Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 13
2024-11-29 00:16:55
Văn Nham vô tình nhắc đến Hà Vinh Huy trên xe, Lương Hảo sửng sốt trong chốc lát.
"Hà Vinh Huy? Em không quen anh ta."
Cô bạn gái của nguyên thân đã từng mê mụi Hà Vinh Huy, thường xuyên lén lút giặt quần áo cho anh ta, tằn tiện để mua đồ ăn cho anh ta, khiến bản thân đói đến mức gò má hóp lại. Hai người thuộc về tình bạn trên mức tình bạn, chỉ thiếu một bước là thống thủng tờ giấy cửa sổ.
Nhưng Hà Vinh Huy lại không có trách nhiệm, anh ta do dự giữa hai người phụ nữ, làm "Tri kỷ " với Lương Hảo nhưng lại có cử chỉ thân mật với Trương Tuyết Mai. Thậm chí sau khi nhà họ Lương định hôn cho Lương Hảo thì anh ta lại tránh mặt, khiến cho nguyên thân càng thêm tuyệt vọng.
Lương Hảo không cho rằng Hà Vinh Huy là người yêu cũ, cả hai đều chưa xác định mối quan hệ, hành động thân mật nhất mà họ từng làm chỉ là tình cờ có một lần cùng đường về nhà.
Cô không muốn dây dưa với những người không liên quan, dứt khoát nói rằng không quen.
Văn Nham gật đầu, hôm nay anh ta nhìn thấy những người trẻ tuổi trong đội sản xuất chính là Hà Vinh Huy và Trương Tuyết Mai.
Kiếp trước chính là Trương Tuyết Mai nói với anh rằng Lương Hảo vẫn còn tình cảm với Hà Vinh Huy, thi vào trường đại học ở thành phố mà Hà Vinh Huy theo học. Anh lại tình cờ nhìn thấy Lương Hảo và Hà Vinh Huy đi ra khỏi cổng trường cùng nhau, khiến cho hiểu lầm càng sâu.
Lương Hảo không hiểu tại sao anh đột nhiên nhắc đến tên Hà Vinh Huy.
Nhưng cô đột nhiên hứng thú: "Anh ta kiêm nhiệm kế toán trong đội sản xuất, vậy anh ta chắc giỏi toán lắm?"
Văn Nham không ngờ lại tự rước họa vào thân, Hà Vinh Huy có thể thi đỗ đại học thì chứng tỏ nền tảng không tệ nhưng anh sẽ không giúp anh ta nói tốt.
Anh tùy tiện đối phó: "Kế toán của đội sản xuất chỉ cần biết tính toán là được, không yêu cầu trình độ học vấn."
Lương Hảo mất hứng, cô muốn tiếp xúc với những người có học thức hoặc trí thức, tham khảo xem mình nên học đến trình độ nào mới không bị lộ.
Văn Nham không đưa cô đến cửa hàng cung ứng cũng không đến cửa hàng bách hóa, mà thẳng đến trạm phế liệu lớn nhất địa phương.
Lương Hảo đứng trước đống phế liệu chất như núi, chỉ cảm thấy đây là một ngọn núi vàng.
"Đồ ở đây có đắt không?"
Văn Nham phất tay: "Em cứ chọn đi, có anh ở đây không cần lo tiền."
Ông lão ở trạm phế liệu lười biếng nhấc mí mắt, những người trẻ tuổi bây giờ ngày càng dẻo miệng, dẫn bạn gái đến trạm phế liệu nhặt đồ bỏ đi thật không biết xấu hổ, ông ta khinh thường dời mắt đi.
Lương Hảo cầm cục sắt gỉ trên tay, trước mặt cô xuất hiện một bảng điều khiển trong suốt mà người khác không nhìn thấy, trên đó hiển thị phương pháp luyện và công dụng của sắt.
Đây chính là kho thông tin của cô.
Văn Nham thấy cô toàn tâm toàn ý tìm đồ, bản thân cũng tiện tay chọn vài cuốn sách tạp ở chỗ phế liệu.
"Hà Vinh Huy? Em không quen anh ta."
Cô bạn gái của nguyên thân đã từng mê mụi Hà Vinh Huy, thường xuyên lén lút giặt quần áo cho anh ta, tằn tiện để mua đồ ăn cho anh ta, khiến bản thân đói đến mức gò má hóp lại. Hai người thuộc về tình bạn trên mức tình bạn, chỉ thiếu một bước là thống thủng tờ giấy cửa sổ.
Nhưng Hà Vinh Huy lại không có trách nhiệm, anh ta do dự giữa hai người phụ nữ, làm "Tri kỷ " với Lương Hảo nhưng lại có cử chỉ thân mật với Trương Tuyết Mai. Thậm chí sau khi nhà họ Lương định hôn cho Lương Hảo thì anh ta lại tránh mặt, khiến cho nguyên thân càng thêm tuyệt vọng.
Lương Hảo không cho rằng Hà Vinh Huy là người yêu cũ, cả hai đều chưa xác định mối quan hệ, hành động thân mật nhất mà họ từng làm chỉ là tình cờ có một lần cùng đường về nhà.
Cô không muốn dây dưa với những người không liên quan, dứt khoát nói rằng không quen.
Văn Nham gật đầu, hôm nay anh ta nhìn thấy những người trẻ tuổi trong đội sản xuất chính là Hà Vinh Huy và Trương Tuyết Mai.
Kiếp trước chính là Trương Tuyết Mai nói với anh rằng Lương Hảo vẫn còn tình cảm với Hà Vinh Huy, thi vào trường đại học ở thành phố mà Hà Vinh Huy theo học. Anh lại tình cờ nhìn thấy Lương Hảo và Hà Vinh Huy đi ra khỏi cổng trường cùng nhau, khiến cho hiểu lầm càng sâu.
Lương Hảo không hiểu tại sao anh đột nhiên nhắc đến tên Hà Vinh Huy.
Nhưng cô đột nhiên hứng thú: "Anh ta kiêm nhiệm kế toán trong đội sản xuất, vậy anh ta chắc giỏi toán lắm?"
Văn Nham không ngờ lại tự rước họa vào thân, Hà Vinh Huy có thể thi đỗ đại học thì chứng tỏ nền tảng không tệ nhưng anh sẽ không giúp anh ta nói tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh tùy tiện đối phó: "Kế toán của đội sản xuất chỉ cần biết tính toán là được, không yêu cầu trình độ học vấn."
Lương Hảo mất hứng, cô muốn tiếp xúc với những người có học thức hoặc trí thức, tham khảo xem mình nên học đến trình độ nào mới không bị lộ.
Văn Nham không đưa cô đến cửa hàng cung ứng cũng không đến cửa hàng bách hóa, mà thẳng đến trạm phế liệu lớn nhất địa phương.
Lương Hảo đứng trước đống phế liệu chất như núi, chỉ cảm thấy đây là một ngọn núi vàng.
"Đồ ở đây có đắt không?"
Văn Nham phất tay: "Em cứ chọn đi, có anh ở đây không cần lo tiền."
Ông lão ở trạm phế liệu lười biếng nhấc mí mắt, những người trẻ tuổi bây giờ ngày càng dẻo miệng, dẫn bạn gái đến trạm phế liệu nhặt đồ bỏ đi thật không biết xấu hổ, ông ta khinh thường dời mắt đi.
Lương Hảo cầm cục sắt gỉ trên tay, trước mặt cô xuất hiện một bảng điều khiển trong suốt mà người khác không nhìn thấy, trên đó hiển thị phương pháp luyện và công dụng của sắt.
Đây chính là kho thông tin của cô.
Văn Nham thấy cô toàn tâm toàn ý tìm đồ, bản thân cũng tiện tay chọn vài cuốn sách tạp ở chỗ phế liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro