Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 14
2024-11-29 00:16:55
Lúc này sách là thứ không có giá trị nhất, nhiều người đốt cả sách cổ truyền gia, sách y thuật... làm củi đốt. Anh nhớ tháng mười năm nay sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, kiếp trước anh từng học nâng cao ở trường quân đội nên không phải là người mù chữ, sau này làm ăn thì thuê gia sư dạy ngoại ngữ, tính ra chỉ có trình độ học vấn cấp ba, nhờ có tiền mà trở thành cựu sinh viên của trường đại học quốc gia.
Lương Hảo toàn thân bẩn thỉu, cô chọn một đống cục sắt đen ngòm và những thứ rác không nhìn ra chất liệu. Văn Nham chọn một xấp sách dày, trong đó có cả sách giáo khoa mà anh chọn cho cô.
Ông lão ở trạm phế liệu lần đầu tiên thấy có người mua nhiều rác như vậy ở trạm thu hồi, cộng lại hết thì mất một tờ đại đoàn kết.
Ông ta giật giật khóe miệng, không hiểu hai người trẻ tuổi này có sở thích gì, có tiền thì không biết làm gì tốt hơn sao?
Vì đồ đạc quá nhiều không mang đi được, họ gửi đồ ở trạm phế liệu trước, Văn Nham đưa Lương Hảo đến ngân hàng rút tiền.
Lương Hảo đi theo anh từng bước, như một đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh.
Mọi thứ trước mắt cô như thể là một thị trấn cổ được nhìn thấy trong bảo tàng. Cô tưởng rằng những ngôi nhà đất ở nông thôn đã có giá trị khảo cổ lắm rồi, không ngờ rằng trong thành phố toàn là những công trình gạch ngói cổ kính truyền thống.
Mặc dù không phát triển lắm nhưng cô thấy được tinh thần phấn chấn và năng lượng tự tin hướng về phía trước trên khuôn mặt của những người đi đường, bầu không khí này khiến cô không khỏi ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cô đại khái hiểu được tại sao trí não lại chọn thời đại này.
Ra khỏi ngân hàng, Lương Hảo vẫn còn vẻ mặt mới lạ.
"Tiền lấy ra từ đây sao? Em có thể lấy không?"
Văn Nham vung vung sổ tiết kiệm trên tay, cười giải thích,
"Tiền phục viên của anh gửi trong này nên có thể rút ra." Trong sổ tiết kiệm của anh không chỉ có tiền lương mười mấy năm nhập ngũ, mà còn có tiền phục viên và tiền trợ cấp thương tật, đây là vốn khởi nghiệp của anh kiếp trước.
Lương Hảo bừng tỉnh, có tiền mới có thể đến ngân hàng rút tiền, không phải cho không.
"Anh đưa sổ tiết kiệm cho em, em cần tiền thì tự đến lấy."
Lương Hảo ngoan ngoãn lắc đầu từ chối: "Không, tiền của anh thì anh giữ đi, em không giữ được tiền đâu."
Cô không có khái niệm về tiền bạc, chỉ sợ vô tình tiêu hết tiền của anh.
Văn Nham suy nghĩ: "Lần sau mang hộ khẩu đến mở sổ tiết kiệm cho em, mỗi tháng gửi vào cho em một ít tiền."
Lương Hảo không có ý kiến: "Em nghe anh cả."
Cô bây giờ không có tiền nhưng sau này có tiền thì cũng phải gửi tiết kiệm.
Văn Nham đưa cô đến cửa hàng cung ứng mua sắm, trước tiên mua một cái gùi lớn, sau đó lại đến chợ đen tìm người đổi mười mấy tờ phiếu các loại. Hôm nay ra ngoài không nghĩ đến việc phải mua nhiều đồ như vậy.
Lương Hảo toàn thân bẩn thỉu, cô chọn một đống cục sắt đen ngòm và những thứ rác không nhìn ra chất liệu. Văn Nham chọn một xấp sách dày, trong đó có cả sách giáo khoa mà anh chọn cho cô.
Ông lão ở trạm phế liệu lần đầu tiên thấy có người mua nhiều rác như vậy ở trạm thu hồi, cộng lại hết thì mất một tờ đại đoàn kết.
Ông ta giật giật khóe miệng, không hiểu hai người trẻ tuổi này có sở thích gì, có tiền thì không biết làm gì tốt hơn sao?
Vì đồ đạc quá nhiều không mang đi được, họ gửi đồ ở trạm phế liệu trước, Văn Nham đưa Lương Hảo đến ngân hàng rút tiền.
Lương Hảo đi theo anh từng bước, như một đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh.
Mọi thứ trước mắt cô như thể là một thị trấn cổ được nhìn thấy trong bảo tàng. Cô tưởng rằng những ngôi nhà đất ở nông thôn đã có giá trị khảo cổ lắm rồi, không ngờ rằng trong thành phố toàn là những công trình gạch ngói cổ kính truyền thống.
Mặc dù không phát triển lắm nhưng cô thấy được tinh thần phấn chấn và năng lượng tự tin hướng về phía trước trên khuôn mặt của những người đi đường, bầu không khí này khiến cô không khỏi ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cô đại khái hiểu được tại sao trí não lại chọn thời đại này.
Ra khỏi ngân hàng, Lương Hảo vẫn còn vẻ mặt mới lạ.
"Tiền lấy ra từ đây sao? Em có thể lấy không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Nham vung vung sổ tiết kiệm trên tay, cười giải thích,
"Tiền phục viên của anh gửi trong này nên có thể rút ra." Trong sổ tiết kiệm của anh không chỉ có tiền lương mười mấy năm nhập ngũ, mà còn có tiền phục viên và tiền trợ cấp thương tật, đây là vốn khởi nghiệp của anh kiếp trước.
Lương Hảo bừng tỉnh, có tiền mới có thể đến ngân hàng rút tiền, không phải cho không.
"Anh đưa sổ tiết kiệm cho em, em cần tiền thì tự đến lấy."
Lương Hảo ngoan ngoãn lắc đầu từ chối: "Không, tiền của anh thì anh giữ đi, em không giữ được tiền đâu."
Cô không có khái niệm về tiền bạc, chỉ sợ vô tình tiêu hết tiền của anh.
Văn Nham suy nghĩ: "Lần sau mang hộ khẩu đến mở sổ tiết kiệm cho em, mỗi tháng gửi vào cho em một ít tiền."
Lương Hảo không có ý kiến: "Em nghe anh cả."
Cô bây giờ không có tiền nhưng sau này có tiền thì cũng phải gửi tiết kiệm.
Văn Nham đưa cô đến cửa hàng cung ứng mua sắm, trước tiên mua một cái gùi lớn, sau đó lại đến chợ đen tìm người đổi mười mấy tờ phiếu các loại. Hôm nay ra ngoài không nghĩ đến việc phải mua nhiều đồ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro