Thiên Kim Thật Trọng Sinh Mới Là Đoàn Sủng Hào Môn
Chương 2
Nhạc Sinh
2024-07-12 10:04:07
Nhưng rất nhanh cô ta đã che dấu tâm trạng âm u của mình một cách sạch sẽ, Cô Miên Miên tỏ ra vô cùng lo lắng nhìn Cố Ôn Nghiên: "Chị... Em và Tề Hành thật sự quá lo lắng cho chị nên mới đi theo."
Phương Tề Hành cũng giả vờ quan tâm: "Nghiên Nghiên, em có khỏe không?"
Bạc Tư Hàn đang định nhét Cố Ôn Nghiên vào trong xe, nghe vậy thì lạnh lùng liếc bọn họ một cái rồi nói: "Cút."
Từ trước đến nay anh vẫn luôn bất cận nhân tình như vậy, tính cách âm u bất định, là người nổi danh khó trêu chọc trong vòng của bọn họ.
Nhà họ Bạc cũng bật lên nhờ thủ đoạn thiết huyết của anh
Nếu như có thể khiến cho bọn họ cùng chết trong hôm nay...
Cố Miên Miên lộ ra vẻ mặt tự nhiên thanh thuần vô hại: "Anh rể, nếu anh đã tìm được chị, thì mau chạy về làm lễ đi, các tân khách đều đang chờ hai người đấy."
Cố Ôn Nghiên cười nhạo trong lòng, ngoài mặt thì lại giả vờ không hiểu, lớn tiếng chất vấn: "Cố Miên Miên, em nói cái gì?!"
"Chị... Em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, chị đào hôn đều bị anh rể bắt được, cũng nên quay về rồi, đừng chống cự nữa."
Cô ta đề nghị nhìn như hiền lành lắm: "Vừa rồi trên đường tới đây, tụi em thấy đường bị phong tỏa rồi bởi vì thân núi sụp đổ, anh rể, anh đưa chị đi theo con đường phía trước đi."
Bạc Tư Hàn híp mắt, ngồi vào buồng lái.
Cố Ôn Nghiên lập tức nắm lấy tay rồi lắc đầu với anh, nhiệt độ cơ thể người phụ nữ bên cạnh truyền đến khiến thân thể Bạc Tư Hàn hơi cứng đờ.
Cố Ôn Nghiên không chú ý, cô bận nhìn về phía Cố Miên Miên đứng ở bên ngoài.
Còn có Phương Tề Hành.
Hai người mà cô hận nhất.
Lừa cô, hại cô, giết cô... Cô tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu!
Một tia sét xẹt ngang trời, chiếu sáng khuôn mặt của Cố Ôn Nghiên, trong con ngươi của cô tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng hận ý giống như ác ma thâm uyên nhìn chằm chằm Cố Miên Miên!
Cô ta hoảng sợ, lùi về phía sau hai bước: "Chị..."
Tiếng sấm nổ vang, Cố Miên Miên lại nhìn lại lần nữa, lại thấy vẻ mặt của người kia vẫn luôn ôn hòa.
Là nhìn lầm? Nhất định là nhìn lầm, con ngu này dễ lừa gạt như vậy, không có khả năng sẽ hoài nghi cô ta đâu!
"Nếu muốn trở về thì em đi trước dẫn đường đi."
Cố Ôn Nghiên cười nói: "Chị và Tư Hàn đi theo hai người là được."
"... Ha ha, không cần chứ?"
Cố Miên Miên không dám đi, cả con đường núi Bàn Sơn đều tạm thời bị phong bế, cạm bẫy phải để lại cho Cố Ôn Nghiên, cô ta không có can đảm đi vào.
Phương Tề Hành cũng có chút nóng nảy: "Nghiên Nghiên, hai người mau qua đó đi, nếu không sẽ không kịp đến hôn lễ đâu!"
Cố Ôn Nghiên cười khẽ: "Anh Tề Hành, sáng nay anh còn nói nhất định em phải đào hôn, bây giờ lại thúc giục em trở về là sao?"
Cô vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Bạc Tư Hàn lập tức dừng ở trên mặt hắn, âm sắc u lãnh: "Phương Tề Hành, là anh à, rất tốt."
Phương Tề Hành toát mồ hôi lạnh, xong rồi, bị con quái vật Bạc Tư Hàn này để mắt tới, nếu Bạc Tư Hàn không chết, sau này hắn sẽ bị truy sát và tra tấn không ngừng nghỉ!
Hắn chỉ có thể sốt ruột thúc giục: "Nghiên Nghiên, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, Bạc tiên sinh, cậu nhanh đưa em ấy về đi, đi con đường phía trước này..."
Cố Ôn Nghiên nghiêng đầu: "Tư Hàn."
Giọng nói của cô mát lạnh động lòng người, kèm theo nhu tình mật ý, Bạc Tư Hàn tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng, hầu khẽ kết lăn: "Hả?"
Phương Tề Hành cũng giả vờ quan tâm: "Nghiên Nghiên, em có khỏe không?"
Bạc Tư Hàn đang định nhét Cố Ôn Nghiên vào trong xe, nghe vậy thì lạnh lùng liếc bọn họ một cái rồi nói: "Cút."
Từ trước đến nay anh vẫn luôn bất cận nhân tình như vậy, tính cách âm u bất định, là người nổi danh khó trêu chọc trong vòng của bọn họ.
Nhà họ Bạc cũng bật lên nhờ thủ đoạn thiết huyết của anh
Nếu như có thể khiến cho bọn họ cùng chết trong hôm nay...
Cố Miên Miên lộ ra vẻ mặt tự nhiên thanh thuần vô hại: "Anh rể, nếu anh đã tìm được chị, thì mau chạy về làm lễ đi, các tân khách đều đang chờ hai người đấy."
Cố Ôn Nghiên cười nhạo trong lòng, ngoài mặt thì lại giả vờ không hiểu, lớn tiếng chất vấn: "Cố Miên Miên, em nói cái gì?!"
"Chị... Em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, chị đào hôn đều bị anh rể bắt được, cũng nên quay về rồi, đừng chống cự nữa."
Cô ta đề nghị nhìn như hiền lành lắm: "Vừa rồi trên đường tới đây, tụi em thấy đường bị phong tỏa rồi bởi vì thân núi sụp đổ, anh rể, anh đưa chị đi theo con đường phía trước đi."
Bạc Tư Hàn híp mắt, ngồi vào buồng lái.
Cố Ôn Nghiên lập tức nắm lấy tay rồi lắc đầu với anh, nhiệt độ cơ thể người phụ nữ bên cạnh truyền đến khiến thân thể Bạc Tư Hàn hơi cứng đờ.
Cố Ôn Nghiên không chú ý, cô bận nhìn về phía Cố Miên Miên đứng ở bên ngoài.
Còn có Phương Tề Hành.
Hai người mà cô hận nhất.
Lừa cô, hại cô, giết cô... Cô tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu!
Một tia sét xẹt ngang trời, chiếu sáng khuôn mặt của Cố Ôn Nghiên, trong con ngươi của cô tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng hận ý giống như ác ma thâm uyên nhìn chằm chằm Cố Miên Miên!
Cô ta hoảng sợ, lùi về phía sau hai bước: "Chị..."
Tiếng sấm nổ vang, Cố Miên Miên lại nhìn lại lần nữa, lại thấy vẻ mặt của người kia vẫn luôn ôn hòa.
Là nhìn lầm? Nhất định là nhìn lầm, con ngu này dễ lừa gạt như vậy, không có khả năng sẽ hoài nghi cô ta đâu!
"Nếu muốn trở về thì em đi trước dẫn đường đi."
Cố Ôn Nghiên cười nói: "Chị và Tư Hàn đi theo hai người là được."
"... Ha ha, không cần chứ?"
Cố Miên Miên không dám đi, cả con đường núi Bàn Sơn đều tạm thời bị phong bế, cạm bẫy phải để lại cho Cố Ôn Nghiên, cô ta không có can đảm đi vào.
Phương Tề Hành cũng có chút nóng nảy: "Nghiên Nghiên, hai người mau qua đó đi, nếu không sẽ không kịp đến hôn lễ đâu!"
Cố Ôn Nghiên cười khẽ: "Anh Tề Hành, sáng nay anh còn nói nhất định em phải đào hôn, bây giờ lại thúc giục em trở về là sao?"
Cô vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Bạc Tư Hàn lập tức dừng ở trên mặt hắn, âm sắc u lãnh: "Phương Tề Hành, là anh à, rất tốt."
Phương Tề Hành toát mồ hôi lạnh, xong rồi, bị con quái vật Bạc Tư Hàn này để mắt tới, nếu Bạc Tư Hàn không chết, sau này hắn sẽ bị truy sát và tra tấn không ngừng nghỉ!
Hắn chỉ có thể sốt ruột thúc giục: "Nghiên Nghiên, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, Bạc tiên sinh, cậu nhanh đưa em ấy về đi, đi con đường phía trước này..."
Cố Ôn Nghiên nghiêng đầu: "Tư Hàn."
Giọng nói của cô mát lạnh động lòng người, kèm theo nhu tình mật ý, Bạc Tư Hàn tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng, hầu khẽ kết lăn: "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro