Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 40
2024-11-29 00:16:55
Cô chưa từng thấy đứa trẻ nào có ác ý sâu sắc như vậy. Cô không để ý đến việc Văn Khê hất mặt với mình, vì cô coi Văn Khê như một đứa trẻ, trẻ con ở tuổi nổi loạn thích chống đối người lớn, cô thấy không có gì.
Văn Khê tuy nổi loạn, suốt ngày mặt mày cau có nhưng cậu rất nghe lời người lớn, bảo làm gì thì làm. Cậu chỉ là một đứa trẻ cứng đầu và khó chịu, hầu hết trẻ em mười lăm tuổi ở tuổi dậy thì đều như vậy.
Mã Hữu Tài đến nhà làm khách còn chưa vào cửa đã mắng Văn Khê từ xa, khách mắng chủ mà còn không thèm giả vờ, Lương Hảo có ấn tượng rất xấu với cậu ta.
Lương Hảo nghiêng đầu nhìn Văn Nham: "Có đuổi bọn họ đi không?"
Văn Nham bị cô hỏi đến bật cười: "Không, hãy lợi dụng tình hình, để anh Hai đích thân nhận rõ bộ mặt thật của gia đình quả phụ Mã." Chỉ cần nhìn nhân phẩm của Mã Hữu Tài thì cách dạy con của quả phụ Mã cũng chẳng ra gì, anh không tán thành cuộc hôn nhân của anh Hai quả phụ Mã.
Lương Hảo cũng nghĩ vậy, anh Hai đang đắm chìm trong tình yêu, người khác có gọi thế nào cũng không tỉnh ra được.
Quả phụ Mã cười dạy con trai: "Không được như vậy, sau này thành người một nhà thì con phải gọi cậu ấy là chú Năm."
Mã Hữu Tài mặt đầy vẻ khinh thường: "Đến lúc đó đuổi nó ra ngoài, con không muốn chung một nhà với Văn Khê."
Quả phụ Mã dặn dò con trai: "Con cứ nhịn đi, dù sao cũng phải giả vờ một chút."
Mã Hữu Tài không kiên nhẫn trả lời: "Biết rồi, mẹ, con sắp chết đói rồi, chúng ta đi nhanh lên nào."
Văn Nhị Sơn và em trai đi tắm ở sông, hai anh em từ phía sau nhà đi về thì vừa vặn đụng phải quả phụ Mã.
Quả phụ Mã dẫn theo hai đứa trẻ chào hỏi Văn Nhị Sơn, Văn Tam Hà nhanh chóng chuồn vào nhà.
Nghe tin em tư làm gà hầm khoai tây, mà lại là cả một con gà trống to, Văn Tam Hà lòng đau như cắt.
"Chữ còn chưa viết xong đã làm đồ ăn thịnh soạn thế này, chú tư em đúng là biết tiêu tiền oan!"
Văn Nham nhàn nhạt nói: "Nhà có khách đến, tất nhiên phải làm đồ ngon để tiếp khách chứ."
Văn Tam Hà chỉ thấy trước mắt tối sầm, anh ta cần ra sân hít thở không khí trong lành để bình tĩnh lại. Nếu quả phụ Mã mà lấy về, nhà này chắc chắn sẽ gà bay chó sủa.
Trên chiếc bàn thấp ngoài sân bày ba món ăn, chính giữa là một chậu lớn gà hầm khoai tây, bên cạnh là dưa chuột trộn và bánh trứng.
Mã Hữu Tài và Mã Ái Đệ nhìn chằm chằm vào món ở giữa, Văn Nhị Sơn ngây ngốc nói chuyện với hai anh em.
"Ái Đệ, sáng nay ăn trứng no chưa?"
Mã Ái Đệ chưa bao giờ được thằng ngốc to xác này cho trứng nhưng mẹ nó đã véo nó một cái dưới gầm bàn.
"Ăn rồi, mẹ con chia cho con và em trai mỗi đứa một trứng."
Mã Hữu Tài cầm đũa gật đầu: "Chị cháu thèm lắm, lần sau chú Nhị Sơn mang thêm cho chị cháu một quả trứng nữa nhé."
Văn Khê tuy nổi loạn, suốt ngày mặt mày cau có nhưng cậu rất nghe lời người lớn, bảo làm gì thì làm. Cậu chỉ là một đứa trẻ cứng đầu và khó chịu, hầu hết trẻ em mười lăm tuổi ở tuổi dậy thì đều như vậy.
Mã Hữu Tài đến nhà làm khách còn chưa vào cửa đã mắng Văn Khê từ xa, khách mắng chủ mà còn không thèm giả vờ, Lương Hảo có ấn tượng rất xấu với cậu ta.
Lương Hảo nghiêng đầu nhìn Văn Nham: "Có đuổi bọn họ đi không?"
Văn Nham bị cô hỏi đến bật cười: "Không, hãy lợi dụng tình hình, để anh Hai đích thân nhận rõ bộ mặt thật của gia đình quả phụ Mã." Chỉ cần nhìn nhân phẩm của Mã Hữu Tài thì cách dạy con của quả phụ Mã cũng chẳng ra gì, anh không tán thành cuộc hôn nhân của anh Hai quả phụ Mã.
Lương Hảo cũng nghĩ vậy, anh Hai đang đắm chìm trong tình yêu, người khác có gọi thế nào cũng không tỉnh ra được.
Quả phụ Mã cười dạy con trai: "Không được như vậy, sau này thành người một nhà thì con phải gọi cậu ấy là chú Năm."
Mã Hữu Tài mặt đầy vẻ khinh thường: "Đến lúc đó đuổi nó ra ngoài, con không muốn chung một nhà với Văn Khê."
Quả phụ Mã dặn dò con trai: "Con cứ nhịn đi, dù sao cũng phải giả vờ một chút."
Mã Hữu Tài không kiên nhẫn trả lời: "Biết rồi, mẹ, con sắp chết đói rồi, chúng ta đi nhanh lên nào."
Văn Nhị Sơn và em trai đi tắm ở sông, hai anh em từ phía sau nhà đi về thì vừa vặn đụng phải quả phụ Mã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả phụ Mã dẫn theo hai đứa trẻ chào hỏi Văn Nhị Sơn, Văn Tam Hà nhanh chóng chuồn vào nhà.
Nghe tin em tư làm gà hầm khoai tây, mà lại là cả một con gà trống to, Văn Tam Hà lòng đau như cắt.
"Chữ còn chưa viết xong đã làm đồ ăn thịnh soạn thế này, chú tư em đúng là biết tiêu tiền oan!"
Văn Nham nhàn nhạt nói: "Nhà có khách đến, tất nhiên phải làm đồ ngon để tiếp khách chứ."
Văn Tam Hà chỉ thấy trước mắt tối sầm, anh ta cần ra sân hít thở không khí trong lành để bình tĩnh lại. Nếu quả phụ Mã mà lấy về, nhà này chắc chắn sẽ gà bay chó sủa.
Trên chiếc bàn thấp ngoài sân bày ba món ăn, chính giữa là một chậu lớn gà hầm khoai tây, bên cạnh là dưa chuột trộn và bánh trứng.
Mã Hữu Tài và Mã Ái Đệ nhìn chằm chằm vào món ở giữa, Văn Nhị Sơn ngây ngốc nói chuyện với hai anh em.
"Ái Đệ, sáng nay ăn trứng no chưa?"
Mã Ái Đệ chưa bao giờ được thằng ngốc to xác này cho trứng nhưng mẹ nó đã véo nó một cái dưới gầm bàn.
"Ăn rồi, mẹ con chia cho con và em trai mỗi đứa một trứng."
Mã Hữu Tài cầm đũa gật đầu: "Chị cháu thèm lắm, lần sau chú Nhị Sơn mang thêm cho chị cháu một quả trứng nữa nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro