Thiên Kim Thật Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Niên Đại Văn
Chương 41
2024-11-29 00:16:55
Mã Ái Đệ không khỏi mong đợi, nếu có ba quả trứng luộc thì chắc cô sẽ được chia một quả.
Chủ nhà còn chưa mời, Mã Hữu Tài đã vội vàng gắp đùi gà nhiều thịt nhất vào bát mình.
Quả phụ Mã không ngăn cản con trai, chỉ cười trừ nói trẻ con thèm ăn. Lúc này, cô ta đang thắc mắc tại sao Lương Hảo không vào bếp, không lẽ gã què kia đang nấu cơm.
Văn Nham bưng canh từ bếp ra, anh nấu canh cà chua trứng, mâm cơm này còn thịnh soạn hơn cả bữa cơm tất niên năm ngoái của nhà họ Văn.
Mã Ái Đệ thấy em trai ăn ngấu nghiến, vội vàng cầm đũa gắp bánh trứng, mẹ cô ở dưới gầm bàn véo mạnh vào chân cô.
Quả phụ Mã trừng mắt nhìn con gái: “Đồ vô tích sự, ăn thịt đi.”
Mã Ái Đệ cắn vội một miếng bánh trứng rồi đưa đũa sang dĩa gà gắp cái đùi còn lại, không ngờ nửa đường bị em trai chặn lại.
Mã Hữu Tài còn một nửa đùi gà trong bát chưa ăn hết, lại giật luôn đùi gà trên đũa của chị gái, Mã Ái Đệ đành nhường cho em.
Nụ cười trên mặt Văn Nhị Sơn có chút gượng gạo, Văn Nham còn chưa lên bàn mà con của quả phụ Mã đã giành hết đùi gà.
Mã Hữu Tài động đũa trước để giành đùi gà, anh còn hiểu được, chắc chắn đứa trẻ này đã lâu không được ăn đồ ngon nên mới như vậy.
Nhưng đứa trẻ này một mình giành cả hai đùi gà, nụ cười trên mặt Văn Nhị Sơn nhạt đi mấy phần.
Quả phụ Mã vừa xin lỗi, vừa không ngừng gắp đồ ăn vào bát mình, đến khi gắp được một ngọn núi nhỏ mới dừng đũa.
Cô ta còn không quên chào mời mọi người: "Mọi người ăn đi, sao không ai động đũa vậy?"
Anh em nhà họ Văn vốn không thích nói chuyện, quả phụ Mã chỉ lo cúi đầu ăn, căn bản không để ý đến bầu không khí trên bàn ăn. Nhưng dù có nhận ra thì cũng chẳng quan tâm, lần trước cô ta ăn thịt là vào thời nào rồi, chắc chắn phải ăn no đã rồi tính sau.
Lương Hảo chỉ nghĩ đến cảnh quả phụ Mã và con cô ta không rửa tay đã lên bàn ăn. Mã Hữu Tài trạc tuổi Văn Khê vừa mới ngoáy mũi, kẽ móng tay còn dính bẩn, trực tiếp dùng tay cầm đùi gà ăn, nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
Cô bé kia thì sạch sẽ hơn một chút nhưng sự tinh ranh trong mắt không giấu được, động tác ăn uống rụt rè, đôi mắt như chuột quét quanh bàn.
Lương Hảo mất hết cảm giác thèm ăn, Văn Khê lặng lẽ gặm bánh trứng, từ khi thấy anh hai dung túng cho Mã Hữu Tài giành cả hai đùi gà, cậu biết anh hai thực sự muốn kết hôn.
Nếu hôm nay nhà không có khách, anh hai chắc chắn sẽ đưa đùi gà cho cậu, cậu sẽ nhường đùi gà cho anh tư.
Lần trước ăn thịt là vào dịp Tết, anh ba cắn răng cắt một cân thịt lợn, họ được ăn đồ ngon vào đêm giao thừa.
Bữa cơm hôm nay có món thịt mà cậu mong ngóng, là anh tư đã làm món gà hầm khoai tây trong một giờ. Nhưng cậu không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhìn bộ dạng đắc chí của Mã Hữu Tài là cậu không nuốt nổi.
Chủ nhà còn chưa mời, Mã Hữu Tài đã vội vàng gắp đùi gà nhiều thịt nhất vào bát mình.
Quả phụ Mã không ngăn cản con trai, chỉ cười trừ nói trẻ con thèm ăn. Lúc này, cô ta đang thắc mắc tại sao Lương Hảo không vào bếp, không lẽ gã què kia đang nấu cơm.
Văn Nham bưng canh từ bếp ra, anh nấu canh cà chua trứng, mâm cơm này còn thịnh soạn hơn cả bữa cơm tất niên năm ngoái của nhà họ Văn.
Mã Ái Đệ thấy em trai ăn ngấu nghiến, vội vàng cầm đũa gắp bánh trứng, mẹ cô ở dưới gầm bàn véo mạnh vào chân cô.
Quả phụ Mã trừng mắt nhìn con gái: “Đồ vô tích sự, ăn thịt đi.”
Mã Ái Đệ cắn vội một miếng bánh trứng rồi đưa đũa sang dĩa gà gắp cái đùi còn lại, không ngờ nửa đường bị em trai chặn lại.
Mã Hữu Tài còn một nửa đùi gà trong bát chưa ăn hết, lại giật luôn đùi gà trên đũa của chị gái, Mã Ái Đệ đành nhường cho em.
Nụ cười trên mặt Văn Nhị Sơn có chút gượng gạo, Văn Nham còn chưa lên bàn mà con của quả phụ Mã đã giành hết đùi gà.
Mã Hữu Tài động đũa trước để giành đùi gà, anh còn hiểu được, chắc chắn đứa trẻ này đã lâu không được ăn đồ ngon nên mới như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đứa trẻ này một mình giành cả hai đùi gà, nụ cười trên mặt Văn Nhị Sơn nhạt đi mấy phần.
Quả phụ Mã vừa xin lỗi, vừa không ngừng gắp đồ ăn vào bát mình, đến khi gắp được một ngọn núi nhỏ mới dừng đũa.
Cô ta còn không quên chào mời mọi người: "Mọi người ăn đi, sao không ai động đũa vậy?"
Anh em nhà họ Văn vốn không thích nói chuyện, quả phụ Mã chỉ lo cúi đầu ăn, căn bản không để ý đến bầu không khí trên bàn ăn. Nhưng dù có nhận ra thì cũng chẳng quan tâm, lần trước cô ta ăn thịt là vào thời nào rồi, chắc chắn phải ăn no đã rồi tính sau.
Lương Hảo chỉ nghĩ đến cảnh quả phụ Mã và con cô ta không rửa tay đã lên bàn ăn. Mã Hữu Tài trạc tuổi Văn Khê vừa mới ngoáy mũi, kẽ móng tay còn dính bẩn, trực tiếp dùng tay cầm đùi gà ăn, nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
Cô bé kia thì sạch sẽ hơn một chút nhưng sự tinh ranh trong mắt không giấu được, động tác ăn uống rụt rè, đôi mắt như chuột quét quanh bàn.
Lương Hảo mất hết cảm giác thèm ăn, Văn Khê lặng lẽ gặm bánh trứng, từ khi thấy anh hai dung túng cho Mã Hữu Tài giành cả hai đùi gà, cậu biết anh hai thực sự muốn kết hôn.
Nếu hôm nay nhà không có khách, anh hai chắc chắn sẽ đưa đùi gà cho cậu, cậu sẽ nhường đùi gà cho anh tư.
Lần trước ăn thịt là vào dịp Tết, anh ba cắn răng cắt một cân thịt lợn, họ được ăn đồ ngon vào đêm giao thừa.
Bữa cơm hôm nay có món thịt mà cậu mong ngóng, là anh tư đã làm món gà hầm khoai tây trong một giờ. Nhưng cậu không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhìn bộ dạng đắc chí của Mã Hữu Tài là cậu không nuốt nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro