồng tiền này bói qua chuyện lớn trong thiên hạ, chỉ cảm thấy Hứa Quan Nguyệt đang khoác lác, nhưng vì mặt mũi của sư phụ, cô vẫn nhận lấy ba đồng tiền này.
Hứa Quan Nguyệt sẽ khoác lác, nhưng đồng tiền lại không tệ, nhìn bộ dáng của đồng tiền, hẳn là đồ cổ đã tồn tại rất nhiều năm.
Trong lòng cô vừa chuyển động thì đã lấy ra đồng tiền, một lần nữa dùng đồng tiền bói thêm một quẻ.
Nhìn thấy Hứa Chiêu lại xem bói lần nữa, người giấy trên lầu hừ một tiếng: “Người trẻ tuổi không biết sợ hãi.”
Ông ta vừa mới nói với Trần Quan Văn là Hứa Chiêu có thiên phú không tệ, là loại người được ông trời cho cơm ăn, nhưng hiện tại Hứa Chiêu muốn đối nghịch cùng ông ta thì vẫn còn kém xa.
Bàn tay của người giấy giật giật, giống như chân thân đang bói quẻ niệm thần chú.
Trần Quan Văn nhìn người giấy có hình dáng không cao, trong mắt tràn đầy sùng bái, đây chính là nguyên nhân mà ông ta muốn đi theo đại nhân.
Nhưng người giấy lại cảm giác được áp lực, không giống như lần đầu tiên che lấp thiên cơ, ông ta gặp được lực cản rất lớn.
Chuyện này là không thể, chẳng lẽ ông ta nhìn lầm, thực lực của Hứa Chiêu còn mạnh hơn so với sự biểu hiện ra bên ngoài? Có đồng tiền cổ phụ trợ, liền có thể chống lại ông ta?
Ông ta không muốn tin tưởng, tuy ông ta không phải là loại yêu nghiệt được ông trời cho cơm ăn, nhưng cũng coi như là người có thiên phú xuất chúng, đặc biệt là ở môn bói quẻ.
Có lẽ những mặt khác Hứa Chiêu rất mạnh, nhưng bói quẻ không thể mạnh hơn ông ta.
Nhất định là bởi vì ông ta bám vào trên người của người giấy, sức mạnh có thể sử dụng cũng không nhiều lắm.
Ông ta cũng có kiêu ngạo của mình, sẽ không dễ dàng nhận thua, ông ta bắt đầu điều động tất cả sức mạnh mà người giấy sở hữu để ngăn cản Hứa Chiêu bói quẻ.
Đồng tiền phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, Hứa Chiêu “ể” một tiếng, cô cũng không có lừa Tần Thiển, cô thật sự không tinh thông môn bói quẻ, cũng chưa bao giờ dùng đồng tiền bói quẻ.
Lần đầu tiên thấy đồng tiền sáng lên, cô có chút mới lạ, chẳng lẽ đây là mị lực của pháp bảo?
Tối nay ánh trăng sáng ngời, đúng là lúc để uống rượu, Hứa Quan Nguyệt ngồi ở trong viện, dưới ánh trăng bưng lên chén rượu, hướng về phía cương thi đối diện đang bị trói không thể nhúc nhích, sau đó uống một hơi cạn sạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng là rượu ngon.”
“Rùa đen, ông giúp tôi nhìn xem tình huống của cương thi này có phải đang chuyển biến tốt đẹp, cả đêm đều không phát ra động tĩnh, có phải rất nhanh nó sẽ khôi phục thần trí không?”
Hai mắt đen nhánh của rùa đen nhìn chằm chằm cương thi, nhìn tay chân cương thi bị trói kín mít, cũng không biết đã dùng thứ gì lấp kín miệng.
Nếu rùa đen có thể trợn trắng mắt, e rằng nó sẽ hướng về phía Hứa Quan Nguyệt mà trợn trắng mắt: “Vì sao nó không có động tĩnh, chẳng lẽ ông không biết?”
Lúc nói xong lời này, rùa đen thở dài một hơi: “Lão Hứa, ông không cần ôm mong đợi, ông ấy đã là cương thi, rất khó trở lại làm người.”
Hứa Quan Nguyệt lại uống một ngụm rượu, không có nói tiếp, chỉ lần nữa cảm khái: “Rượu này uống ngon thật.”
Rùa đen và Hứa Quan Nguyệt đã ở chung rất nhiều năm, sao có thể không biết tính cách của Hứa Quan Nguyệt rất quật cường. Ông ta tránh đi đề tài này, đơn giản là đang suy nghĩ biện pháp, không muốn từ bỏ mà thôi.
Đúng lúc này, dường như Hứa Quan Nguyệt đã cảm giác được điều gì, ngón tay giật giật, trên mặt lộ ra tươi cười: “Đồ nhi đã bắt đầu xem bói, không phải con bé có thể động thủ liền động thủ, cũng không nhiều lời sao?”
Đúng là Hứa Chiêu có tính cách này, rất ít chủ động xem bói. Làm Hứa Quan Nguyệt rất tiếc nuối, ông ta là người xem bói đứng đầu giới thiên sư nhưng truyền thừa lại bị chặt đứt như vậy.
Tuy nói như vậy, trên mặt ông ta vẫn tươi cười, thiên phú xem bói của Hứa Chiêu đúng là kém hơn ông ta, nhưng về mặt khác, Hứa Chiêu lại vượt xa ông ta.
Người đời đều nói ông có thiên phú yêu nghiệt, hiện giờ cũng nên nhìn người càng yêu nghiệt hơn ông ta.
“Hiện tại đồ nhi vẫn nên được rèn luyện thêm.”
Không đợi Hứa Quan Nguyệt tưởng tượng thêm tương lai của Hứa Chiêu, tươi cười của ông ta đã cứng lại rồi: “Vậy mà có người dám can thiệp vào quẻ bói của đồ đệ tôi, lá gan cũng không nhỏ.”
Hứa Quan Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lên bàn đá, theo động tác của ông ta, ánh sáng vàng trên đồng tiền càng thêm loá mắt.
Động tác của người giấy càng nhanh, tốc độ của Hứa Quan Nguyệt vỗ lên bàn đá cũng càng lúc càng nhanh.
Ba đồng tiền chuyển động tới lui ở trên không trung.
Đừng nói là Hứa Chiêu chưa thấy qua loại chuyện này, ngay cả Chu Ngôn có kiến thức rộng rãi cũng chưa từng gặp qua.
Nhà ai lúc xem bói, đồng tiền ở trên không trung cũng không rơi xuống đất?
Ước chừng qua ba phút, rốt cuộc đồng tiền cũng rơi trên mặt đất.
Hứa Chiêu nhặt đồng tiền lên: “Đi lên lầu 17, người đó đang ở bên trong.”
Chu Ngôn trở nên ngưng trọng, tự nhiên biết “người đó” mà Hứa Chiêu nói là ai, chính là độc thủ phía sau màn điều khiển mọi chuyện đã xảy ra trong đêm nay.
Rùa đen nhìn Hứa Quan Nguyệt hộc máu, nó có chút đau đầu: “Hà tất gì phải làm như thế? Thân thể của ông còn chưa khôi phục, vận dụng sức mạnh không cẩn thận sẽ bị phản phệ.”
Hứa Quan Nguyệt mỉm cười: “Đây chính là đồ đệ duy nhất của tôi, tôi còn trông cậy vào con bé sau này dưỡng lão cho tôi, sao có thể nhìn con bé bị người khác bắt nạt?”
Trên lầu, động tác của người giấy đã cứng đờ, ở giữa thân thể đã vỡ ra một cái lỗ hỏng.
Trần Quan Văn cảm thấy tình huống không ổn, nhanh chóng lao về phía người giấy, quan tâm nói: “Đại nhân, ngài sao vậy?”
Người giấy lung lay sắp đổ, không kịp nhiều lời, chỉ phân phó một câu: “Đi mau.”
May mắn trên người ông ta và Trần Quan Văn đều có đồ vật ẩn nấp thiên cơ, cho dù Hứa Chiêu bói ra nơi này có người nhìn trộm, cũng không biết thân phận của bọn họ.
“Người giấy vẫn còn thừa một tia linh khí cuối cùng, ông lợi dụng nó rồi trốn đi.”
Trần Quan Văn đỏ bừng hai mắt, tuy rằng chỉ là người giấy, nhưng gắn liền với ân nhân, người giấy bị hủy, ân nhân nhất định cũng bị trọng thương.
Trần Quan Văn là người quyết đoán, ông ta nhanh chóng quyết định lợi dụng một tia linh khí cuối cùng của người giấy để rời đi.
Sau khi ông ta biến mất, người giấy hoàn toàn nứt thành hai nửa, ngay sau đó tự cháy, chỉ còn lại tro tàn.
Tốc độ của Hứa Chiêu và Chu Ngôn cũng không chậm, nhưng khi tới nơi chỉ nhìn thấy tro tàn đầy đất.
Hứa Chiêu là do tự học thành tài, Chu Ngôn có Long Hổ Sơn dạy dỗ, sau đó mới tới Nguy Quản Cục. Ở phương diện pháp thuật có hiểu biết hơn nhiều, nhìn thấy tro tàn là hình người, liền biết người sau lưng đã hi sinh người giấy để chạy trốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta lấy ra dụng cụ, cau mày nói: “Có dấu vết của cổ trùng, là cổ sư.”
“Vì sao vị cổ sư này lại hi sinh người giấy để chạy trốn?”
Cổ sư am hiểu dùng cổ, không quá tinh thông pháp thuật của thiên sư. Hiện giờ cổ sư trong phòng đã dùng cổ lại tinh thông pháp thuật, liền có chút đáng sợ.
Người đã chạy, tuy rằng đáng tiếc không bắt được người đó, nhưng Hứa Chiêu chỉ am hiểu đánh quỷ quái, không am hiểu điều tra chân tướng.
Chuyện phía sau chỉ có thể giao cho Nguy Quản Cục xử lý, hiện tại cô nên rời đi.
Bởi vì một quẻ của Hứa Chiêu, người phía sau màn chưa kịp xử lý hiện trường đã hoảng loạn chạy trốn. Trong phòng lưu lại rất nhiều dấu vết. Nguy Quản Cục có rất nhiều người tài ba, tin tưởng rất nhanh có thể từ trong dấu vết mà tìm được manh mối về người phía sau màn.
Việc này có rất nhiều quan hệ với Hứa Chiêu, Chu Ngôn hứa hẹn chuyện này có tiến triển sẽ thông báo cho Hứa Chiêu.
Sau khi cùng mọi người tách ra, Hứa Chiêu một mình một người mang theo hai Gia Tiên đi về trường học.
Ban đầu Hoàng Đại nương tử định chuẩn bị đi trở về để mang vàng bạc châu báu tới đây, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Bạch Xà thời thời khắc khắc luôn đi theo Hứa Chiêu, nó đã thay đổi chủ ý, cảm thấy mình không thể lạc hậu.
Lúc này rời đi, không phải là đang sáng tạo ra cơ hội cho Bạch Xà ở cùng một chỗ với Hứa Chiêu sao? Chờ nó trở lại, e rằng bên người Hứa Chiêu cũng không có vị trí của nó.
Hoàng Đại nương tử phân phó Hoàng Nhị nương tử và nhóm chồn nhãi con đi về nhà lấy tiền tài, còn nó thì lưu lại ở bên người Hứa Chiêu.
Lúc này Hứa Chiêu mới ý thức được cô đã nuôi dưỡng Gia Tiên, ngoại trừ mâu thuẫn của hai yêu thì vấn đề thứ hai chính là không có chỗ ở, Hứa Chiêu không có chỗ để an bài cho Gia Tiên, rốt cuộc hiện tại nơi cư trú của cô chính là ký túc xá phổ thông dành cho bốn người.
Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử biết Hứa Chiêu rất nghèo, nhưng không nghĩ tới Hứa Chiêu lại nghèo như vậy, một rắn một chồn liếc nhau, khó có lúc không xảy ra mâu thuẫn, ở trong mắt đối phương đều thấy được cảm xúc tương đồng.
Trong nhà nghèo thì nghèo đi, có biện pháp nào đâu? Dù sao chính bọn họ là người cầu xin làm Gia Tiên của Hứa Chiêu.
Bạch Xà và Chồn Yêu quá chú ý, cuối cùng Bạch Xà ủy khuất biến thành vòng tay, Hoàng Đại nương tử biến thành một con hamster nhỏ, mới có thể đi theo Hứa Chiêu vào trường học.
Một đêm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Hứa Chiêu về đến trường thì trời đã sáng.
Trong ba người khác trong ký túc xá cũng đã tỉnh, nhìn thấy Hứa Chiêu trở về từ bên ngoài, chỉ cho rằng Hứa Chiêu thức dậy sớm, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Mâu Tĩnh Nguyệt đang ở trên giường lướt Weibo, nhìn thấy Hứa Chiêu trở về, vui vẻ nói: “Hứa Chiêu, cậu nổi tiếng rồi.”
Hứa Chiêu hơi sửng sốt, ngày hôm qua Tần Thâm quay chụp video hẳn là không có quay đến cô.
Mâu Tĩnh Nguyệt đọc hot search trên Weibo: “Lý luận tham khảo, hoa khôi của Kinh Đại rốt cuộc là cỏ bạc hà thành tinh hay là mèo thành tinh.”
Hứa Chiêu nhìn thoáng qua màn hình di động của Mâu Tĩnh Nguyệt, mặt trên là video cô bị một đám mèo vây quanh.
Cô rất bình tĩnh: “Tớ không phải là yêu quái, tớ chỉ nuôi dưỡng yêu quái thôi.”
Mâu Tĩnh Nguyệt cười ha hả, cho rằng Hứa Chiêu đang nói giỡn: “Hứa Chiêu, cậu cũng thật thú vị, luôn tỏ ra nghiêm túc để nói giỡn. Ngày hôm qua cậu nói ký túc xá có quỷ, hôm nay cậu lại nói mình nuôi dưỡng yêu quái.”
Thời điểm Mâu Tĩnh Nguyệt nói ký túc xá có quỷ, cô ấy cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua. Cô ấy cũng không có nghĩ nhiều, tiếp tục cười ha ha.
Hứa Chiêu nhìn cơn gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, nữ quỷ Lâm Dung Dung bay qua bên người Mâu Tĩnh Nguyệt, cô cũng không có giải thích nhiều.
Thế giới này chính là kỳ quái như vậy, cô nói thật ngược lại không ai tin.
Mâu Tĩnh Nguyệt mỉm cười nhìn Hứa Chiêu, thấy được Hứa Chiêu đang ôm Hoàng Đại nương tử ở trong tay.
Giờ phút này Hoàng Đại nương tử chỉ lớn bằng một bàn tay, nhìn qua chính là một con hamster nhỏ bình thường nhất.
Mâu Tĩnh Nguyệt nói giỡn: “Đây là yêu quái mà cậu nuôi dưỡng nhỉ?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, chính là nó.”
“Chuột Yêu có giá trị nhan giá cũng rất cao.” Mâu Tĩnh Nguyệt hi hi ha ha muốn sờ đầu Hoàng Đại nương tử. Sao Hoàng Đại nương tử có thể cho cô ấy sờ đến, nó nhảy tới trên vai Hứa Chiêu.
Bị động vật nhỏ đáng yêu từ chối, Mâu Tĩnh Nguyệt có chút mất mát.
Nhưng Mâu Tĩnh Nguyệt cũng không tức giận, cô ấy còn một chuyện bát quái muốn chia sẻ với Hứa Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro